Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 69: Tức giận



Nam Cung Lăng trong lòng cao hứng, nhưng Mạc Tà ở cách đó không xa thì lại không vui vẻ được nữa rồi, sắc mặt y âm trầm.

- Kẻ này thiên phú tuyệt vời, nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước. Mạc Tà thầm nghĩ trong lòng, đã đắc tội với y thì mặc dù là thiên phú tốt thì cũng chẳng làm gì, cứ theo lệ thường giết chết mà không để cho đối phương lớn lên.

Tại Phong Vân hạp, đứng ở giữa một đám người, Hàn Man nét mặt ngơ ngẩn nhếch miệng cười: - Tên này đã mạnh như thế này rồi còn gạt ta.

Nhìn thấy thực lực Lâm Phong mạnh hơn rất nhiều so với mình, Hàn Man cảm thấy rất cao hứng.

Tĩnh Vân ở bên cạnh vẫn nụ cười rạng rỡ như hoa sen nở rộ, kiều diễm mà thuần khiết.

Ở bên cạnh hai người bọn họ, Phá Quân lại nhìn Lâm Phong trên Sinh Tử đài đài, y thầm nghĩ trong lòng: - Chả trách, trong lúc hắn lơ đãng lại để lộ ra nhuệ khí cường đại như vậy, thì ra là thế.

Trên Sinh Tử đài, sắc mặt Dư Hạo trắng bạch như tờ giấy người xám như tro tàn.

- Ngươi căn bản không hiểu kiếm.

Lâm Phong cố tình dẫm lên tôn nghiêm của y, y chỉ có thể nhận thức, mà không phải chỉ là y, chỉ sợ giờ phút này mọi người đều nhận thức giống như Lâm Phong, y, Dư Hạo căn bản không hiểu kiếm.

Ai nói kẻ có được Kiếm Vũ Hồn mới có thể là một kiếm giả hùng mạnh.

Vô tận kiếm khí sắc bén đâm vào mỗi tấc da thịt của Dư Hạo, gây nên cảm giác đau đớn, không ngừng làm tan rã chiến ý của y. Đối mặt với Lâm Phong, một tay nắm trong tay kiếm thế hùng mạnh như vậy, y căn bản không còn có lực đánh lại nữa.

- Ta nhận thua, ghế đệ tử nội môn nhường cho ngươi.

Nội tâm giãy dụa, rốt cục Dư Hạo đã nói ra những lời này, y cảm thấy mặt bỏng rát, giống như tất cả mọi người đang giễu cợt nhìn y.

- Nhận thua, nhường cho ta?

Lâm Phong cười lạnh:

- Đơn giản như vậy sao?

Khi thời điểm Dư Hạo đang mạnh muốn phế tu vi của hắn, muốn bẻ gãy tay chân hắn làm cho hắn sống không bằng chết, tàn nhẫn vô cùng.

Hiện tại Dư Hạo phát hiện mình không phải là đối thủ của hắn, liền muốn một câu giải quyết mọi chuyện, có thể như vậy không?

Ít nhất là Lâm Phong không đáp ứng.

-Ta muốn ngươi nhường ta à? Giọng nói của Lâm Phong tràn đầy châm biếm, hắn bước chân về phía trước một bước, cái cỗ kiếm thế ngập trời áp bách càng thêm mãnh liệt, làm cho Dư Hạo gần như là không thể thở được.

- Ta đã nói nhận thua, ngươi còn muốn thế nào?

Sắc mặt Dư Hạo biến hóa, Lâm Phong vẫn còn dư lực thật đáng sợ.

- Ta muốn như thế nào? Rất đơn giản đem những thứ ngươi muốn cho ta, tặng lại ngươi. Lâm Phong lạnh lùng cười, sát khí chợt lóe lên rồi biến mất, làm cho Dư Hạo cảm thấy cả người lạnh cứng: - Lâm Phong, ngươi dám giết ta?

- Đây là đại tỷ thí của tông môn, ngươi dám? Dư Hạo hét lớn lên một tiếng, chân phải trong lúc lơ đãng lui về phía sau một bước.

- Ngươi không dám giết ta, nhưng ta dám giết ngươi.

Lâm Phong dùng hành động thay cho câu trả lời Dư Hạo, bàn tay cầm kiếm khẽ rung lên bóng kiếm rơi xuống, mang theo tiếng gió rít và ánh sáng lấp lóa, kiếm khí vô tận chém về phía Dư Hạo.

Đường kiếm đoạt mệnh kiếm xuất đoạt mệnh, chỉ trong nháy mắt máu tươi Dư Hạo tràn ra đương trường, thân thể đổ sụp xuống. Khi sắp chết mắt còn mở tròn xoe, y không thể tin được Lâm Phong thế mà đã thực sự dám giết y.

- Ù! Không gian giống như ngưng đọng lại, không còn có một người nào dám thở, bọn họ thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim đập của người bên cạnh.

Lâm Phong phá vỡ lịch sử Vân Hải tông, một lần đổng thời khiêu chiến hai đệ tử nội môn.

Lâm Phong phá vỡ quy củ Vân Hải tông, trước mặt các đệ tử, trước mặt các vị trưởng lão Vân Hải tông, trước mặt tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng, ở trong cuộc đại tỷ thí của tông môn chém chết đối thủ.

- To gan!

Một tiếng quát lôi đình mang theo tức giận cường đại từ trên trời giáng xuống người Lâm Phong, làm bừng tỉnh đám đông vẫn đang thừ người ra.

- Trước mặt tất cả những người của Vân Hải tông có mặt, trong mắt ngươi không có tôn trưởng, không có tông chủ, chém giết đồng môn, tội của ngươi đáng chết vạn lần.

Lại một tiếng mắng tức giận truyền đến, mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Đám người ngẩng đầu lên nhìn thẩy Mạc Tà, có người không hiểu, nhưng có người nhìn thấy Mạc Tà đã suýt giết chết Lâm Phong thì biết. Mạc Tà và Lâm Phong đã kết thù kết oán, thừa dịp Lâm Phong còn nhỏ yếu Mạc Tà đương nhiên không muốn nhìn thấy hắn lớn lên. Cái động tác này của y là muốn trực tiếp định tội Lâm Phong, muốn lấy đi tính mạng Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn Mạc Tà, hắn cũng chỉ liếc mắt một cái rồi ánh mắt rời đi không để ý đến.

Hôm nay hắn đến tham gia đại tỷ thí của tông môn, đi lên chỗ cao nhất trên Sinh Tử đài, thu hút con mắt của hàng vạn người. Hắn bá đạo vô cùng, khiêu chiến hai gã đệ tử nội môn, hắn còn triển lộ kiếm thế làm cho đám người khiếp sợ, đương trường chém chết Dư Hạo.

Tất cả đều chỉ vì Mạc Tà.

Hắn cố ý cho Mạc Tà tìm lấy cái cớ lấy cớ đối phó với hắn, bởi vì Lâm Phong biết rõ ràng, nếu hắn không tìm thấy cớ này thì sớm hay muộn Mạc Tà cũng sẽ giúp hắn tìm, nếu mà như thế không bằng chính mình đưa đến cửa.

Nhìn thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình, Mạc Tà tức giận đến cả người phát run, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, y quát to: - Người đâu? Bắt ngay tên nghịch tặc này lại, nếu phản kháng, giết chết ngay tại chỗ.

Đám người nghe thấy Mạc Tà nói như vậy thì tất cả đều lạnh người, người này thủ đoạn thật là độc ác, đó chính là một trưởng lão ngông cuồng độc đoán, liều lĩnh vô cùng.

- Đồ khốn!

Hàn Man cất tiếng chửi mọi người đều nghe thấy, Dư Hạo nói phế đi tu vi của Lâm Phong, bẻ gãy chân tay của hắn để cho hắn sống không bằng chết, Lâm Phong giết y, có gì sai?

Tĩnh Vân cũng bực tức đến nỗi mặt xanh mét, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng đến cực độ.

- Thật là một trưởng lão không biết xấu hổ. Liễu Phỉ mắng một tiếng, Mạc Tà đã sử dụng mánh khóe một lần, giờ lại muốn sử dụng lần hai sao?

Có mấy đạo nhân ảnh lóe lên lao thẳng tới Sinh Tử đài, chuẩn bị bắt Lâm Phong.

- Đợi một chút. Một giọng nói đạm bạc vang lên, mấy người đang đi đến chỗ Lâm Phong thì dừng lại, người nói câu này dĩ nhiên là tông môn Nam Cung Lăng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào trên người Nam Cung Lăng, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn biết Nam Cung Lăng sẽ xử trí như thế nào, gã có trị tội Lâm Phong không?

- Tông chủ! Người này kiêu ngạo cuồng vọng không coi ai ra gì, căn bàn không có để tông chủ ngài vào mắt, phải trị tội răn đe.

Mạc Tà đi đến bên người Nam Cung Lăng hơi hơi khom người, y nói dứt lời còn nhìn thoáng qua đám người bên cạnh Nam Cung Lăng.

- Trưởng lão Mạc Tà nói không sai, người này quả thật quá kiêu ngạo, ngay cả tông chủ cũng không thèm để vào mắt, chém giết đồng môn, phải giết.

- Tông chủ, kẻ này tội chết, phải giết.

Các vị trưởng lão đều nói đỡ cho Mạc Tà, Mạc Thương Lan có tư lịch lâu hơn tông chủ, ở Vân Hải tông này các trưởng lão ai mà không phải e nể lão ta, cho nên tự nhiên đều đứng về phía Mạc Tà.

Nam Cung Lăng ngẩng đầu nhìn Mạc Tà và các trưởng lão thản nhiên nói: - Nói xong chưa?

Các trưởng lão sửng sốt không rõ ý tứ của Nam Cung Lăng thế nào.

- Mạc Tà, ngươi là tông chủ hay là Nam Cung Lăng ta mới là tông chủ?

Thấy mọi người không đáp, Nam Cung Lăng quay lại hỏi Mạc Tà.

Thần sắc Mạc Tà ngưng ngay lại, trong lòng hồi hộp, vội vàng nói: - Đương nhiên ngài là tông chủ, Mạc Tà ta đâu dám.

- Các ngươi nói đi ta là tông chủ hay là Mạc Tà là tông chủ? Nam Cung Lăng lại hòi giúp Mạc Tà nói chuyện với các vị trưởng lão.

- Đương nhiên là ngài. Trong lòng các trưởng lão sinh ra một cảm giác không ổn, tính cách của Nam Cung Lăng từ trước tới này ôn hòa, chưa từng cùng bọn họ nói chuyện như thế bao giờ.

- Vậy à! Nam Cung Lăng gật đầu: - Ta lại hỏi các ngươi, cuộc đại tỷ thí này do ai làm chủ?

- Đương nhiên là tông chủ. Mạc Tà và đám người đều đồng thanh đáp lại, nhưng trên lưng đã vã mồ hôi thầm nghĩ hỏng bét.

- Các ngươi đều đã biết rồi, một khi đã như vậy. Mạc Tà! Ta muốn hỏi ngươi, ngươi nói trong mắt đệ tử kia không có ta đây tông chủ, vậy còn ngươi trước mặt mọi người, ngay cả trước mặt ta, ngươi khoa chân múa tay định tội người khác, thật là uy phong. Trưởng lão Mạc Tà ngươi nói một chút, ngươi có để tông chủ ta vào trong mắt hay không?

Tiếng nói của Nam Cung Lăng vừa dừng lại, không gian phảng phất như có một luồng gió lạnh, làm cho Mạc Tà và vài vị trưởng lão cảm giác thấy thân thể như đông cứng lại.

Các trưởng lão vừa rồi còn chưa nói gì thì đang thầm nghĩ là mình may mắn, thật sự là nguy hiểm.

Mạc Tà người này tự cho là đúng, lại có quan hệ với Mạc Thương Lan, độc đoán chuyên quyền hạng nhất, bá đạo phi thường, cuối cùng lần này đã chọc giận tông chủ rồi sao?

- Rầm. Một thanh âm khô khốc vang lên, chiếc ghế Nam Cung Lăng vừa ngồi xuống bẹp dúm.

- Nói đi, ta hôm nay muốn hỏi các ngươi một lần nữa, trong lòng các ngươi có còn tông chủ Nam Cung Lăng ta hay không?

Nam Cung Lăng đứng dậy lạnh lùng nói, uy thế cường đại nở rộ làm cho mấy vị trưởng lão tưởng như muốn chết đi được, phải biết giữ mồm giữ miệng, bọn họ đừng lắm chuyện làm gì.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy tông chủ của bọn họ giận giữ, trong ánh mắt đều lộ ta thần sắc không an tĩnh. Tông chủ luôn ôn hòa không mấy khi tức giận, không biết hôm nay như thế nào mà gã bực tực đến như thế, hơn nữa lại là với trưởng lão Mạc Tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.