Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 720: Tiên Tử Trong Tuyết



- Ngao...

Thạch vượn lồm cồm bò dậy, đôi mắt đỏ hồng, đôi chân điên cuồng đạp xuống mặt đất.

Ánh mắt to lớn nhìn chằm chằm vào thân ảnh giữa không trung, dường như, có nước mắt.

Cái đầu to lớn quay lại, thạch vượn nhìn về phía Đoàn Hân Diệp, nhìn về phía mấy người Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, con mắt to lớn lộ ra vẻ thương cảm khiến thân thể Nguyệt Mộng Hà run rẩy.

- Tiểu Phong...

Thì thầm lẩm bẩm, Nguyệt Mộng Hà nhìn ra tâm tình của Lâm Phong trong mắt thạch vượn, đúng vậy, nàng làm sao lại quên, thạch vượn này đã bị Tiểu Phong khống chế, có lẽ những gì xảy ra ở đây, Lâm Phong đều biết, đều thấy rõ ràng.

- Đừng đi.

Nguyệt Mộng Hà lắc đầu với thạch vượn, mà thạch vượn chỉ chầm chậm quay cái đầu to lớn, lại rít gào, rồi thân thể như núi xông lên bầu trời.

- Mạng của ngươi dai thật, còn không chết.

Đoàn Nhân Hoàng lạnh lùng hét lên, một chưởng đánh xuống, trực tiếp đánh lên người thạch vượn, thân thể to lớn kia đập mạnh xuống mặt đất, trực tiếp tạo thành một vết nứt lớn.

Phía sau thạch vượn, yêu xà nghìn mắt từ từ chuyển động, thân thể cũng giống như thạch vượn, bay thẳng lên trời, không hề sợ chết.

- Hử?

Đoàn Nhân Hoàng cau mày, chưởng ấn to lớn đánh xuống, đánh yêu xà kêu gào.

- Yêu thú, cũng biết câu giờ sao?

Nhìn những yêu thú tới đây, từng con yêu xà ngăn chặn công kích của hắn, đi chịu chết, dường như đang tận lực ngăn cản hắn.

- Câu giờ?

Ánh mắt mọi người rung động, yêu thú vì sao lại câu giờ?

Lẽ nào, Lâm Phong, sắp về rồi?

Không sai, rất có thể là Lâm Phong sắp về, mới khiến những yêu thú này điên cuồng lao tới, để yêu thú đi ngăn cản Đoàn Nhân Hoàng.

- Có tác dụng gì sao, đều đi tìm chết đi.

Đoàn Nhân Hoàng lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia thương hại, sát ý đáng sợ trên người, muốn bao lấy cả trời đất, hắn muốn hủy diệt toàn bộ những người này.

- Dừng tay.

Đúng vào lúc này, một đạo giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng chậm rãi truyền tới, ánh mắt mọi người di chuyển, nhìn thấy ngồi trên chiếc kiệu mừng kiêu, tiên tử thánh khiết mặc hỉ phục, chậm rãi đứng lên.

Bước tới, Mộng Tình chậm rãi đi xuống, hỉ phục quét đất, chậm rãi đi về phía trước, trên người nàng, một cỗ khí tức băng sương, chậm rãi phóng thích.

Đi đến bên cạnh Nguyệt Mộng Hà, Đoàn Hân Diệp, trên mặt Mộng Tình, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chỉ có tiên tử thánh khiết, mới có thể cười tươi như thế vào thời khắc này.

Nguyệt Mộng Hà không ngừng lắc đầu, miệng thì thào lẩm bẩm:

- Đừng, Mộng Tình, con rời đây đi.

Nụ cười vẫn đọng trên mặt Mộng Tình, nụ cười tươi sáng điên đảo chúng sinh, như lấy hết phồn hoa trên thế gian, nhè nhẹ lắc đầu:

- Mẫu thân, con làm sao có thể đi chứ, mọi người, đều là người quan trọng nhất của Lâm Phong, phụ mẫu, thê tử, nếu con rời đi, Lâm Phong sẽ chán ghét con.

- Mộng Tình, con phải hiểu, người quan trọng nhất trong lòng Tiểu Phong là con.

Nguyệt Mộng Hà khuyên, nàng không hy vọng Mộng Tình ở lại đây, Mộng Tình có thể rời đi.

- Vậy con càng không thể rời đi, nếu mọi người không còn, Lâm Phong sẽ rất đau lòng, có thể trở thành thê tử của Lâm Phong, Mộng Tình đã rất thỏa mãn rồi, kiếp này không còn gì hối hận, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng không phụ kiếp này.

Vẫn nụ cười nhàn nhạt, Mộng Tình nói dứt lời, lại chậm rãi đi về phía trước, từng bước đi tới, rất chậm rãi, không gian, sinh ra một cỗ lãnh ý, đầy thê lương.

Bầu trời âm u càng lúc càng hiu quạnh, một cơn gió nhẹ thổi tới, lay động hỷ phục, tay áo phiêu động, mà giờ khắc này, bóng lưng mờ ảo kia, lại chỉ có tang thương.

Trời đất, càng ngày càng lạnh, giữa bầu trời âm u, dần dần xuất hiện từng bông hoa tuyết.

Từng bông hoa tuyết trắng tinh rơi xuống, càng ngày càng dày, chỉ trong khoảnh khắc, mọi người đã bị phủ một lớp tuyết, một cỗ lãnh ý, lạnh đến nhiều người run rẩy, thực lạnh, trời đất, đột nhiên trở lạnh.

Nhưng ánh mắt mọi người, vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh thánh khiết mà xinh đẹp kia, bước từng bước đạp lên bậc thang hoa tuyết phất phới, đi về phía thân ảnh xinh đẹp giữa không trung.

Hỷ phục lúc này đã dính từng đốm hoa tuyết trắng tinh, hỷ phục rủ xuống giữa không trung, nối thẳng xuống mặt đất, tuyết trắng tinh, dần dần bao cả hỷ phục, rất nhanh, thân ảnh thánh khiết kia, dường như đã hóa thành tiên tử trong tuyết.

- Mộng Tình!

Nhìn thân ảnh từng bước đi tới không trung, trong mắt Nguyệt Mộng Hà, có chút ướt át, nhi tử Lâm Phong của nàng, nếu thực có thể có thê tử như thế cùng sống hết kiếp này, cũng coi như không còn gì hối tiếc.

- Hử?

Đoàn Nhân Hoàng cau mày, nhìn Mộng Tình, nữ tử này quá đẹp, còn vượt qua Tuyết Nguyệt đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Mộng Hà năm đó, cha con Lâm Hải, có tài đức gì, lại có thể có phúc phận như thế, điều này khiến Đoàn Nhân Hoàng càng thêm tức giận.

Hơn nữa, khí tức của cô gái này dường như còn đang điên cuồng dâng cao.

Tuyết trắng tinh, bao phủ toàn bộ thân thể Mộng Tình, thậm chí, nhuộm cả mái tóc nàng thành màu trắng, cả người, hoán thành tuyết tiên tử chân chính, theo bước chân nàng đi vào hư không, hàn khí vây bọc lấy cả trời đất, tuyết vô cùng vô tận, dường như muốn đóng băng cả trời đất.

- Huyền Vũ cảnh tầng năm, tầng bảy... Tầng tám!

- Huyền Vũ cảnh tầng chín...

- Đột phá, Thiên Vũ...

Mọi người khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, tân nương hôm nay, tiên tử thánh khiết kia, theo lãnh ý phóng thích, tu vi của nàng dường như điên cuồng tăng lên, không ngừng gia tăng, đến mức đột phá Thiên Vũ chi cảnh, ngang bằng với Đoàn Nhân Hoàng, Thiên Vũ.

- Thiên Vũ, nàng lại là Thiên Vũ!

Tất cả mọi người đều ngây ra, tiên tử thánh khiết kia, lúc này khiến khắp trời đất toàn là hoa tuyết, tu vi của nàng, lại là Thiên Vũ, hơn nữa, cỗ hàn khí này, còn mạnh mẽ hơn Lâm Hải vừa đột phá Thiên Vũ cảnh nhiều, tương đương với Đoàn Nhân Hoàng.

Quá điên cuồng, quá mờ ảo, khiến mọi người thậm chí không dám tin tưởng.

Ngay cả Đoàn Nhân Hoàng cũng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mộng Tình chằm chằm, rất bất ngờ, hiển nhiên hắn không đoán trước, trừ Lâm Hải ra, còn có Thiên Vũ cảnh cường giả, lại là thê tử Lâm Phong.

- Giết!

Đoàn Nhân Hoàng hét lên tức giận, khí tức đáng sợ mà bá đạo tràn ra, Thiên Vũ cảnh thì sao chứ, đều phải chết.

- Bá Đạo Vương Quyền.

Tiếng ầm ầm chấn động truyền ra, quyền ý đáng sợ xuyên thấu tất cả, đánh về phía Mộng Tình, mạnh mẽ hơn Bá Đạo Vương Quyền của Đoàn Vô Đạo không biết bao nhiêu lần.

Hoa tuyết điên cuồng tụ lại một chỗ, từng bông hoa tuyết, ngưng tụ hàn khí vô cùng vô tận, hoán thành vòng xoáy tuyết đáng sợ, trực tiếp băng phong Bá Đạo Vương Quyền, quyền ý khủng bố, bị nghiền tan nát.

Đoàn Nhân Hoàng lộ vẻ kinh hãi, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, bước tới một bước, thân thể hắn ép về phía Mộng Tình, một cỗ lực lượng ý chí phong ấn bắt đầu tràn ra, dường như muốn phong ấn cả thân thể Mộng Tình lại.

Hoa tuyết lất phất bay, tuyết tiên tử giáng lâm trần gian, muốn nhuộm nhân gian thành một màu trắng xóa, tuyết trắng xóa, nhẹ nhàng tung bay, tuyết chi ý chí này, thân thể của Mộng Tình, nhẹ nhàng lay động, dường như là tiên tử đang múa vũ điệu của trần gian, nhìn không rõ thân ảnh nàng, ý chí phong ấn kia cũng không thể bắt được nàng.

- Giết!

Mộng Tình nói ra một tiếng trong trẻo mà lạnh lùng, một cỗ tuyết chi ý chí lạnh thấu xương tràn về phía Đoàn Nhân Hoàng, hoa tuyết lạnh lẽo thấu xương dường như muốn đông cứng thân thể Đoàn Nhân Hoàng, khiến hắn cảm thấy rõ ràng thân thể dường như từ từ cứng lại.

Tuyết bay giữa đất trời, hàn khí như muốn băng phong tất cả.

Cỗ tuyết hoa ý chí kia áp bách, hắn căn bản không thể đánh lâu dài, càng chiến lâu, càng bất lợi với Đoàn Nhân Hoàng.

- Diệt.

Đoàn Nhân Hoàng bá đạo đánh tan vòng xoáy hoa tuyết, một cỗ phong ấn chi khí đáng sợ phóng ra, giữa trời đất, xuất hiện tám cánh Phong Ấn Chi Môn, cũng là tám cánh, nhưng phong ấn chi khí trong Phong Ấn Chi Môn của hắn càng mạnh, càng thâm sâu mênh mông.

- Phong!

Đoàn Nhân Hoàng tức giận hét lên, Phong Ấn Chi Môn đáng sợ mà thâm sâu như phong ấn cả một mảnh đất trời, hòa thành tám đạo quang hoa đánh về phía Mộng Tình.

- Tuyết.

Mộng Tình đọc một chữ trầm thấp, hoa tuyết tung bay, rơi xuống nhân gian, thân thể nàng trong nháy mắt phủ lên một tầng tuyết trắng xóa, Phong Ấn Chi Môn đánh tới, phát ra tiếng ầm ầm, mà thân ảnh Mộng Tình, lại biến mất không có dấu vết.

- Giết!

Hoa tuyết vô cùng vô tận quét về phía Đoàn Nhân Hoàng, trong một mảnh hoa tuyết, lộ ra một bàn tay mảnh mai đẹp đẽ, mang theo hành khí đáng sợ đánh về phía Đoàn Nhân Hoàng.

Đoàn Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, lực lượng bá đạo điên cuồng đánh ra, đánh về phía bàn tay kia, mà ngay trong khoảnh khắc lực lượng đáng sợ kia tràn ra, bàn tay mảnh mai kia lại nhập vào trong hoa tuyết, biến mất không thấy, sau lưng Đoàn Nhân Hoàng, một cỗ hàn khí băng phong đáng sợ lại tràn ra.

Mà lúc này mọi người lại nhìn thấy, xung quanh Đoàn Nhân Hoàng đã bị mảnh tuyết trắng kia phủ kín, toàn bộ đều là tuyết trắng, trong tuyết trắng, dường như chỗ nào cũng có tiên tử trong tuyết.

Ầm!

Một cỗ hàn ý đáng sợ giáng xuống người Đoàn Nhân Hoàng, khiến thân thể Đoàn Nhân Hoàng cứng đờ, đồng thời, cũng khiến ánh mắt mọi người ngưng tụ.

Thê tử Lâm Phong, tiên tử thánh khiết kia, thực lực còn mạnh hơn cả Đoàn Nhân Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.