Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 728: Không Thể Thành Ma



Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi nhìn quá, về phía Quân Mạc Tích và Đường U U, mà giờ khắc này, cặp đồng tử kia lại lạnh lẽo tới mức bọn họ cũng không nhận ra đây chính là vị thanh niên tuấn tú lúc trước.

Trong cặp đồng tử đen nhánh kia của Lâm Phong chỉ có ma quang với sát ý cuồn cuộn.

Một bước tiến lên, ma kiếm chi quang mang đầy tính sát phạt cũng động, Lâm Phong một bước phòng thẳng qua hai người Quân Mạc Tích và Đường U U.

- Không xong, Lâm Phong sẽ giết hai người bọn họ.

Mọi người đều lo lắng cho hai người Quân Mạc Tích và Đường U U, hai người hẳn là bằng hữu của Lâm Phong, nam tử tuấn lãng, chính khí, nữ tử cũng tao nhã mỹ mạo, nếu như bị ma kiếm của Lâm Phong chém đi thực sự là đáng tiếc.

Quân Mạc Tích nhíu mày, vì hắn hiểu giờ Lâm Phong nguy hiểm tới cỡ nào, đạo ma ý này quá kinh khủng tựa như muốn đè lên đầu hắn vậy, điên cuồng áp chế chính khí trên người hắn, khiến hắn không thể nào tránh dùng được.

Ánh mắt Đường U U chằm chằm vào Lâm Phong, tại sao có thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lâm Phong lại thành ma đầu như thế, trong mắt hắn giờ chỉ còn lại toàn ma quang.

Lâm Phong càng ngày càng tới gần, đạo ma khí càng thêm mãnh liệt, tựa như muốn đem hai người bọn họ nhấn chìm vào trong đó vậy.

- Lâm Phong.

Quân Mạc Tích hét lớn một tiếng, một đạo Hạo Nhiên Chinh Khí không sợ sự áp chế của ma khí, điên cuồng phóng ra từ trên người hắn, trực tiếp bắn tới, bao phủ lấy toàn thân Lâm Phong, không hề có một chút lực công kích nào, mà chỉ có chính khí cuồn cuộng mạnh mẽ.

Lâm Phong cảm nhận được cỗ hạo nhiên chính khí này thì sinh ra cảm giác không thoải mái, ma quang trên người càng thêm đậm, đáng sợ hơn, ma kiếm trong tay chậm rãi giơ lên, một cỗ sát khí tựa như muốn thôn phệ cả Quân Mạc Tích và Đường U U.

- Lâm Phong, nhìn xem chúng ta là ai.

Quân Mạc Tích lại hét lớn, thân thể hắn không lùi mà tiến, hạo nhiên chính khí hoàng kim sắc từ hắn bao phủ lấy cả hai người vào bên trong, điên cuồng cuồn cuộn, cảnh tượng này khiến cho ai cũng phải run rẩy, âm thầm lau mồ hôi vì hắn, kẻ này phải chăng là bị điên rồi, lúc này còn dám tới gần Lâm Phong sao, hiện giờ Lâm Phong đã hóa điên, không chừng sẽ trực tiếp chém hắn tai chỗ luôn.

Đến cả Đường U U cũng cảm thấy tâm thần căng thẳng, khẽ vuốt mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Lâm Phong, quát lên:

- Lâm Phong, hãy tỉnh lại đi.

Dưới sự bao phủ của Hạo Nhiên Chính Khí đôi mắt của Lâm Phong có vẻ thanh tỉnh lại, ma quang cũng dường như tiêu tan đi, kiếm trong tay hắn cũng có chút dừng lại trên hư không, ánh mắt của hắn tập trung vào hai thân ảnh đang đứng trước mặt.

- Đi mau!

Lâm Phong giận dữ quát lên, một đạo ma khí phong cuồng phóng tới phía hai người Quân Mạc Tích, đạo Hạo Nhiên chính khí tựa như mênh mông kia cũng bị ma khí trên người hắn nuốt sạch không còn chút nào.

Thân thể hai người run lên bần bật, Lâm Phong vừa quát lên thì ma khí cuồn cuộn đã đánh lên người bọn họ, khiến cho hai người bay ngược về sau.

Ma quang trong mắt lại lóe lên, toàn bộ khí tức của Lâm Phong biến thành sát phạt chi khí, khiến cho đám người bên dưới gần như là hít thở không thông.

Bọn họ thấy Lâm Phong đang chậm rãi đưa mắt nhìn lại, khi ánh mắt hắn đặt lên người bọn họ, ai ai cũng căng cứng lại đứng nguyên tại chỗ, không thể di động được, cũng khó có thể hít thở được, đôi mắt kia, thực là đánh sợ, khi nó nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ cảm giác thấy được một bàn tay vô hình nào đó đang đặt lên trên cổ, tùy thời khiến cho họ phải chết.

Sát ý trên người Lâm Phong đều là ma đạo sát khí, hắn hiện tại dường như đang bị ma kiếm khống chế tinh thần, bị ma kiếm ăn mòn ý chí.

- Thật đáng sợ, Lâm Phong tuy đánh bại được địch nhân, nhưng giờ phút này hắn cũng đã nhập ma đạo rồi, tựa như hắn đã nói, cho dù nhập ma cũng phải giết chết đám người đó.

Mọi người không dám nhìn Lâm Phong vì chỉ sợ hắn đang trong cơn giận dữ mà lao tới đồ sát cả hội, hiện giờ Lâm Phong đã làm thịt hêt đám cường giả Thiên Vũ cảnh rồi, chẳng còn ai là hắn chưa giải quyết, giờ nước Tuyết Nguyệt đã chẳng ai có thể chế ngự được hắn, nếu như Lâm Phong phát điên, thì hẳn máu chảy thành sông, toàn bộ phải chết.

- Rống.

Trong miệng Lâm Phong phát ra một tiếng gào rú, ma vân quay cuồng không ngừng, giờ người mà hắn muốn giết, thì tận đáy lòng lại có một âm thanh nói cho hắn rằng, không thể giết.

Hắn chặt môi, từng đạo máu tươi chảy ra, cho hắn biết rằng, ở nơi này còn rất nhiều thân nhân bằng hữu của hắn, cho nên hắn không thể ra tay được.

- Tiểu Phong!

Trên mặt đất, đám người Nguyệt Mộng Hà ngẩng đầu lên nhìn Lâm phong, lộ ra thần sắc hi vọng, vì Lâm Phong sao có thể đi vào ma đạo dược.

- Tông chủ!

Toàn bộ Vân Hải tông cùng gào lên, âm thanh phóng thẳng lên hư không khiến cho thân thể của Lâm Phong run lên, cũng như đã thanh tỉnh thêm vài phần, nhưng ma kiếm vẫn lạnh lùng như cũ, giường như bất kỳ lúc nào cũng có thể giơ lên giết người vậy.

Oành oành oành!

Giọng liên tục tuyền dến, rất nhiều bóng thiết kỵ phóng tới, bọn họ đã khống chế toàn hoàng cung, mà giờ khắc này, Lâm Phong không ngờ đi vào ma đạo, Lâm Phong, lại có thể thành ma sao.

Từng nhịp âm thanh vang lên, đám tướng sĩ ở trên ngựa, cùng xuống ngựa, nhìn thanh kiếm mà Lâm Phong đang chậm rãi giơ lên, quỳ một chân xuống, rống lớn:

- Tướng quân!

Cả phiến không gian không một tiếng động, chỉ có từng đạo ma khí quay cuồng. Tiếng hô của đám tướng sĩ biến thành một cỗ chân chính, nghiêm nghị chi khí, bắn lên trời cao, chui vào trong đầu Lâm Phong, khiến cho thân thể hắn càng thêm run rẩy hơn nữa.

- Tông chủ!

Đám người Vân Hải tông cũng thấy Lâm Phong có phản ứng, đều quỳ xuống, rống lớn, âm thanh bọn họ cũng hợp lại biến thành một cỗ khí tức, tuy khí tức mỗi người không mạnh, nhưng cả ngàn vạn người cùng đẩy thêm, khiến cho đạo ý niệm này còn mạnh hơn cả Hạo Nhiên Chính Khí không biết bao nhiêu lần, ảnh hưởng tới trái tim của Lâm Phong.

Ma quang trong mắt lâm Phong lại tiêu tán thêm chút, ma kiếm nắm trong tay rung không ngừng, đọa nhập thành ma, hắn thật sự muốn trở thành ma đầu sao, mà cho dù có làm ma, thì cũng phải là ma đầu thanh tỉnh, nói cách khác, chính là hắn phải báo cừu, cần phải đồ diệt người của Thái Thúc gia tộc, giết Đông Hải Long cung, diệt Ngọc Thiên hoàng tộc, đám người đó, đều phải chết...

- Mộng Tình.

Trong đôi mắt hắn tựa như có một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, khiến cho hắn càng thêm rung rung.

- A........

Điên cuồng rống lớn một tiếng, ma kiếm bị hắn cắm vào bao, hút vào trong thân thể, thân thể thoáng động, đã biến về phương xa.

- Ô ô....

Một âm thanh nhỏ từ xa truyền tới, một cái bóng màu trắng xẹt qua hư không đánh thẳng về phía hắn, khiến cho thân hình đang run rẩy của Lâm Phong khựng lại ở đó, một đầu Tuyết Linh lao vào trong ngực hắn, đôi mắt xinh đạp cực đại nhìn hắn, từng giọt nước mắt tựa như nước suối không ngừng tuôn rơi, bộ lông trắng đè lên người hắn, sau đó chui thẳng vào trong áo hắn.

- Mộng Tình!

Đôi mắt Lâm Phong càng thêm thanh tỉnh, một giọt nước nhỏ ra, ma đầu, tựa như cũng có nước mắt.

Ôm lấy Tuyết Linh trong lòng thật chặt, cước bộ của hắn lại đổi, đi về phương xa, biến mất khỏi phiến hư không này.

Ma vân cuồn cuộn trên bầu trời cũng dần tan đi, dần khôi phục lại bình thường, rất nhanh khí tức ma đạo đã không còn nữa, biến mất vào không trung, hoàn toàn khôi phục lại, nhưng tâm tình đám người thì lại bất ổn. Một trận ngày hôm nay đã không biết chết đi bao nhiêu người, hoàng cung thây chất khắp nơi, quân đội Đoạn Nhân thành mang theo lửa giận tàn sát hoàng cung, chiếm cứ lấy địa phương thần thánh nhất Tuyết Nguyệt.

Mà đội ngũ của Vân Hải tông cũng chết không biêt bao nhiêu người, còn có Tuyêt Long vệ, Tuyết Nguyệt quân vương, Đoạn Nhân Hoàng cùng với mấy tên Thiên Vũ cảnh giới, đề chết hết, ma kiếm của Lâm Phong vừa xuất, thiên địa biến sắc, ai cũng sẽ bị giết, chỉ có khi Mộng Tình nhảy vào trong lòng hắn đôi mắt của hắn mới khôi phục lại sự dịu dàng, sự ôn nhu của ma.

Hiện giờ, nước Tuyết Nguyệt là thiên hạ của ai đây?

Vốn nước Tuyết Nguyệt lúc này sẽ lấy Lâm Phong làm chủ, nhưng vì hắn rơi vào ma đọa, cho nên bị ma kiếm ảnh hưởng tới tâm thần ý chí, mang theo sát khí rời đi, vì hắn không muốn giết người ở đây.

Như vậy thì hiện giời nước Tuyết Nguyệt chỉ sợ là thiên hạ của Vân Hải tông rồi.

- Lâm Phong!

Vô số người dõi theo bóng dánh ấy, Lâm Phong mới cứu vớt bọn họ, nay lại tự mình nhập ma.

Hai người Quân Mạc Tích và Đường U U đừng lại hồi lâu, có chút trầm mặc, sau đó bước chân Đường U U khẽ đổi, hướng về nơi mà Lâm Phong bỏ đi, khiến cho Quân Mạc Tích giật mình.

- Nguy hiểm.

Quân Mạc Tích quát một tiếng.

- Hắn không thể nhập ma được.

Từng chữ kiên định từ trong miệng Đương U U nói ra, sau đó nàng dứt khoát đuổi theo hướng Lâm Phong dời đi.

Đôi mắt Quân Mạc Tích nháy nháy, cắn răng nói:

- Ta về đế quốc để tìm xem có biện pháp phá giải nào hay không.

Dứt lời, thân ảnh của hắn bay nhanh đi, vừa tới Tuyết Nguyệt liền quay về đế quốc Long Sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.