Lâm Phong cùng mấy người đưa mắt nhìn về mấy người mặc áo tím, chuyến đi này, người Thiên Cơ Phong đứng ở trước nhất, những người phong khác thì ở xung quanh, giống như chúng tinh phủng nguyệt, cao cao tại thượng.
Nhất là Vũ Thiên Cơ càng như thế, người Thiên Cơ Phong lấy hắn làm chủ, hắn là thanh niên lãnh tụ của Thiên Cơ Phong, địa vị cũng giống như Lăng Huyết tại Thiên Khu Phong, nhưng uy vọng thì cao hơn Lăng Huyết nhiều.
- Thiên Cơ Phong! Tám người Lâm Phong, có người lạnh lùng nhìn, có người lộ vẻ hâm mộ, giống như là hâm mộ những đệ tử Thiên Cơ Phong kia, muốn trở thành một thành viên trong đó, cao cao tại thượng, không cần bị khinh bỉ như ở Thiên Tuyền Phong, mà Bách Lý Hề thì có loại ý nghĩ này.
- Lần này thiên tài Thiên Tuyền Phong lựa chọn ra từ thế tục đúng là không tệ, nhưng nội tình Thiên Tuyền Phong vẫn lộ rõ ở đó, nếu các ngươi không cam tâm thì phải cố gắng cường đại lên, cũng giúp Thiên Tuyền Phong các ngươi tranh giành mặt mũi. Vũ Thiên Cơ nhàn nhạt nói, nghiễm nhiên lộ vẻ ý vị của lãnh tụ, rất cao ngạo. Hắn rất có thể trở thành lãnh tụ Thiên Cơ Phong trong tương lai, cũng có ý nghĩa là lãnh tụ của cả Thiên Trì Tuyết Sơn, bây giờ đang bồi dưỡng khí chất lãnh tụ này.
Nhưng loại giọng nói này rơi vào trong tai lại không phải thư thái như vậy, rất nhiều người đối đãi với Vũ Thiên Cơ như là lãnh tụ, vì vậy cảm giác được giọng điệu của hắn như vậy là chuyện đương nhiên. Nhưng với Lâm Phong, trong lòng hắn không có khái niệm lãnh tụ này, ngươi, ta, đều giống nhau, đều là đệ tử Thiên Trì Tuyết Sơn, tất cả mọi người đều ngang hàng. Dù Thiên Cơ Phong của ngươi có địa vị cao hơn, cũng không có tư cách dùng giọng điệu dạy dỗ bọn họ.
- Thiên Cơ Phong, một tên vãn bối đứng ở nơi này dạy dỗ người cùng thế hệ, lại còn có người cho là hợp lý, ta thấy đây có phải là tính nô bộc gây nên hay không, hay là những người khác đã coi mình là nhân vật lãnh tụ tiền bối cao cao tại thượng. Giọng nói nhàn nhạt tự trong miệng Lâm Phong vang lên, làm cho mọi người cứng đờ, Lâm Phong đang châm chọc bọn họ có tính thích chịu bị làm nô lệ, thật là kẻ to gan, chẳng lẽ hắn cho là mình đánh bại một người Thiên Khu Phong thì rất giỏi sao?
Vũ Thiên Cơ cũng cau mày, trong mắt bắn ra hai tia sáng sắc bén, nhìn Lâm Phong, như muốn nhìn thấu Lâm Phong.
- Ồ!? Lâm Phong nhướng mày, tinh mang theo trong mắt bùng lên, làm cho hai mắt Vũ Thiên Cơ run lên, thân thể cũng lắc lư rất nhỏ, hắn nhịn không được mà nhắm mắt lại.
- Hừ! Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lạnh băng nhìn Vũ Thiên Cơ, người này lại dám dùng thần thông nhìn trộm hắn, muốn nhìn thấu hắn. Hẳn là hắn tu luyện thủ đoạn đặc thù nào đó, nhưng loại thủ đoạn nhìn trộm này phải dùng lực lượng linh hồn làm cơ sở, mà trong cùng thế hệ, Lâm Phong cho rằng không có kẻ nào có linh hồn lực có thể chống lại với hắn. Vì vậy, dưới cơn nóng giận, hắn liền làm cho hai mắt Vũ Thiên Cơ bị cắn trả.
- Ồ!? Thấy một màn như vậy, mọi người đều kinh hãi, với trình độ quỷ thần khó lường của Vũ Thiên Cơ, muốn dùng thần thông nhìn trộm Lâm Phong thì không vấn đề gì mới đúng. Lâm Phong hẳn là bị Vũ Thiên Cơ nhìn rõ toàn bộ, nhưng vì sao Vũ Thiên Cơ lại đột nhiên nhắm mắt lại?
Vũ Thiên Cơ nhanh chóng mở mắt ra, tinh mang lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
- Bị cắt đứt rồi, thần thông nhìn trộm của ta, lần đầu tiên bị người cùng thế hệ cắt đứt. Hơn nữa ta đã nhìn trộm được kiếm đạo ý chí đã ở tầng bốn, lại còn vẫn đang tăng lên, hẳn là ý chí kiếm đạo ý chí tầng năm. Tiếc là không thấy rõ, kẻ này thật là mạnh. Xem ra người này mới là lãnh tụ âm thầm một phương trong lần tiến vào Bí Cảnh này. Hắn còn lợi hại hơn cả Thiên Trì Tuyết.
Không chỉ có Thiên Trì, tất cả tông môn thế lực đều không thể không có cạnh tranh, không có cạnh tranh thì không thể có động lực, dĩ nhiên, trong thế giới võ đạo, nơi nào có võ tu thì nơi đó nhất định có đấu tranh.