Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 764: Nghịch Lân



Đưa mắt nhìn quanh, ông lão râu bạc trắng nói: - Tốt rồi, chư vị là thanh niên thiên tài ưu tú nhất của Thiên Trì chúng ta, chuẩn bị lên đường thôi!

Mọi người trở nên nghiêm túc, phải lên đường rồi, rốt cuộc bọn họ cũng đi Bí Cảnh rồi. Tại trong suy nghĩ của bọn họ, rất nhiều người đã chuẩn bị rất lâu để đi Bí Cảnh này, lần này đúng là một hành trình mạo hiểm, tràn đầy kỳ ngộ, cũng tùy thời có thể gặp phải nguy cơ mãnh liệt, có lẽ bọn họ trở lại Thiên Trì đế quốc sẽ mang theo vinh quang, trở nên càng thêm bền bỉ, cường đại, nhận được trọng bảo.

Cũng có lẽ bọn họ sẽ chôn xương trong Bí Cảnh, vĩnh viễn cũng không thể trở lại mảnh thổ địa quen thuộc, vùng tuyết sơn quen thuộc này.

Nhưng trong mắt mọi người đều tràn đầy kích động cùng hướng tới, không có ai lùi bước hay trốn tránh. Đây chính là con đường do chính bọn họ lựa chọn, nếu đã chọn võ đạo, lựa chọn leo lên con đường trở thành cường giả, nguy cơ tử vong nhất định kề bên nhân sinh của người theo võ đạo. Mạo hiểm mà kích thích, đây chính là những thứ thuộc về trò chơi của dũng giả, kẻ khiếp nhược căn bản không thể bước chân lên con đường trở thành cường giả này.

Lão già tóc bạc trắng chậm rãi giương ánh mắt nhìn lên, nhìn vào hư không, khẽ vung tay, nhất thời, một luồng ý chí tuyết đáng sợ phủ xuống, bông tuyết rực rỡ bay múa trong hư không, đặc biệt xinh đẹp.

- Ya… Từ xa vang lên mấy tiếng vang khẽ, thiên địa kịch liệt chấn động, bông tuyết dường như hóa thành từng cơn lốc xoáy đáng sợ, điên cuồng gào thét.

- Yêu khí, yêu khí thật đáng sợ!

Lâm Phong kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hư không, nhưng bầu trời đột nhiên tối om, bảy thân thể một màu tuyết trắng cực lớn xuất hiện tại đó, rung động trong hư không, đôi cánh tuyết khổng lồ vừa vỗ liền tạo ra một cơn lốc.

Bảy yêu thú, ánh mắt sắc bén quan sát phía dưới, khi mấy người nhìn lại liền cảm giác ánh mắt đau nhói. Đôi con ngươi của Ưng yêu kia thật sắc bén, lộ ra lạnh lùng cùng cuồng dã của yêu thú, lại có trí khôn của nhân loại.

- Tuyết Ưng, xuống đây! Lão già nhàn nhạt nói một tiếng, bảy con yêu thú Tuyết Ưng vỗ cánh, trong khoảnh khắc liền biến mất tại hư không, hóa thành mấy bóng người, làm cho rất nhiều người cũng run rẩy.

Thiên Yêu, bảy con thiên yêu, có thể hóa hình, nhưng khi hóa hình thì chỉ lựa chọn hóa hình một nửa, vẫn còn duy trì căn bản của yêu thú, không hoàn toàn hóa hình thành người.

Hóa thành hình người, bảy con Tuyết Ưng bình thản vuốt phía sau thân, rồi chậm rãi hạ xuống mặt đất, đứng tại một khối đất trống trước Tuyết Điện.

- Bảy đại tuyết phong, mỗi một tuyết phong chia làm một tổ, Tuyết Ưng sẽ đưa các ngươi đi Bí Cảnh. Lão già tóc bạc lại nói tiếp, bảy con Tuyết Ưng hóa thành hình người liền tách ra, song song mà đứng, sau đó lại hóa thành yêu thú, phủ phục dưới mặt tuyết, chuẩn bị mang mọi người tới Bí Cảnh.

- Lên đường đi! Lão già tóc bạc trắng nhẹ nhàng nói, mọi người khẽ khom người chào lão già, sau đó theo nhau đi về phía Tuyết Ưng, nhấc chân bước lên lưng rộng rãi của Tuyết Ưng, người mỗi tuyết phong ngồi lên một con tuyết ưng.

- Vù vù… Cánh chim vỗ mạnh, nhấc lên từng cơn lốc mới, bông tuyết bay múa đầy đất, bảy con Tuyết ưng đều bay lên, vượt gió mà lên, lập tức đã vọt lên trên vạn trượng cao trong mây trắng, đứng ngang với đỉnh Tuyết Điện.

- Đi rồi! Lâm Phong nhìn xuống dưới đất, mấy thân ảnh dưới Tuyết Điện đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra mấy phần mong đợi. Nhưng ngay sau đó, Tuyết Ưng vỗ cánh, Tuyết Điện xa dần.

- Vậy mà không có ai đi theo.

Lâm Phong hơi kinh ngạc, chỉ có năm mươi sáu người bọn họ vào Bí Cảnh, cộng thêm bảy con Tuyết Ưng, không còn ai nữa, cũng không có người dẫn đội, thật là kỳ quái.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, Thiên Trì làm việc tự nhiên mình không thể suy đoán, không thể nào xuất hiện vấn đề gì.

- Lạnh không?

Lâm Phong ôm Tuyết Linh Lunh trong ngực, thấp giọng hỏi một tiếng, gió rét mãnh liệt ở trên cao này đập vào người, khó mà chịu nổi, tốc độ của Thiên yêu quá kinh khủng, hơn nữa Tuyết Ưng còn là Thiên yêu có cánh, am hiểu tốc độ.

Tuyết Linh Lunh vươn tay nhỏ gãi gãi ngực Lâm Phong, khẽ lắc đầu, trong đôi mắt linh động lộ ra mấy phần mừng rỡ, tựa hồ nàng không có chút thương cảm vì thành yêu thú, ngược lại, trở thành tiểu yêu thì thế nào, vẫn còn thể dựa vào người Lâm Phong, không phải là một chuyện đáng vui sao!!! Hôm nay, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ ra ý cười kia, so với băng lạnh lúc trước thì tốt hơn nhiều.

Dù Tuyết Linh Lunh lắc đầu, nhưng Lâm Phong vẫn phóng ra chân nguyên lực cường đại, bao phủ lấy thân thể Tuyết Linh Lunh vào trong, không để gió lạnh bên ngoài đụng tới người nàng.

Cảm nhận được ấm áp, Tuyết Linh Lunh chui vào trong ngực Lâm Phong, tựa hồ rất hưởng thụ loại ôn nhu này.

- Không phải là một con yêu thú sao? Một tiếng giễu cợt nhạt vang lên, ánh mắt Lâm Phong liền trở bên băng lạnh, hàn mang lóe lên rồi biến mất.

Chậm rãi nhìn qua, Lâm Phong liếc lên người Bách Lý Hề, lúc này ánh mắt Bách Lý Hề vẫn nhìn phía trước, giống như là không để ý tới, mà thanh âm kia cũng không phải do hắn nói ra.

- Ngươi đang nói với ai? Lâm Phong lạnh lùng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bách Lý Hề, rét lạnh mà sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm, như đâm vào người.

Bách Lý Hề trầm mặc, giống như không nghe được lời của Lâm Phong. Hắn vẫn rất chú ý Lâm Phong, thấy Lâm Phong thân mật cùng với một con yêu thú như vậy, cho nên nhịn không được mà châm chọc một câu. Nhưng khi nhớ tới cảnh tượng Lâm Phong chỉ dùng một ngón tay đánh cho cường giả Thiên Khu Phong bị thương, trong lòng liền sinh ra kiêng kỵ, vì vậy mà khi Lâm Phong hỏi, hắn làm như không biết, muốn cứ như vậy tránh đi.

- Ta đang hỏi ngươi đó! Lâm Phong lại quát một tiếng, thanh âm vẫn băng lạnh, đâm thẳng vào trong lòng Bách Lý Hề, làm cho Bách Lý Hề hợi khựng người, muốn trốn tránh, lại không thể tránh.

Đưa mắt nhìn lại, Bách Lý Hề lộ vẻ khó coi.

- Lâm Phong, ngươi chớ quên mục đích chuyến đi này của chúng ta! Thấy Lâm Phong tức giận, Thiên Trì Tuyết lãnh đạm nói.

Lâm Phong chậm rãi đảo mắt, nhìn về Thiên Trì Tuyết, chỉ lạnh lùng gằn từng tiếng: - Ngươi, câm miệng cho ta!

Sắc mặt Thiên Trì Tuyết cứng đờ, trở nên càng thêm khó coi, lúc này trên người Lâm Phong lộ ra sát ý băng hàn, giống như là bạo nộ rồi, không có ai có thể nói Mộng Tình, bất luận kẻ nào cũng không được.

Thiên Trì Tuyết nhìn Hoàng Phủ Long một cái, nhưng Hoàng Phủ Long chỉ nhắm mắt nằm trên lưng Tuyết Ưng, giống như không nhìn thấy, làm cho nàng hận nghiến răng.

- Lâm Phong, ngươi không nên trong mắt không người, vốn chỉ là một con yêu thú mà thôi, chẳng lẽ ta nói sai sao?

Bách Lý Hề cảm giác mặt mũi tối tăm, lạnh giọng nói. Nhưng khi hắn vừa dứt lời, Lâm Phong đã động, khoảng cách mấy bước, lập tức liền tới.

Bách Lý Hề giơ tay muốn cản, nhưng chỉ nghe rắc một tiếng, xương ngón tay vỡ vụn, một luồng hàn khí kinh khủng tràn ngập toàn thân, cổ họng khẽ cứng lại, mắt hắn dường như lồi ra, bởi vì thân thể hắn, bị Lâm Phong nắm chặt cổ, chậm rãi giơ lên.

Hoàng Phủ Long lén mở mắt, giờ phút này, sáu người còn lại thấy Lâm Phong nổi giận thì trong lòng cũng rung động. Người này tức giận lên thật là bá đạo, lạnh lùng, mặt mũi kẻ nào cũng không cho, mà thực lực của hắn lại càng cường đại đáng sợ. Bách Lý Hề cùng hắn đều là thiên tài, nhưng trước mặt hắn thì không chút lực phản kháng.

- Con tuyết yêu xinh đẹp kia, tựa hồ là cấm kỵ của Lâm Phong, là nghịch lân của hắn! Giờ khắc này, mọi người liền hiểu địa vị của con tuyết yêu kia trong lòng Lâm Phong, biết rõ, ở trước mặt Lâm Phong, tuyệt đối không thể vũ nhục con tiểu yêu xinh đẹp kia.

Hai tay Bách Lý Hề níu chặt lên tay Lâm Phong, bị bóp cổ, sắc mặt hắn đã đỏ bừng, trong mắt có lửa giận, có xấu hổ không chỗ dung thân, đã đỏ ngầu một mảnh.

- Lần này, ta bỏ qua. Nếu còn có lần sau, dù cho Thiên Trì trách tội, ngươi cũng phải ch.ết!

Lâm Phong băng hàn phun ra một câu, nhất là một chữ ch.ết cuối cùng kia, không gian dường như bị ngưng lại, rét lạnh thấu xương lan tràn toàn thân mọi người. Bọn họ cảm giác được sát ý trên người Lâm Phong, lời của hắn, chân thật đáng tin, ai dám đụng vào nghịch lân của hắn, hắn thật sự sẽ giết người, cũng thực có can đảm giết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.