Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 766: Tuyết Yêu Tháp



Mộng Tình nhìn nữ tử áo đen, phát ra từng tiếng ô ô.

- Hừ, không tức giận, sao ta có thể không tức giận chứ! Sắc mặt mỹ phụ vẫn rét lạnh, nàng ngày thường vẫn luôn cực kỳ xinh đẹp, xưa nay chỉ mặc áo trắng như tuyết, chỉ khi tức giận mới khoác hắc bào, vẻ đẹp bị uy nghiêm thay thế, làm người ta kinh sợ.

Vừa rồi Mộng Tình đang khuyên nàng không nên tức giận.

- Linh Lung, ngươi muốn hóa hình thành người, vì sao lại không thương lượng với ta, hơn nữa còn hoàn toàn hóa hình. Nếu trong giai đoạn hóa hình mà tổn thương tiên nguyên khí, hôm này không có đan dược của nhân loại cường đại, ta cũng không thể để ngươi hóa hình. Nữ tử áo đen thở dài một tiếng, chân mày nhíu chặt, con người chính là vạn vật chi linh, yêu thú như bọn họ muốn hóa thành người, tại rất nhiều phương diện của con người đều ưu tú hơn yêu thú, giống như thiên phú luyện đan, rất ít có yêu thú biết luyện đan.

Mộng Tình cúi đầu, thấp giọng nức nở, tựa hồ đang kể lể chuyện của mình cho nữ tử này nghe.

- Ta biết, từ trong kính ta đã thấy được những chuyện xảy ra của ngươi trong những năm này, cho đến khi ngươi không để ý tính mạng của mình, tại trong thời kỳ hoàn toàn hóa hình lại mạnh mẽ hóa ra yêu thể, bị những kẻ nhân loại đáng chết kia vây công. Nữ tử áo đen càng nói càng băng hàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, yêu mang chớp động. Lâm Phong cảm thấy mình như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, không cánh nào thở nổi.

- Rầm! Một luồng khí tức từ trên người nữ tử áo đen phóng ra, Lâm Phong cảm thấy bóng ảnh tuyết yêu khổng lồ áp tới phía mình, tuyết ảnh khổng lồ kia làm cho hắn thở dồn dập, không thể nhúc nhích.

- Lâm Phong! Phía sau, Đường U U kinh hãi lo lắng, nàng cũng không nghĩ tới Tuyết Linh Lunh lại quen biết với Tuyết Yêu cường đại này, hơn nữa quan hệ hình như không tầm thường.

Tuyết Yêu này, không biết có thể gây bất lợi cho Lâm Phong hay không?!

- Ô ô…. Tuyết Linh Lunh phát ra từng tiếng nức nở với mỹ phụ tóc trắng, nhưng bị mỹ phụ ôm lấy, nàng không thể giãy dụa ra ngoài.

- Ngươi biết ta là ai sao? Hư ảnh Tuyết yêu lạnh nhạt nói, phi thường đáng sợ.

- Không biết! Lâm Phong lắc đầu, dù thừa nhận áp lực cường đại, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, Tuyết Yêu cường đại này, hẳn là người thân của Mộng Tình.

- Linh Lung là do ta nuôi lớn! Tuyết Yêu lạnh lùng nói, làm cho Lâm Phong cả kinh, Mộng Tình lại do vị cường giả này nuôi lớn.

Khẽ khom người, Lâm Phong cung kính phát ra tự nội tâm, mang theo cảm tạ. Nếu Mộng Tình có thể nói chuyện, vậy hẳn phải gọi nàng một tiếng mẹ.

- Linh Lung là người có được huyết mạch mạnh nhất của Tuyết Hồ tộc ta, Hồ trung Tiên, Tuyết Linh Lunh. Mà ta, là thủ hộ giả của nàng. Tuyết yêu lại tiếp tục nói, giọng điệu càng ngày càng băng hàn, rất nhiều chủng tộc yêu thú phi thường đoàn kết, khi gặp được người có huyết mạch cường đại trong tộc thì sẽ luôn bảo vệ, để đối phương không ngừng lớn mạnh, vì thủ hộ huyết mạch thưa thớt trong tộc, bọn họ thậm chí nguyện ý hi sinh mình.

- Nhưng Linh Lung mà ta thủ hộ, vì người mà biến thành như vậy. Ngươi nói, ta nên trừng trị ngươi thế nào?! Tuyết Yêu càng lúc càng lạnh, Lâm Phong nhìn hư ảnh khổng lồ kia, nghiêm nghị nói: - Ta sẽ giúp Mộng Tình khôi phục, nhất định!

- Mộng Tình!?

Tuyết Yêu lẩm bẩm, nói: - Đây là tên do ngươi đặt cho Linh Lung sao? Ngay cả năng lực bảo vệ nàng cũng không có, ngươi làm thế nào để giúp nàng khôi phục, ngươi dùng gì để ta tin tưởng ngươi!

Lâm Phong nghe nói vậy, không thể phản bác. Không sai, hiện tại hắn không có tư cách gì để Tuyết Yêu tin tưởng, chính vì hắn vô năng mà Mộng Tình mới bị người khi dễ, bị đánh trở lại bản thể.

Nắm chặt hai tay, thứ Lâm Phong có, chỉ là một lòng quyết tâm.

- Mộng Tình không muốn theo ta, ngươi chết, nàng mới có thể cam tâm, cho nên, ngươi nói, ngươi có nên chết hay không? Tuyết Yêu lần nữa nói, làm cho Lâm Phong cứng đờ.

- Không cần… Đường U U không ngừng lắc đầu, thân thể cũng vì khẩn trương mà cứng ngắc. Đối mặt với cường giả đáng sợ bực này, nếu thật sự muốn giết Lâm Phong, không ai có thể cản được.

- Ta không thể chết được! Lâm Phong nhìn Tuyết Yêu, lạnh lùng nói.

- Ngươi sợ chết? Tuyết Yêu châm chọc.

- Ta cũng sẽ không để ngươi mang Mộng Tình đi! Lâm Phong không để ý tới lời của đối phương, tâm thần vừa động, thân hình hắn rung lên, trong cơ thể dường như có thứ gì đó mãnh liệt chấn động, một luồng ma đạo khủng bố, chậm rãi phóng ra.

- Tiền bối, ta vốn không có mặt mũi nào đối kháng với người, nhưng ngài muốn ta chết, ta không làm được, ta nhất định phải mang Mộng Tình theo, để cho nàng khôi phục hình người, không tiếc hết thảy. Hàn khí trên người Lâm Phong càng lúc càng nặng, hơi thở ma đạo dần trở nên đáng sợ.

- Ngươi cho là có ma kiếm thì có thể chống lại ta!? Tuyết Yêu châm chọc nói, sau mở ra miệng lớn, giận dữ hét lên một tiếng, sóng âm kinh khủng làm cho thân thể Lâm Phong kịch liệt run rẩy, giống như là có vô số sóng âm cuồng bạo chấn động trong đầu hắn. Suy nghĩ của hắn cũng bị cắt đứt, khí tức băng lạnh này bao trùm toàn thân hắn.

Cường đại, trước mắt Tuyết Yêu, Lâm Phong căn bản không có năng lực chống cự.

Một bàn tay khổng lồ áp thẳng xuống người Lâm Phong, rầm một tiếng, Lâm Phong cảm thấy toàn thân rung động, lục phủ ngũ tạng đều sôi lên, trong đầu ong ong vang lên.

- Linh Lung, theo ta về đi, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi khôi phục! Một bên, mỹ phụ tóc trắng áo đen khẽ nói với Mộng Tình trong lòng mình. Mộng Tình vẫn nức nở, trong mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt, không ngừng kể lể gì đó cho mỹ phụ nghe.

Sắc mặt mỹ phụ không ngừng thay đổi, cuối cùng nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Hư ảnh Tuyết Yêu biến mất, mỹ phụ bước tới, quang mang tuyết trắng lóe lên, sau đó Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể đau đớn, cánh tay áo vỡ tan, máu tươi đổ xuống.

Một luồng quang mang phóng lên, Lâm Phong cảm thấy mình thành lập liên lạc với thứ gì đó, giờ khắc này, trong đầu hắn cảm giác nặng nề thâm trầm, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

- Ngươi hại Linh Lung như thế, vốn ta phải giết ngươi, nhưng Linh Lung nói ngươi chết nàng cũng chết. Hôm nay ta tha ngươi một lần, về phần Linh Lung nói muốn ở chung một chỗ cùng ngươi, chờ khi người tới Thiên Vũ cảnh, lại tới Hắc Phong Lĩnh tìm ta. Nếu chuyến này ngươi chết đi, vậy thì cũng không liên lụy tới Linh Lung.

Một luồng sóng âm cuồn cuộn truyền vào trong tai Lâm Phong. Sau đó cuồng phong bốc lên, yêu khí ngút trời, dần tiến về phía xa.

Khi Lâm Phong khôi phục lại, nữ tử tóc trắng áo đen kia đã sớm đi rồi, Mộng Tình cũng bị nàng mang theo rời đi.

- Kia…. Lâm Phong rống lên một tiếng như thú gầm, ánh mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn về phương hướng thân ảnh biến mất kia.

Không thể làm gì, bởi vì không đủ lực lượng. Mộng Tình mới bị mang đi khỏi hắn.

- Lâm Phong, nàng cũng vì muốn tốt cho Mộng Tình, chờ đến khi ngươi tới Thiên Vũ cảnh rồi đón Mộng Tình cũng giống nhau! Đường U U thấy bộ dáng có chút đáng sợ của Lâm Phong, nàng tiến tới khuyên bảo.

Tiếng răng rắc vang lên, Lâm Phong nắm chặt hai đấm. Thiên Vũ, chuyến đi này, nhất định phải đột phá, tiến vào Thiên Vũ. Hắn đương nhiên hiểu được, đối phương mang Mộng Tình đi là vì sợ Mộng Tình theo hắn gặp nguy hiểm.

- Gràoo… gràoooo…. Tiếng gầm gừ cuồn cuộn vang lên, làm cho Lâm Phong kinh ngạc, tâm thần vừa động, trong chớp mắt, trước mặt hắn xuất hiện một tòa tháp trắng như tuyết. Trong Tuyết Yêu Tháp này, có vài con yêu thú cường đại đang gào thét, lực lượng kinh khủng làm cho Lâm Phong cũng cảm giác khó thở.

- Thiên yêu, trong Tuyết Yêu Tháp này đều là Thiên Yêu! Lâm Phong run rẩy,hắn có thể cảm giác được mình kết thành liên lạc với Tuyết Yêu Tháp. Dù mỹ phụ kia mang Mộng Tình rời đi, nhưng nàng lại để lại một tòa Tuyết Yêu Tháp cho hắn.

Cúi đầu nhìn máu tươi đầm đìa trên cánh tay, hắn nhớ lại chuyện vừa rồi, lúc đó hắn mơ hồ mình thành lập liên lạc với thứ gì đó, giờ phút này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

- Nhất định là Mộng Tình! Lâm Phong thầm than, tất nhiên đây là Mộng Tình tranh thủ cho hắn, có Tuyết Yêu Tháp này, hắn không e ngại bất cứ cường giả Thiên Vũ cảnh nào.

- Tất cả im miệng cho ta! Lâm Phong gầm lên một tiếng, giờ phút này tâm tình hắn không được tốt, quả nhiên, một tiếng hét này làm cho đám yêu thú kia tức giận, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nhưng cũng ngậm miệng.

Bị chủ mẫu khống chế, bọn họ không thể nói lời nào, hiện tại, bọn họ lại bị một tên nhân loại nhỏ yếu khống chế, đáng hận, đáng giận.

Lâm Phong vươn tay, tâm thần vừa động, Tuyết Yêu Tháp liền nhỏ đi, sau đó bị hắn thu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.