Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 776: Nội chiến



- Hừ, ta biết ngay có người ôm mục đích khác gia nhập Thiên Trì ta mà, lúc này vừa mới vào Bí Cảnh đã bộc lộ ra bản chất sẵn có rồi. Cái người Thiên Xu Phong suýt chút nữa đâm mù con mắt Lâm Phong lạnh lùng nói: - Ta xem ngươi gia nhập Thiên Trì rõ ràng là muốn mượn Thiên Trì để đi vào Bí Cảnh này, cướp lấy bảo vật, căn bản chưa bao giờ đem bản thân mình thành người Thiên Trì.

- Đúng vậy, Vũ Thiên Cơ, ngươi xem, nếu chúng ta bước vào trong Bí Cảnh thì nên cũng nhau liên thủ đối kháng kẻ thù bên ngoài, đây cũng là lời dặn của Tôn giả tiền bối trước khi đi, tất cả đệ tử Thiên Trì ta đều nhớ rõ. Nhưng lúc này đây dường như có người phá hư sự đoàn kết của Thiên Trì chúng ta, ta xem, không bằng đem người không rõ lai lịch đó giết tại chỗ, để tránh làm phản hỏng đại sự của Thiên Trì chúng ta.

Có người gián tiếp nói, trong thanh âm lộ ra chút sát khí, muốn giết ch.ết nhóm người Lâm Phong.

Mặt khác, mấy người Thiên Tuyền Phong lại nhíu mày. Những người Thiên Xu Phong này rõ ràng là muốn mượn cơ hội diệt trừ nhóm người Lâm Phong. Nếu đám người Lâm Phong bị giết hết, chỉ sợ bọn hắn cũng không đem bọn họ để vào mắt.

- Miệng đầy phân, mùi hôi ngút trời. Hoàng Phủ Long hai mắt căm tức nhìn đám người Thiên Xu Phong, quát: - Đám người các ngươi thật không biết xấu hổ, ở trong tối đánh lén chúng ta, hạ thủ đoạn độc ác, muốn giết chúng ta, chúng ta còn chưa đi tìm các ngươi tính sổ, các ngươi lại mặt dày nói chúng ta không nghe theo lời dặn của tiền bối.

- Ngươi nói xạo, ta vẫn luôn nghe theo dạy bảo của Tôn giả tiền bối, đã khi nào ngầm hạ sát thủ với các ngươi, càng không có khả năng làm ra cái việc đánh lén đê tiện như vậy. Các ngươi muốn rời đi thì trực tiếp nói ra, làm gì phải tìm cớ chứ. Người nọ lại lần nữa lên tiếng, nhìn về phía đám đông: - Chư vị chắc hẳn cũng đã thấy tận mắt đi, những người này nếu hiện tại giữ lại không giết bỏ thì hậu họa vô cùng.

Hoàng Phủ Long bị chọc tức đến thở gấp, đôi mắt mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm đối phương, thanh âm như sấm: - Một đám khốn khiếp, đổi trắng thay đen, cùng một đám bại hoại như các ngươi, là sỉ nhục.

- Ngươi đây là lộ ra nguyên hình sao? Đối phương cười lạnh nói.

- Ta lười cùng ngươi nói nhảm. Lực lượng kinh khủng quanh thân Hoàng Phủ Long lưu chuyển không ngừng, một cỗ khí tức dũng mãnh dường như tới từ viễn cổ lan tràn ra.

- Chư vị nhìn xem, là ai không nghe theo lời dặn của Tôn giả tiền bối, muốn đối phó chúng ta. Nếu chư vị thật lòng muốn Thiên Trì phục hưng, đoạt được trọng bảo, tất phải trừ nội họa trước, tru sát những người này. Người nọ thanh âm gây kích động, dường như một lòng vì Thiên Trì suy nghĩ, chính khí nghiêm nghị.

Lăng Huyết vẫn nhìn tất cả mọi việc phát sinh, trầm mặc không nói, dường như mọi chuyện không có liên quan tới y, ánh mắt thản nhiên nhìn mấy người Lâm Phong.

- Ta không giết ch.ết ngươi, ta không gọi là Đại Hại Trùng. Hoàng Phủ Long giận quát một tiếng, bước chân ra, mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, trực tiếp nứt ra, một nắm tay cương mãnh đáng sợ đuổi giết xông tới, bay thẳng tới chỗ tên lắm mồm vừa rồi. Rõ ràng là gã ám toán Lâm Phong lại đứng đó nói xằng nói bậy.

- Vậy mà lộ ra sát khí, ngươi là coi thường người Thiên Trì ta đúng không. Một người Thiên Xu Phong khác cười lạnh ra tay, một mũ lớn chụp lên phía đỉnh đầu Hoàng Phủ Long, lực chân nguyên tuôn trào, đã có hai người đồng thời ra tay với Hoàng Phủ Long rồi.

- Oanh! Một cỗ chấn động đáng sợ dường như muốn lay động núi non, mặt đất run rẩy, cả người Hoàng Phủ Long bao phủ trong khí tức hoang dã, trong thân thể mơ hồ có tiếng rồng ngâm xuất ra, đánh hai người đối phương lui về phía sau, lực lượng lớn vô cùng.

- Thật to gan, muốn giết người Thiên Trì ta.

Người thứ ba ra tay, trên bầu trời băng tuyết bắt đầu ngưng tụ thành hình, hóa thành một kiếm sắc bén lạnh như băng, bay thẳng đến chỗ Hoàng Phủ Long chém giết, muốn quần ẩu Hoàng Phủ Long.

- Cút cho ta. Hoàng Phủ Long nổi giận gầm lên một tiếng, dường như có long khí từ người hắn phóng ra, làm cho người khác cũng muốn nứt vỡ, kiếm sắc mà người nọ ngưng tụ từ băng tuyết cũng gãy thành từng khúc.

- Thật bá đạo. Ánh mắt mọi người mở lớn, không nghĩ tới Hoàng Phủ Long này táo bạo nhìn như điên điên khùng khùng, sức bật lại dũng mãnh như thế, lấy một địch ba, đối kháng với ba tên cao thủ của Thiên Xu Phong.

- Đi ch.ết đi. Thanh âm gầm lên cuồn cuộn vang tới, lại có một người hướng Hoàng Phủ Long đánh ra một chưởng, bên trong chưởng lực này ẩn chứa lực lượng băng tuyết vô tận, băng tuyết trùng trùng điệp điệp lao thẳng tới Hoàng Phủ Long, lay động không gian, có xu thế khủng bố, chưởng phong khiến cho thân thể của Hoàng Phủ Long bị bao trùm trong băng tuyết.

- Đủ chưa? Một tiếng quát rét lạnh vang lên, chỉ thấy thân thể Lâm Phong như gió, ngay lập tức giáng lâm tới, mặc kệ chưởng phong băng tuyết đáng sợ kia đánh lên trên người, thân thể hắn đi thẳng tới trước mặt đối phương.

- Bốn đánh một, tên nào cũng chủ tâm giết người, thật là uy phong, quả nhiên là nghe lời Tôn giả dạy bảo.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm đối phương, thân thể người nọ đã muốn lui về phía sau, lại thấy Lâm Phong xòe tay ra, trực tiếp khống chế cánh tay đối phương, một cỗ lực lượng đáng sợ giáng lâm, khiến thân thể của gã cũng không thể nhúc nhích.

- Giết! Giận quát một tiếng, lực ý chí băng tuyết khủng bố hướng Lâm Phong đánh tới, thân thể Lâm Phong lập tức bị băng tuyết sương lạnh bao trùm. Mà giờ khắc này, đã có một cỗ kiếm khí ngạo nghễ nở rộ xuất ra, cuồng phong rống giận, dường như có một thanh kiếm tuyệt sắc muốn xuất vỏ, toàn bộ băng tuyết vào thời khắc này đều biến mất, không để lại dấu vết.

Bên cạnh lại có một người Thiên Xu Phong hiện ra, chuẩn bị tiến đến nghĩ cách cứu viện, lại thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn qua, hàn quang b.ắn ra, hé miệng, phun ra một chữ: - Trảm!

Một chữ hạ xuống, vô tận kiếm xuất vỏ, hướng tới người nọ chém giết, khiến thân hình gã mãnh liệt lui lại, điên cuồng ngăn cản.

- Ầm! Lâm Phong trực tiếp đánh một quyền lên đầu vai người trước mặt, thanh âm răng rắc vang lên, người nọ kêu thảm một tiếng, xương vai trực tiếp vỡ vụn rồi.

Từng luồng khí tức rét lạnh điên cuồng phóng thích ra, cường nhân Thiên Xu Phong nhìn thấy Lâm Phong đắc thủ, đều muốn ra tay.

- Chư vị đã nhìn thấy, là hắn động thủ giết người Thiên Xu Phong ta, Thiên Xu Phong ta nếu không phản kháng, vậy quá yếu đuối rồi. Lăng Huyết thản nhiên nói, đem chữ “lý” chiếm đóng chặt chẽ, không tin không thể giết được hai tên càn rỡ ngang ngược kia.

- Ngươi đã nói ta giết người của Thiên Xu Phong ngươi, vậy ta liền giết cho ngươi xem. Đôi mắt Lâm Phong quét về phía Lăng Huyết, sát ý tràn ngập, bước chân hung hăng giẫm xuống, trên mặt đất, người nọ miệng phun máu tươi, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh vỡ nội tạng của gã, giết ch.ết tại chỗ.

Hàn khí vô tận lạnh băng đồng thời ập tới bao phủ Lâm Phong, người của Thiên Xu Phong đồng loạt ra tay rồi. Bông tuyết bay đầy trời, cả phiến không gian dường như cũng muốn bị băng phong lại, bọn họ vây Lâm Phong ở trong đó, sát ý hào hùng.

- Các ngươi đều tính làm quần chúng sao? Lâm Phong nhìn đám người Vũ Thiên Cơ cùng Thiên Trì Tuyết một cái, mặt khác người của sáu đỉnh Tuyết Phong còn lại cũng không ai mở miệng, tất cả đều trầm mặc nhìn mọi việc phát sinh.

- Lâm Phong, ngươi không nên giết hắn. Thiên Trì Tuyết lãnh đạm nói, Lâm Phong vậy mà lại giết một gã người Thiên Trì, đây chính là tự hắn đẩy mình vào chỗ bất nghĩa, khiến lời người khác thành sự thật, để đám người Thiên Xu Phong cũng có lý do hạ sát thủ.

- Ý tứ của ngươi là ta cần phải chờ người của bọn hắn tới giết ta? Lâm Phong bình tĩnh liếc Thiên Trì Tuyết một cái, hỏi, khiến Thiên Trì Tuyết cứng họng, đôi mắt nhíu lại, trầm mặc không nói.

- Ngươi không xứng với Đại Hại Trùng. Lâm Phong lãnh đạm nói, ánh mắt lại không có nhìn Thiên Trì Tuyết. Lời của hắn làm cho Thiên Trì Tuyết có chút tức giận, lần đầu tiên, có người nói nàng không xứng với những người khác. Ở Thiên Trì đế quốc, người thanh niên tài tuấn nào không đem nàng thành Thánh nữ, muốn âu yếm.

- Người Thiên Xu Phong đánh lén ta trước, hiện tại lại thành chó điên cắn người, cố ý chọc giận ta, muốn đưa ta vào chỗ ch.ết. Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, tới giết ta đi. Lâm Phong quét mắt qua đám người, không thèm để ý tới nữa, hãy dùng thực lực nói chuyện đi.

Bông tuyết bay múa khắp trời, không ngừng rơi xuống, một cỗ lực ý chí rét lạnh tới cực độ dừng ở trên người Lâm Phong cùng Hoàng Phủ Long, dường như muốn đem thân thể của bọn họ, máu của bọn họ đông cứng lại. Nếu thực lực của bọn họ yếu một chút, sẽ trực tiếp bị đông cứng mà ch.ết, thân thể không thể nhúc nhích, máu không thể lưu thông.

- Giết, giết, giết! Từng thanh âm rét lạnh vang lên, người của Thiên Xu Phong cuối cùng cũng động thủ, lực lượng ý chí, hàn khí kh.ủng bố chồng chất, khiến cho lực chân nguyên của Hoàng Phủ Long dường như cũng muốn bất động, không thể lưu chuyển, toàn thân hình như cũng bị một cỗ lực lượng đáng sợ đè nặng, cử động một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Nhiều cao thủ như vậy, lại đồng thời lấy lượng lớn lực ý chí đáng sợ đến để trấn áp, đủ để đông ch.ết cao thủ đồng cấp.

Trên người của Lâm Phong trong nháy mắt dày thêm một tầng băng tuyết, muốn đông ch.ết hắn, nhưng mà vào lúc này, một cỗ ý chí ngọn lửa đáng sợ tràn ngập tuôn ra, lực lượng ngọn lửa k.hủng bố khiến băng tuyết trong nháy mắt tan ra hóa thành nước, nhỏ giọt xuống đất.

Những băng tuyết ấy cũng không thể lần nữa tới gần thân thể Lâm Phong, khí nóng rực đang dần dần bốc lên, băng tuyết trong không trung cũng bị hòa tan, rơi xuống.

- Ý chí ngọn lửa tuy mạnh, nhưng có thể chống đỡ nổi chúng ta sao? Một tiếng quát lạnh vang lên, cao thủ này cũng đồng thời phát động công kích, băng tuyết kh.ủng bố ăn mòn ngọn lửa, muốn hoàn toàn dập tắt ngọn lửa.

- Xuy, xuy..... Nhưng mà đúng lúc này, một cỗ kiếm khí tuyệt thế phá trời xuất ra, sắc mặt cao thủ vừa rồi cũng đại biến. Kiếm khí tuyệt thế kh.ủng bố này dường như muốn xé rách thân thể bọn hắn, lúc này đây, bọn họ mới cảm giác mình nhỏ bé như vậy, lực lượng ý chí hoàn toàn bị áp chế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.