Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 781: Tiêu Dao Môn



Nhìn theo ngón tay của Đường U U, một thân ảnh đang thẳng lưng ngồi đó, không nhúc nhích, bóng lưng kia có vài phần thon gầy, nhưng lộ ra kiên nghị. Giờ phút này, trên người kia cuộn trào kiếm khí, giống như là một thanh kiếm tuyệt thế đang cắm ở đó, tùy thời có thể bộc phát ra, hủy diệt hết thảy.

Lăng Tiêu cả người run rẩy, trong mắt lộ ra lãnh mang đáng sợ, Lâm Phong, người nọ là Lâm Phong.

Trong con ngươi lộ ra sát ý băng lãnh, bị chặt đứt một tay, Lăng Tiêu há không hận Lâm Phong, ở Cửu Tiêu Kiếm môn khổ tu kiếm pháp, chính là vì một ngày nào đó giết ch.ết Lâm Phong, rửa nỗi nhục cụt tay. Nhưng khi thật sự nhìn thấy Lâm Phong, hắn lại không phản ứng như trong tưởng tượng, xông qua một kiếm giết ch.ết Lâm Phong, mà lại do dự, thân thể khẽ run.

Ngày xưa Lâm Phong đã có ý chí kiếm đạo tầng năm, hôm nay trải qua ba tháng khổ tu, gia nhập Thiên Trì, một thế lực cường đại một phương, sao hắn không có tiến bộ được. Lúc này nhìn Lâm Phong khoanh chân ngồi đó, trên người phát ra kiếm quang đáng sợ, một khi buông thả thì có thể phá thạch kinh thiên.

Đúng như lời của Đường U U, tu vi của Lâm Phong sẽ trì trệ không tiến sao?

Nam tử bên cạnh thấy phản ứng của Lăng Tiêu, trong mắt lộ ra một tia hàn mang, chỉ vào Lâm Phong nói: - Sư đệ, hắn là kẻ chém đứt một tay ngươi!

Lăng Tiêu trầm mặc gật đầu, sát ý cuộn trào, nhưng vẫn do dự, lúc này Lâm Phong hình như đang tu luyện, đang ngộ kiếm. Nếu bọn họ đột nhiên hạ sát thủ, có thể thuấn sát Lâm Phong hay không?

Đường U U bước tới che Lâm Phong sau lưng, lạnh lùng nói: - Lăng Tiêu, ba tháng trước ngươi không phải đối thủ của hắn, một kiếm của Lâm Phong đã chém đứt một tay ngươi, ta khuyên ngươi nên tự rời đi đi, nếu Lâm Phong tỉnh lại, một kiếm nữa, lại chém đứt cánh tay còn lại. Khi đó, một kiếm tu như ngươi sẽ hoàn toàn bị phế.

Lăng Tiêu cắn răng, khinh người quá đáng, Đường U U còn vũ nhục hắn như thế, hắn dù gì cũng là kiếm tu cường đại, hôm nay đã có ý chí kiếm đạo tầng năm, chẳng lẽ thấy Lâm Phong lại cứ như vậy bỏ qua như vậy? Bỏ qua mối hận cụt tay?

- Sư huynh, đợi tới khi ta động thủ, ngươi ra tay giết cô ả này, một kích liền lui, vô luận là thành công hay thất bại, cũng không thể ham chiến! Lăng Tiêu thở mạnh một hơi dài, âm thầm truyền âm với nam tử bên cạnh, ngoài miệng lại nói: - Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ tự tay chém đứt một tay hắn, rửa nỗi nhục ngày trước!

Lăng Tiêu dứt lời, thân hình chậm rãi bay lên không, giống như là chuẩn bị buông tha mà rời đi, làm cho Đường U U khẽ thả lỏng một hơi.

Nhưng ngay lúc này, một luồng ý chí kiếm đạo mênh mông cuồn cuộn đột nhiên phóng lên, trong thiên địa tràn ngập kiếm ý khủng khiếp, bén nhọn xơ xác, muốn hủy diệt cả không gian.

Đường U U kịch liệt biến sắc, Lăng Tiêu muốn động thủ.

- Thiên Ảnh!

Thân thể vụt tới, trong nháy mắt, hóa thành vô số bóng ảnh.

- Giết! Gần như đồng thời, một luồng sát phạt chi khí sắc bén vô cùng tỏa ra, Đường U U chỉ cảm thấy một màn kiếm quang giết về phía Lâm Phong. Toàn thân Lăng Tiêu như hóa thân thành một thanh lợi kiếm tuyệt thế, muốn giết Lâm Phong.

- Lôi Đình chi kiếm! Sư huynh của Lăng Tiêu gầm lên một tiếng, hắn cũng động, kiếm khí bùng lên, một kiếm mang theo tiếng gầm vô tận, như lôi đình nổi giận, như núi thở biển gầm, muốn cắn nuốt lấy toàn bộ thân ảnh của Đường U U.

- Lâm Phong, cẩn thận! Đường U U hét lớn một tiếng, muốn đánh thức Lâm Phong tỉnh lại.

- Xoẹt xoẹt… Ngay lập tức, rất nhiều bóng ảnh của Đường U U bị một kiếm lôi đình chém rụng, đúng như dặn dò của Lăng Tiêu, sau khi thi triển một kiếm này, tên sư huynh kia trực tiếp vọt lên trời cao, bỏ chạy về phía xa, không dám ở lâu. Mặc dù hắn là sư huynh của Lăng Tiêu, nhưng tu vi của Lăng Tiêu lại mạnh hơn hắn không ít, ngay cả Lăng Tiêu cũng bị người ta chém đứt một tay, đủ biết thực lực đối phương thế nào rồi. Hơn nữa, theo những câu qua lại giữa Đường U U cùng Lăng Tiêu, hắn có thể nhìn ra Lăng Tiêu rất kiêng kỵ Lâm Phong, vì vậy, hắn làm đúng theo lời của Lăng Tiêu, một kích liền lui.

Một luồng kiếm khí tuyệt thế bắn giết về phía Lâm Phong, toàn thân Lăng Tiêu như kiếm, dung hợp cùng kiếm, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, muốn một kiếm giết Lâm Phong.

Đang còn đắm chìm trong tu luyện, thân hình Lâm Phong hình như rung lên một cái, trong lúc bất chợt, một màn kiếm kh.,ủng bố từ trên thân Lâm Phong phóng ra. Giờ khắc này, Lăng Tiêu hóa thân thành thanh kiếm tuyệt thế lại bị ngàn vạn mũi kiếm sắc bén chỉ vào, muốn cắn nuốt toàn thân hắn vào trong biển kiếm cực lớn kia.

- Giết!

Thân hình Lăng Tiêu hơi khựng lại, không tiếp tục tiến tới, mà chém ra một màn kiếm quang mạnh mẽ, đồng thời, thân hình lăng không mà lên, trực tiếp xuyên phá đỉnh phòng, vọt lên hư không, một kiếm này, e là không thể giết được Lâm Phong.

- Ầm!!! Một luồng khí tức hủy diệt tràn ngập trong không gian, ý niệm của Lâm Phong giống như hóa thành ngàn vạn kiếm quang, dung hợp thành một, giết về sau lưng, va chạm với một kiếm của Lăng Tiêu. Dao động hủy diệt bùng lên, kiếm khí hoàn toàn tan biến.

Cũng ngay lúc này, hai mắt Lâm Phong đột nhiên mở ra, bắn ra hàn mang như một thanh kiếm tuyệt thế, tâm thần vừa động, thân hình hắn trực tiếp phóng lên cao. Đưa mắt liền thấy hai người hóa thành hai chùm kiếm quang bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hai kẻ này đã trốn được rất xa.

- Vù… Lâm Phong hóa thành một cơn lốc xoáy, gió ngập chín tầng trời, trong hư không giống như có chín cái bóng, đuổi giết hai người Lăng Tiêu.

Hai người kia như cảm nhận được lửa giận của Lâm Phong, sắc mặt đại biến. Nhất là Lăng Tiêu, sắc mặt khó coi, ba tháng không gặp, tu vi tự thân hắn đã có lột xác, trở nên cường đại hơn rất nhiều, nhưng mà Lâm Phong lại càng thêm sâu không lường được rồi, người này thật là đáng sợ.

Qua mấy hơi thở, hai người Lăng Tiêu đã cảm nhận được thân ảnh Lâm Phong không ngừng áp sát, khí tức lạnh như băng làm cho nội tâm hai người lạnh lẽo. Không thể để Lâm Phong áp sát tới gần hơn nữa, nếu không, khi nằm trong phạm vi công kích của kiếm thì bọn họ cực kỳ bất lợi.

- Sư huynh! Thần Hành Ngọc! Lăng Tiêu hô lớn, trong tay hắn liền xuất hiện một viên ngọc phát sáng, chân nguyên kiếm lóe lên, tiếng răng rắc truyền ra, miếng ngọc vỡ tan, một chùm sáng bao phủ lấy thân hình, Lăng Tiêu trực tiếp hóa thành tia sáng, lập tức liền biến mất tăm, một bước này đã đi không biết bao xa.

Sư huynh của Lăng Tiêu nghe được nhắc nhở liền làm theo, lấy là Thần Hành ngọc dùng bảo vệ tính mạng, sau khi bóp nát, lập tức cũng biến mất. trong lòng gã đau đớn không thôi, Thần Hành ngọc này chính là thứ bảo vệ tính mạng của bọn họ, cực kỳ trân quý. Người Cửu Tiêu Kiếm môn, mỗi người chỉ có một miếng. Lần này vào đây, chưa nhìn thấy bóng dáng bảo vật liền bị người đuổi giết, còn mất đi Thần Hành ngọc.

Lâm Phong hơi dừng lại, đạp chân trong hư không, nhìn hai thân ảnh biến mất phía trước, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ. Vừa rồi, hắn cảm nhận được một loại lực lượng kỳ dị khi miếng ngọc kia vỡ ra, lực lượng có thể câu thông với thiên địa, làm cho hai người Lăng Tiêu bỏ chạy trong nháy mắt, nhanh như chớp.

- Sau khi khắc được thánh văn, có thể câu thông với lực lượng thiên địa, đại năng giả cổ xưa có thể vượt qua không gian, nháy mắt liền đi vạn dặm, đó chính là mượn nhờ lực lượng Thánh văn, cũng dùng lực chân nguyên dẫn động, chẳng lẽ cũng căn cứ vào nguyên lý thánh văn?

Hai mắt Lâm Phong lóe lên, hắn nghĩ tới tế đàn thời không, thánh văn vô tận khắc trên tế đàn, mang rất nhiều người xuyên qua không gian. Lực lượng thánh văn thật quá thần kỳ, nếu hắn tu luyện tới một cảnh giới k.hủng bố, có thể khắc ra thánh văn, mỗi một động tác đều ngưng tụ thánh văn, sử dụng lực lượng của Thánh văn, câu thông với thiên địa, có lẽ cũng có thể làm được một bước đi trăm dặm.

Thánh văn nắm trong tay, cũng giống như vũ kỹ.

- Nếu để ta gặp được, nhất định sẽ chém đứt một tay còn lại của ngươi! Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn không tiếp tục truy kích, hai tên kia đã không biết đi tới nơi nào rồi, hắn cũng không thể đoán được nên không tiếp tục đuổi theo.

Quay người lại, Lâm Phong trở lại chỗ cũ, nơi xa còn truyền lại từng tiếng nổ ùng ùng, hình như có người đang chiến đấu.

Trong vườn hoa, rất nhiều người bao vây quanh Đường U U, ánh mắt lộ ra nụ cười châm chọc, đồng thời cũng có vài người công kích tàn ảnh của Đường U U.

- Thân pháp cũng không tệ, lại còn muốn độc chiếm bảo địa. Nhanh giao ra toàn bộ bảo vật, có lẽ chúng ta có thể bỏ qua cho ngươi! Một tên thanh niên mang trường bào màu xanh giễu cợt nói, bên cạnh hắn còn có hai người mang áo quần giống hắn. Bọn họ đều là đệ tử một đại tông môn trong Càn Vực, Tiêu Dao môn!

- Sư huynh, trong Bí Cảnh này, chúng ta cũng có chút tĩnh mịch, cô ả này xinh đẹp như thế, không bằng phế bỏ tu vi, mang theo bên mình, trong lúc nhàm chán có thể tiêu khiển một chút, thế nào?

Một tên bên cạnh đùa cợt nói, nhất thời, mấy kẻ còn lại cũng ồ lên cười.

- Sư đệ ý kiến rất hay, người Tiêu Dao Môn đúng phải tiêu dao, có mỹ nhân làm bạn, một đường này sẽ không tịch mịch! Tiếng cười ɖâʍ uế quanh quẩn trong hư không, nhưng vào lúc này, bọn chúng cảm nhận được một thanh lợi kiếm bễ nghễ từ trên trời đâm xuống, tất cả đều cứng đờ, vừa ngẩng đầu liền thấy một thanh niên mang trường bào, ngạo nghễ đứng trên hư không, toàn thân tràn ngập kiếm khí đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.