Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 790: Thử hỏi thiên cơ



- Lợi hại. Một tiêng quát lạnh lùng truyền đến, sao mai một, đã có một luồng hơi thở băng hàn đến cực điểm giáng xuống, tiếng rung động ầm vang truyền ra. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, thiên địa đều bị che kín, cả người hắn phảng phất như muốn bị đông cứng.

Chỉ thấy Vũ Thiên Cơ đứng ở phía trên hư không, tay nâng một tòa núi tuyết cực kỳ to lớn, giờ phút này Vũ Thiên Cơ như thể là cự thần băng tuyết, cánh tay gã run lên, lập tức một tòa núi tuyết ầm ầm nện xuống hướng Lâm Phong, tiếng vang ầm ầm, phảng phất như muốn đem tất cả trời này đất này đè sụp xuống.

Rất nhiều người cảm nhận được uy áp kh.ủng bố này, ánh mắt bọn họ vòng lại nhìn về phía bên này, họ nhìn thấy trên tay Vũ Thiên Cơ nâng một tòa núi tuyết. đám người sợ đến há miệng không thể nói nên lời. Bên trong các đế quốc, đế quốc Thiên Trì từ ngày xưa là một đế quốc yếu nhất, dần dần phục hưng tới uy thế hiện giờ, trong đó thế lực trấn quốc, Thiên Trì Tuyết Phong thanh niên đồng lứa quả nhiên là nhân tài, xuất hiện lớp lớp, nhân vật lãnh tụ thanh niên đồng lứa không ngờ trình độ lại cường đại đến bực này, lấy tay nâng hắn một tòa núi tuyết, cần phải đè bẹp Lâm Phong.

- Trấn! Giận dữ quát lên một tiếng, cả tòa núi tuyết nện xuống thân thể Lâm Phong, tiếng nổ lớn ầm vang truyền ra, tuyết ở dưới núi phảng phất như đều muốn đóng thành băng, thân thể của Lâm Phong dường như đã trở nêncứng ngắc.

- Ầm ầm! Núi tuyết ngay lập tức giáng xuống, áp bách trên đỉnh đầu Lâm Phong, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào một tòa núi tuyết trên không trung, cả người quang hoa không ngừng lưu chuyển, Phật ma lực không ngừng điên cuồng bốc lên, cả người Lâm Phong dường như hóa thành một Tôn Sư Ma Đạo, hai tay nâng lên, muốn lấy tay đỡ trời.

Ầm! Một âm thanh cuồn cuộn nổ tung rung động thiên địa, tòa núi tuyết bị đâm thủng ra một cái lỗ hổng, nhưng mà cả tỏa núi tuyết vẫn tiếp tục áp bức xuống, muốn ép cho Lâm Phong phải tử vong.

Lúc này Vũ Thiên Cơ giẫm đạp ở phía trên tòa núi tuyết, bước chân hung hăng bước lên, vô cùng vô tận lực lượng xuyến thấu qua tòa núi tuyết lan tràn hướng xuống phía dưới, cả tòa núi tuyết càng thêm thế mãnh liệt, cả người Lâm Phong cũng đã bị triệt để mai táng trong giữa núi tuyết, cũng không biết đã bị tuyết ép ch.ết hay chưa.

Rất nhiều ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào tòa núi tuyết to lớn kia, một trận trầm mặc. Quá mạnh mẽ, ảo hóa ra một tòa núi tuyết làm thủ đoạn công kích, đem chôn vùi người ta, loại chiến lực kh.ủng bố này, tuyệt đối có thể xưng vương xưng bá ở nơi này.

Két răng rắc…! Tiếng vang vỡ vụn truyền ra, ở phía trên tòa núi tuyết xuất hiện một cái khe nứt, lập tức cái khe nứt này càng lúc càng lớn, dường như cả tòa núi tuyết này đếu sắp bị vỡ ra.

Oanh! Ngút trời khí ma đạo lạnh lùng chấn động trời cao, bóng dáng Vũ Thiên Cơ trong nháy mắt bay vụt lên trời. Lập tức người ta nhìn thấy một đạo ma ảnh ngút trời ở phía dưới thân thể của gã, thông qua tòa núi tuyết mênh mông này một cái lỗ hổng thật lớn xông lên tận trời, thân thể giống như một trận gió bay lên không, hướng tới Vũ Thiên Cơ mà oanh giết, lực lớn không cùng, thế có thể phá cả trời.

- Táng! Vũ Thiên Cơ hét lớn lên một tiếng, chưởng lực oanh ra từng chùm tuyết lớn hướng tới Lâm Phong mà chôn vùi, coi như thật sự phải mai táng Lâm Phong, trong giữa hư không phảng phất như có thiên thạch tuyết không ngừng rơi xuống, đập tới hướng Lâm Phong.

Song chưởng Lâm Phong nhất tề đánh ra, Phật ma lực lưu chuyển, lực lớn vô cùng, không có chỗ nào bất diệt, tất cả khối tuyết lớn này trực tiếp bị oanh vỡ vụn rơi xuống.

Rốt cục, hai đạo thân ảnh lại một lần nữa đối lập, tuy nhiên giờ phút này bọn họ đứng ở phía trên hư không, họ ngóng nhìn lẫn nhau, trên thân người cả hai người vẫn lộ ra chiến ý mênh mông hùng mạnh.

- Ta xem ngươi còn thủ đoạn nào nữa không. Lâm Phong lạnh lùng thốt ra một giọng nói, thất diệu nở rộ bất diệt quang hoa vẫn bị tan biến vỡ vụn ở trước mặt hắn, núi tuyết càng không thể nào chôn vùi được sinh mạng của hắn, Vũ Thiên Cơ còn có thể có thần thông gì để đối kháng với lưỡi kiếm không có gì kiên cố mà không phá nổi của hắn.

- Còn có một loại thủ đoạn cuối cùng. Vũ Thiên Cơ mỉm cười với Lâm Phong, nụ cười kia, nhưng lại có mấy phần quỷ dị.

- Ta là Vũ Thiên Cơ, Lâm Phong, ta sẽ cho ngươi xem một chút, lãnh tụ Thiên Trì trẻ tuổi, đến tột cùng có thù đoạn thần thông như thế nào. Tiếng nói Vũ Thiên Cơ vừa dứt, hai tay gã giơ lên, lập tức bách nhật đương không lại dường như có ánh sáng sao tách ra hoa quang, ánh sáng Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu rọi, thiên địa sáng ngời giống như vầng thái dương.

- Lại muốn mượn lực lượng sao à? Ánh mắt Lâm Phong nghiêm nghị, thủ đoạn này của Vũ Thiên Cơ rất độc đáo, mượn lực tinh thần, chỉ sợ điều này có liên quan đến thiên phú cùng với thủ đoạn tu luyện thần thôngcủa Vũ Thiên Cơ.

Rất nhiều cường nhân Thiên Trì đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm sao quang hoa chói mắt trong hư không, thì thào nói nhỏ: - Quỷ thần khó lường, biết thiên cơ.

Sao quang hoa trên bầu trời càng ngày càng trở nên rực rỡ, ở trước mặt Vũ Thiên Cơ, những bông tuyết điên cuồng bay múa, cùng với ánh sao chiếu rọi.

- Dẫn tinh thần, mượn thiên cơ. Hai tay Vũ Thiên Cơ trang nghiêm, trong miệng thốt ra một thanh âm thánh khiết, lập tức ánh sáng sao vô tận dường như hội tụ thành một luồng kiếm quang đáng sợ, trong giữa kiếm quang lại có ngọn lữa bùng ra, còn bản thân trên thân người Vũ Thiên Cơ lại dường như được che một tầng quang hoa ma đạo rét lạnh mạnh mẽ, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng sẽ làm cho nội tâm chấn động.

Ừ? Đồng tử của Lâm Phong co rút lại một trận, sao lại thế này, điều này sao có thể?

Ý chí kiếm đạo, số lượng kiếm lực kh.ủng bố, còn có ngọn lửa, ngọn lửa vô tận thiêu đốt thiên địa, lại còn có ma khí, Vũ Thiên Cơ dường như đã hóa thành cổ ma.

Giờ khắc này, Lâm Phong khiếp sợ đến nói không nên lời, ba loại lực lượng thần thông, toàn bộ đều là thuôc loại lực lượng thần thông của hắn. Quỷ thần khó lường Vũ Thiên Cơ, thử hỏi Thiên Cơ, mượn Thiên Cơ là mượn lực lượng của Lâm Phong.

Kiếm, ngọn lửa, cùng với Phật ma lực, những lực lượng vừa rồi Lâm Phong đã dùng qua, giờ phút này Vũ Thiên Cơ, gã dẫn động sao, mượn mà dùng.

Ánh măt của Lâm Phong nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, chỉ thấy lúc này đôi tròng mắt kia càng trở nên yêu dị hơn, dường như là không phải ánh mắt của người mà là sao quang hoa, đôi tròng mắt kia xuyên thấu qua sao, phảng phất như muốn nhìn thấu hết thảy.

- Thần thông thủ đoạn thật đáng sợ. Tâm thần Lâm Phong hung hăng run lên, chỉ cần vừa rồi hắn sử dụng qua thần thông thủ đoạn gì, Vũ Thiên Cơ không ngờ cũng có thể mượn. Quỷ thần khó lường, biết thiên cơ, đại khái đó hẳn là chỉ vào những điều này, Thiên Trì Tuyết Phong, nhân vật lãnh tụ thanh niên đồng lứa, quả nhiên không thể tầm thường mà so sánh.

Lâm Phong nghĩ đến, dựa vào thần thông thủ đoạn của mình, hắn đủ để có thể miệt thị bất luận cái gì thiên tài, nhưng chung quy vẫn có người có thể đủ cùng hắn đối kháng, đánh với hắn một trận.

Nhân vật lãnh tụ thế lực kh.ủng bố, thực lực sao có thể yếu.

Ngọn lửa ánh sáng quang hoa cùng với kiếm quang điên cuồng hồi tụ, lại còn có sao tô điểm vào, hơi thở kinh khủng tại trong hư không gào thét tụ tập, dường như Vũ Thiên Cơ muốn một kích này, sẽ đánh bại Lâm Phong.

Ánh mắt của Lâm Phong gắt gao nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, đây đều là lực lượng của chính mình, chỉ có điều hiện giờ Vũ Thiên Cơ đem toàn bộ lực lượng của hắn tụ tập lại, lại phụ thêm lực lượng sao và lực lượng băng tuyết mạnh mẽ đến mức độ không thể tin nổi. Nếu hắn muốn phá giải một kích này, so với lực lượng vừa rồi hắn dùng qua, lực lượng cộng lại còn muốn phải mạnh mẽ hơn thù đoạn công kích, nếu không hắn tất bại.

Rất tuyệt vời, dựa vào thù đoạn dũng mãnh của Vũ Thiên Cơ, ai chiến đấu với hắn có thể không xuất ra chiến lực kh.ủng bố nhất, một khi lấy ra rồi, đã vì nó mà đem ra sử dụng, ngươi xuất ra chiến lực càng hùng mạnh, hắn lấy sao mượn lại cũng càng hùng mạnh.

- Vũ Thiên Cơ phải thắng. Có người còn đang quan vọng cuộc chiến đấu trên hư không, tự nói thầm một tiếng.

Không thể trì hoãn nữa rồi, Vũ Thiên Cơ này quả thật rất đáng sợ, quỷ thần khó lường.

Giờ khắc này, tât cả mọi người đều bị thủ đoạn của Vũ Thiên Cơ làm cho rung đông, họ cho rằng chiến đấu đã không còn trì hoãn nữa, Lâm Phong đã không còn có khả năng tái chiến thắng Vũ Thiên Cơ, hắn làm sao còn có thể sử dụng ra thù đoạn công kích k.hủng bố hơn so với vừa rồi.

Ánh mắt của Lâm Phong dửng lại ở trên người Vũ Thiên Cơ, hai tròng mắt trang nghiêm, hiện giờ tình trạng như thế, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có cách đột phá chính mình, để chiến đấu.

Đôi mắt khép hờ, tám mươi mốt đạo đồ án ở trong đầu óc hắn không ngừng đan vào quấn quýt, từng đạo, từng đạo đồ án kia phảng phất như muốn tương dung không cùng lúc.

Một luồng kiếm ý tịch diệt quẩn quanh ở xung quanh thân thể của Lâm Phong, điên cuồng gào thét lên, giữa hư không toàn bộ đều là kiếm quang, ngàn vạn lưỡi kiếm gào thét lên giận dữ, giống như núi sụp đổ biển cả giận dữ thét gào.

- Giỏi, một thiên tài. Vũ Thiên Cơ nhìn Lâm Phong chằm chằm, gã không nghĩ tới Lâm Phong khi nhìn đến thủ đoạn của gã lại vui mừng không sợ, cón có thể có chiến ý đáng sợ như thế, phóng thích ra kiếm quang mạnh mẽ như thế.

- Lâm Phong, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi thanh niên Thiên Trì nhất mạch, ta là lãnh tụ, ngươi là trợ thủ của ta, ta vả ngươi, hai người cùng tồn tại, lo gì Thiên Trì không xưng bá Càn Vực. Vũ Thiên Cơ nhẹ nhàng nói: - Cẩn thận nhé.

Kiếm đang gào thét, ngọn lửa đang thiêu đốt, hơi thỏ ma khí đang quay cuồng, sao rực rỡ, băng tuyêt như trời đông giá rét, năm loại lực lượng dũng mãnh trong nháy mắt bùng ra.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang vô sắc, mang theo lực lượng hủy diệt không gì sánh kịp, chém ra.

Lại nhìn Lâm Phong, hắn dường như không cảm nhận được kiếm quang hủy diệt hết thảy kia, ngàn vạn lưỡi kiếm, đồng thời quy nhất, nhưng không bắn ra ngoài, mà lại lật trùm lên trên người của hắn. Cả người Lâm Phong coi như đốt cháy, thân ảnh của hắn biến mất không thấy gì nữa, còn ở vị trì hắn đang đứng thì xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm mang theo hình người, kiếm, không có gì kiêm cố mả không phá nổi.

Cả người Lâm Phong lần này, chân chân chình chính, hóa kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.