Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 793: Âm sát hồ Lô



Ở bên trong một đống hoang tàn, mang theo từng luồng, từng luồng hơi thở tịch diệt lạnh lẽo, có rất nhiều người vây quanh mảnh không gian này, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào một đạo thân ảnh đang đứng ở phía trên đống hoang tàn kia.

Chỉ thấy người nọ mặt như quan ngọc, sinh ra có vẻ anh vũ bất phàm, nhưng mà bên trong đôi con ngươi sáng ngời kia lại lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, ánh mắt nhìn quét về phía đám người, ở trên người của gã đồng dạng có một luồng khí âm u lạnh lẽo không ngừng lượn lờ phóng thích ra, cực kỳ đáng sợ.

Thật sự làm cho đám người kiêng kị nhất đó là một quả hổ lô trong tay người này, phía trên quả hồ lô này âm khí lượn lờ mang theo hơi thở tịch diệt, làm cho người ta phải táng đảm kinh hồn, đã không biết có bao nhiêu người đã bị ch.ết trong tay hồ lô này.

- Đoàn Vô Nhai, chúng ta tốt xấu gì cũng là người Đông Hải Long Cung, ngươi sao có thể một thân một mình đoạt bảo, ngoại trừ chiếc hồ lô này ra, chắc chắn ngươi còn chiếm được những bảo vật khác nữa, muốn hay không muốn cũng phải phân cho đồng môn một ít, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi đối phó với những người khác.

Chỉ thấy có một thân ảnh trên người khoác áo long bào nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia, người này là người của Đông Hải Long Cung, còn về phần thanh niên kia, đó chính là người mà Lâm Phong hận thấu xương đó là Đoàn Vô Nhai.

- Tất nhiên nếu tiến lại, tất cả nhất thiết đều các bằng bản sự, cái ta đã lấy được tự nhiên là thuộc về ta tất cả, các ngươi nói muốn, có thể đến chỗ của ta mà lấy, nếu các ngươi có thực lực, ta tự nhiên không ngại đem bảo vật giao cho các ngươi. Đoàn Vô Nhai cười nhạt nói, tuy nhiên giọng nói kia như thế nào cũng đều bị người ta có cảm giác là gã không có ý tốt. Thực lực Đoàn Vô Nhai vốn đã mạnh mẽ, hiện giờ lại được hồ lô bảo vệ lại càng vô cùng kh.ủng bố, gần như không có người nào có thể đến gần thân thể của gã.

- Các ngươi có muốn hay không, nếu như là không muốn vậy thì…, ta phải đi rồi. Đoàn Vô Nhai cười khiến cho ánh mắt mọi người cứng đờ, chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy mà nhìn Đoàn Vô Nhai rời đi sao?

- Đi tìm ch.ết. Đúng lúc này phía sau lưng Đoàn Vô Nhai xuất hiện một đạo thân ảnh, đánh thẳng tới hướng Đoàn Vô Nhai,

- Giết. Thấy cảnh tượng như vậy, phía trước có vài đạo thân ảnh cũng xông lên, bọn họ không cam lòng để cho Đoàn Vô Nhai cứ như vậy rời đi, bảo vật hồ lô kia chỉ có một cơ hội lấy được, họ đều phải cố gắng đoạt lại.

Ánh mắt Đoàn Vô Nhai thản nhiên nhìn lướt về phía sau, không thèm quan tâm, ở trên người của gã một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo phiêu đãng bao phủ khắp cả trên thân người của gã một đám mây u ám phiêu động, phía sau người nọ chưởng lực k.hủng bố trực tiếp oanh tại phía trên khối u ám kia, nhưng mà lập tức đã thấy luồng khí u ám kia trực tiếp bao trùm thân thể của gã rồi, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thân thể người nọ trực tiếp bị xé rách, máu me văng ra tung tóe.

- Thủ đoạn thật là tàn nhẫn. Đám người nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ánh mắt đếu cứng đờ, thủ đoạn của Đoàn Vô Nhai thật quá tàn nhẫn, đem thân người xé ra thành mảnh vụn.

- Các người muốn tìm cái ch.ết, ta sẽ thành toàn cho các người. Thân hình của Đoàn Vô Nhai lại một lần nữa hiện ra, từng ngón tay hướng lên phía trên hồ lô, lập tức trong hồ lô có một luồng khí màu xám u ám đáng sợ phóng ra chiếu xạ trên thân thể những người đó, bao phủ thân thể của bọn họ lại, lập tức đám người liền nhìn thấy những người đó đều đã bị ch.ết trong giữa luồng khí u ám kia, hóa thành hư vô, ch.ết mất xác luôn.

- Thật đáng sợ. Đôi mắt đám người hơi có chút cứng ngắc lại, thật lợi hại, giết người không thấy máu, chỉ cần khối mây lạnh lẽo âm u trong hồ lô bao phủ, chắc chắn sẽ ch.ết không thể nghi ngờ.

- Còn có người muốn bảo bối này của ta sao? Ánh mắt Đoàn Vô Nhai quét về phía đám người thản nhiên nói, ánh mắt những người đó cứng ngắc, một trận trầm mặc, hồ lô kia thật là đáng sợ, số người chêt đã đủ nhiều rồi, nếu bọn họ lại đi đoạt bảo, chỉ sợ rằng cũng sẽ bị giết ch.ết.

- Các ngươi không cần phải nói… ta đây sẽ đi. Đoàn Vô Nhai thản nhiên cười, lập tức thân hình run lên, ngay lập tức biến mất rất nhanh ngay trước mắt đám người, mọi người chỉ còn kịp nhìn thấy một luồng mây u ám lượn lờ tại đó.

Đoàn Vô Nhai ở trên giữa hư không, trong ánh mắt lóe ra một đạo hàn quang.

- Nơi này khí tử thi nặng nhất, không ngờ lại phát hiện một phủ đệ của một vị Tôn giả chí tôn, chiếm được không ít bảo vật, còn ba tòa phủ đệ của ba vị Tôn giả chí tôn khác, hẳn là phải có thể có âm khí mạnh mẽ mới đúng. Đoàn Vô Nhai thầm nhủ trong lòng, ý thức lập tức phóng ra, gã đi cảm thụ khí tử thi âm u lạnh lẽo, gã đối với âm khí và thi khí có cảm giác cực kỳ nhạy bén, bằng không mà nói, gã cũng sẽ không tìm được nơi mai táng mộ Tôn giả chí tôn đã hóa thành một đống hoang tàn.

Nơi mộ vị Tôn giả chí tôn này khiến cho gã chiếm được chỗ tốt cực kỳ lớn, nếu là có thể tìm được mộ của ba Tôn giả chí tôn khác, nghĩ thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy tuyệt vời.

Sau một khoảng thời gian Đoàn Vô Nhai rời đi, Vũ Thiên Cơ không ngờ cũng đến nơi đống hoang tàn đó, ánh mắt lóe ra không chừng.

Đôi mắt y liếc một cái về phía một người khác, Vũ Thiên Cơ hỏi: - Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Người nọ quét ánh mắt về phía Vũ Thiên Cơ một cái nói: - Có người tìm được một tòa bảo tàng, đoạt đươc một vài món bảo vật cực kỳ lợi hại, đã trốn tới phương hướng kia, nếu là ngươi muốn có bảo vật, ngươi có thể đuổi theo.

Đôi mắt Vũ Thiên Cơ ngưng tụ, y cười mà không nói gì, đương nhiên y biết rằng trong lòng đối phương mang điều ác, tuy nhiên y cùng không để ý đến tên này, ánh mắt y chỉ có nhìn chằm chằm vào đống hoang tàn kia.

Bước chân bước ra, lập tức chân nguyên hội tụ, phảng phất có chân nguyên lực ngưng tụ trên thân thể, Vũ Thiên Cơ đi về hướng đống hoang tàn kia, sao ánh sáng xoắn động hết thảy, nhưng Vũ Thiên Cơ lại hướng về phía mặt trong phế tích mà đi đến.

Đôi mắt đám người chung quanh đều ngưng tụ lại, họ nhìn Vũ Thiên Cơ chắm chằm, người này không ngờ lại đi vào mặt trong phế tích.

- Ừ? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lậptức ánh mắt lóe ra, thân thể của bọn họ cũng bắt đầu chuyển động theo sau Vũ Thiên Cơ tiến tới đống hoang tàn kia mà đi, không biết dưới nền đất kia rốt cuộc là có cái gì?

Nhưng mà sau khi qua một thời gian dài, lại cũng chỉ thấy một mình Vũ Thiên Cơ động thổ mà chui ra, những người khác thì chẳng khác gì ném đá vào biển rộng, không có một chút tiếng vang nào.

Thân hình đứng vào giữa hư không, ánh mắt Vũ Thiên Cơ lóe lên không chừng, giữa động phủ kia sát khí âm u lạnh lẽo thật mạnh mẽ, sau khi đi vào nếu không có bất diệt tinh quang hộ thể chỉ sợ rằng gã rất khó đi ra. Người đoạt được bảo vật kia xem ra là người cũng có thủ đoạn phi thường, không ngờ từ nơi khí âm sát trong địa cung Tôn giả chí tôn mà đoạt được dị bảo.

Nhìn xuống phía dưới lòng đất, Vũ Thiên Cơ thở dài một tiếng, những người theo sau hắn, chỉ sợ cũng lại đã bị ch.ết hết tại bên trong rồi.

Hai tay giơ lên, nhiều điếm ánh sáng sao không ngừng lóe ra, phảng phất có bảy ngôi sao, ở nơi đó phát ra ánh sáng lóa mắt, trong đó điểm ánh sáng chói mắt bắn vào hai phương vị, trong đó một phương vị đúng là phía dưới thấp nhất nơi gã đang đứng, còn một phương bị khác là chỉ vào địa phương mà đám người Quân Mạc Tích vừa rồi đã đoạt được bảo vật.

Còn năm ngôi sao khác chậm rãi lưu chuyển, dường như nguyên nhân hai ngôi sao định trụ tinh quang mà động, cuối cùng, năm ngôi sao chỉ hướng năm phương vị, khiến cho Vũ Thiên Cơ thở dài một tiếng.

- Nếu là có thể tìm được tòa tôn phủ thứ ba, thì tòa thứ bốn cũng có thể dễ dàng tìm được.

Nói nhỏ một tiếng, bước chân Vũ Thiên Cơ bước ra biến mẩt không thấy gì nữa, gã đi theo một phương vị, thuận theo một ngôi sao ánh sáng chỉ dẫn mà đi, năm ngôi sao ánh sáng này chỉ phương hướng phương vị, rất có thể sẽ xuất hiện ba tỏa tôn phủ.

Sau khi Vũ Thiên Cơ rời khỏi, lại có không ít người tới vị trí này, trong đó có bọn Lâm Phong.

- Âm sát khí thật nặng nề. Lâm Phong nói nhỏ, nơi này sát khí tử thi thật nặng nề, vừa rồi lại đã phát sinh đại chiến, cũng không biết đã ch.ết bao nhiêu người.

- Ta cảm giác đến hơi thờ đồng dạng, có lẽ nơi này là tòa phủ đệ Tôn giả chí tôn thứ hai đã bị phát hiện rồi.

Ánh mắt Vân Phi Dương ngưng tụ, nhìn về đống hoang tàn nói: - Ở trong quá khứ mấy trăm năm, vào lúc có không ít người tiến vào Bí Cảnh, chẳng lẽ bọn họ đều không phát hiện phủ Tôn giả chí tôn này, chỉ cho đến hôm nay bọn họ mới phát hiện hay sao?

- Bên trong tối tăm đều có định số, có lẽ là Hoàng giả chủ nhân mộ địa muốn một ngàn năm sau đến hôm nay mới xuất thế, hoặc là chúng ta lúc này đây bước vào Bí Cảnh, nhất định có người có được kế thừa của bọn họ. Quân Mạc Tích nói nhỏ, thế giới võ đạo căn bản không thể nói rõ ràng, việc huyền diệu thường xuyên phát sinh. Một để quốc có khi trăm năm cô đơn, không có thiên tài xuất thế, lại có đôi khi thiên tài hội tụ tranh bá thiên hạ, ngôi sao chói mắt nhất kia quật khởi, nhất định có vô số sao băng rơi xuống đến phù trợ, những điều này đều là mệnh số.

- Đúng vậy, nói không chừng mộ Hoàng giả này lần này cũng muốn xuất thế. Hoàng Phủ Long cười ha hả nói, Lâm Phong không bình luận gì hắn chỉ nói: - Hy vọng là như vậy, chúng ta đi đến hai phương vị khác xem xem.

Dứt lời thân hình cả bốn người bay lên trời, nếu bốn tòa chí tôn phủ đệ là ở bốn phương vị thì đã xuất hiện hai cái phủ đệ rồi, như vậy hai phủ đệ chỉ tôn khác, nhất định là hai phương vị khác rồi, chỉ có điều vị trí cụ thể của nói thì tìm được cũng thật là khó khăn.

Tin tức chí tôn phủ đệ dần dần lưu truyền ra, rất nhiều người tiến vào trong Bí Cảnh đều biểt rồi, mặc dù người không biết được, cũng có thể ở giữa các cung điện phủ đệ, tìm được một tí bảo vật lợi hại, thậm chí không ít có thể dùng cho lĩnh ngộ ý chí tu luyện ý chí tinh túy, tinh thậm chí còn có cực ít người chiếm được ý nghĩa sâu xa tinh túy, tuy nhiên những người này chiếm được bảo vật, họ đều giấu diếm rất kín đáo, rất ít người biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.