Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 794: Ao máu hoang mạc



Đám người hướng về phương hướng phía đông cuồn cuộn mà đi, lúc này, giữa một mảnh sa mạc màu vàng, Vũ Thiên Cơ đi lại trên mặt đất, ở trong tay gã nâng lên một sao bàn, có từng chùm, từng chùm ánh sáng sao lóe ra không chừng, chỉ dẫn cho gã đi về phía trước.

Vũ Thiên Cơ gã có được sao thể chất quỷ thần khó lường, lực trong cơ thể gã có thể cùng với sao hô ứng, gã tu luyện một loại công pháp hiếm thấy, cầm giữ thật nhiều những cái mà người khác coi là một loại năng lực kỳ lạ, được người ta coi là quỷ thần khó lường biết Thiên Cơ.

Nhưng chỉ có tự một mình gã hiểu, chân chính khí chất thiên cơ, loại tu vi này có thể nhìn trộm, mặc dù giữa tối tăm có được định số, có được thiên cơ. Người Đại Năng muốn nắm trong tay đại thần thông mới có thể lấy thủ đoạn thần thông dũng mãnh đi nhìn trộm, gã còn xa xa mới làm được điểm ấy, gã chỉ là dựa vào phương pháp sao khu động một số lực lượng tinh thần, để chỉ dẫn cho gã, để cho gã đi cảm thụ một đám thiên nhiên huyền diệu kia.

Tại đây giữa một mảnh sa mạc mênh mông màu vàng này, đại địa bị ánh mặt trời thiêu đốt có vè quá mức nóng cháy, thậm chí một luồng nhiệt khí không ngừng nhào lên. Không có đống hoang tàn, không có thi thể, thoạt nhìn dường như không có khả năng có di tích, nhưng mà Vũ Thiên Cơ lại rất nghiêm túc ở trong này lục lọi tìm kiếm, gã dùng sao bàn chỉ dẫn, gã mơ hồ có cảm giác, giữa mảnh sa mạc này nhất định sẽ có một cái gì.

- Ừ? Đúng lúc này phía trước xuất hiện một bóng người máu xám, người nọ dáng người gầy yếu, cả người lộ ra một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo.

- Chẳng lẽ là y? Đôi mắt Vũ Thiên Cơ bị kìm hãm, nghĩ tới cái người ở giữa đống hoang tàn kia, đoạt được bảo vật sau đó bay lên không mà đi, giống như chính là người này.

Chỉ thấy đạo thân ảnh kia dường như cũng cảm nhận được hình như có giống một cái gì, giữa đôi con ngươi âm u lạnh lẽo nhìn hướng tới bên này, hiện lên một nụ cười rét lạnh, nụ cười này khiến cho Vũ Thiên Cơ cảm thấy cả người chợt lạnh, nụ cười này nhìn thì như ôn hòa, nhưng lại lạnh đến tận xương tủy.

- Người này rất nguy hiểm, đích thực là một hạng người cực kỳ âm hiểm gian trá. Sao lưu chuyển trong con ngươi Vũ Thiên Cơ, chỉ sau một cái liếc mắt, phảng phất như đã nhìn thấu đối phương, đã thấy đối phương đến với gã cười nói: - Ngươi cũng tới đây tìm bảo?

- Ừ. Vũ Thiên Cơ gật đầu, bước chân tiếp tục bước ra phía trước.

- Rất tốt, không ngờ ngươi cũng cảm thấy, ta cho rằng tại đây, bên dưới mảnh thổ địa sa mạc này nhất định có xuất hiện trọng bảo, ngươi nhanh nhanh cố gắng đào bới đi. Người nọ dứt lời, tiếp tục đi về phía trước, khiến cho Vũ Thiên Cơ cười lạnh trong lòng, người này khuyên gã cố gắng đi tìm bảo, nhưng nếu là gã thật sự tìm được rồi, chỉ sợ sẽ trước tiên sẽ giết người mà đoạt bảo đi.

- Ngươi cũng thế. Vũ Thiên Cơ không thèm để ý cười, gã tiếp tục nâng sao bàn di động đi tới, nếu là thật sự tìm được bảo rồi cất giữ, gã không tin đối phương có thể cướp được từ tron tay gã.

- Hai kẻ ngu, lại muốn tìm bảo vật trong giữa mảnh hoang mạc này. Trong hư không có vài đạo thân ảnh ngự không bay qua, châm chọc nói.

Vũ Thiên Cơ căn bản không để ý tới, Đoàn Vô Nhai lại còn ngẩng đẩu lên thản nhiên cười với người đang châm chọc gã, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác âm u lạnh lẽo.

Giữa hoang mạc khô móng, yên tĩnh, không có nơi nào có người ở, rất nhiều người cũng chỉ là đi ngang qua rồi liển rời đi, có rất ít người dừng lại, cũng tựa như mấy người kia nói như vậy. Bọn họ không tin mảnh sa mạc này có nơi nào còn xuất hiện bảo vật, ít nhất phải là cái loại giống như đống hoang tàn vừa rồi, hoặc là khí tử thi rất nặng mới có khả năng, bọn họ tình nguyện đi đến những tòa tòa cung điện, họ tìm bảo vật ở trong đó.

Năm người Lâm Phong theo mặt đông mà đi, giờ phút này lại cũng tới mảnh sa mạc này.

- Nơi này nóng quá, phương hướng không có sai lầm, không ngờ lại chỉ là một mảnh sa mạc. Vân Phi Dương nói nhỏ một tiếng, nhiệt độ mảnh sa mạc này so với địa phương khác cao hơn rất nhiều.

- Sự xuất khác thường tất có yêu. Lâm Phong thản nhiên nói, bọn họ nghiên cứu vị trí phía dưới và hai vị trí chí tôn tôn phủ, địa phương xuất thế đối lập, mảnh hoang mạc này là một phương vị, không có sai.

- Vì sao ta cảm thấy rất hưng phấn. Trong con ngươi Hoàng Phủ Long mang theo những tia sáng kỳ dị, khiến ánh mắt người khác ngưng tụ, nhìn Hoàng Phủ Long hưng phấn, ở giữa mảnh hoang mạc này không ngờ gã lại cảm giác thấy hưng phấn.

- Ngươi cảm thấy có điều gì dị thường sao? Lâm Phong hỏi Hoàng Phủ Long.

- Chúng ta xuống đi. Hào quang trong mắt Hoàng Phủ Long càng ngày càng thịnh, nhưng lại có vài phần ý nóng cháy, rất hưng phấn, máu của gã dường như có một loại cảm giác đang dần dần thiêu đốt.

Bước chân bước xuống đạp lên trên mặt đất, thân hình của Hoàng Phủ Long trong nháy mắt hiện ra tại trên mặt đất.

Đám người nhìn thấy động tác của Hoàng Phủ Long, đôi mắt đều ngưng tụ lại, đi theo Hoàng Phủ Long bọn họ cùng nhau đi xuống, bọn họ thậm chí còn liếc nhau một cái, Hoàng Phủ Long chẳng lẽ gã thật sự cảm ứng được cái gì?

- Như thế nào đây? Lâm Phong lại hỏi Hoàng Phủ Long một tiếng

- Đúng vậy, là loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt rồi, rất hưng phấn, máu của ta giống như sôi trào. Trong con ngươi Hoàng Phủ Long đại phóng ra những tia sáng kỳ dị, bước chân mạnh mẽ bước ra, không ngờ gã chạy như điên trong sa mạc, gã dường như nghe được điều gì từ trái tim đại địa đang nhảy nhót, một loại cảm giác kỳ diệu, trên người của gã có môt loại huyết khí mãnh liệt đang tràn ngập.

Đám người đều ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới Hoàng Phủ Long lại có loại cảm giác này, chẳng lẽ phủ đệ chí tôn Tôn giả thật sự tại đây, tại dưới nền đất mảnh sa mạc này?

Thân thể lóe ra, cả đám bọn họ đều theo sát thân thể của Hoàng Phủ Long mà đi, rốt cục chạy quanh quẩn hồi lâu Hoàng Phủ Long cũng dừng lại, giờ phút này coi như cả người gã máu đều cháy đốt, trên mặt một mảnh đỏ thẫm, trên người mơ hồ như có lực lượng huyết mạch lưu chuyển.

- Chính là loại cảm giác này, chính là ở trong này. Thân thể của Hoàng Phủ Long trong lúc đó phóng lên cao, rồi lập tức đột nhiên rơi đập xuống đất, ầm một tiếng nổ, trên sa mạc cát vàng quay cuồng bắn ra bốn phía, Hoàng Phủ Long cả người điên cuồng nhảy vảo trong lòng đất.

- Gầm. Một tiếng gầm giận dữ truyền ra, đó là thanh âm của Hoàng Phủ Long, lập tức ầm vang một tiếng nổ lớn, khắp mặt đất chấn động, nơi sa mạc đang run rẩy, Lâm Phong và đám người chỉ nghe được một tiếng vang răng rắc truyền ra, phảng phất giống như có một cái gì đang vỡ vụn.

- Oanh! Cát vàng cuồn cuộn bay múa đầy trời, hướng tới không trung phóng lên, cả phiến thiên địa toàn bộ đều là cát vàng, dường như cát bụi gió lốc đều ngưng tụ lại, mà nơi mặt đất vừa rồi Hoàng Phủ Long mới nhảy vào xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn, cát vàng điên cuồng bị lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên, có từng đạo ánh sáng huyết khí cũng xông lên tận trời.

- Huyết khí, thật cường đại huyết khí. Lâm Phong và đám người đi đến phía bên này, bon họ nhìn thấy lốc xoáy kia thì đôi mắt run lên, lập tức bọn họ nhìn thấy ở chỗ sâu trong đại địa như có một ao máu, màu vàng óng ánh tràn ngập, lực lượng vô cùng mênh mông.

- Thật sự tìm được rồi. Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, cảm giác của Hoàng Phủ Long thật đúng, gã thật sự tìm được rồi, trong ao máu tràn ngập lực lượng xuất ra thật đáng sợ, đó là lực lượng huyết mạch hùng mạnh.

Bước vào cảnh giới Tôn giả, có thể ngưng tụ huyết khí hóa thành huyết mạch, lực lượng huyết mạch cực kỳ hùng mạnh có thể lưu truyền xuống, mà tứ đại Tôn giả bên dưới Vương giả chính là chí tôn Tôn giả hùng mạnh vô cùng, huyết mạch của bọn họ lại dũng mãnh vô cùng. Nếu như bọn họ nguyện ý, bon họ có thể đem lực lượng huyết mạch của mình hóa thành một ao máu, để cho huyết mạch lực lượng của mình lưu truyền xuống, chỉ có điều, có rất ít tôn giả làm như vậy, đều ch.ết hết, còn lưu lại lực lượng huyết mạch làm gì?

Nhưng mà vị chí tôn Tôn giả này dường như đã đúng là làm như vậy, vào lúc tử vong là lúc ngài đem máu của mình hóa thành huyết mạch lưu truyền xuống dưới, mai táng ở dưới nền đất sa mạc.

Hơn nữa, luồng huyết mạch này cực kỳ cuồng bạo, nóng cháy như thể là huyết dịch của rồng, khiến cho đám người Lâm Phong ám đạo nói chuyện với nhau, khó trách khắp sa mạc có nhiệt nóng cháy dữ dội như vậy, hóa ra ở trong này có một lực lượng huyết mạch cường đại như vậy, ảnh hưởng tới khắp hoang mạc.

Bốn người nhìn thoáng qua lẫn nhau, lập tức mọi người đều minh bạch ý nghĩ của đối phương, không cần nhiều lời, bốn đạo thân ảnh lóe ra đứng vào trong giữa hư không, thủ hộ cho mảnh ao máu này.

Nếu Hoàng Phủ Long và lực lượng huyết mạch này hữu duyên, như vậy thì cơ duyên này thuộc về gã, mà ở trong đó gã dẫn phát động tĩnh cường đại như vây, chỉ sợ rất nhanh sẽ hấp dẫn cường nhân đến.

Rất nhanh, liền có một bóng dáng lóe ra, thân ảnh này bốn người đều biết, đó rõ ràng là Vũ Thiên Cơ, bọn họ không nghỉ tới là y cũng tới nơi này.

Vũ Thiên Cơ cũng sửng sốt, y có chút kinh ngạc, không ngờ là bọn Lâm Phong cũng phát hiện ra nơi này.

- Sao lại thế này? Vũ Thiên Cơ nhìn thoáng qua mảnh huyết khí khủ.ng bố kia, hỏi.

- Là Hoàng Phủ Long phát hiện đấy, hắn đang ở đó kế thừa huyết mạch lực lượng. Lâm Phong nói với Vũ Thiên Cơ: - Vũ Thiên Cơ thủ hộ cho Hoàng Phủ Long.

Ánh mắt của Vũ Thiên Cơ lập tức lóe ra, gật gật đầu nói: - Được.

Bước chân bước ra, Vũ Thiên Cơ cùng với đám người Lâm Phong đi vào cùng với nhau, ánh mắt Hoàng Phủ Long nhìn thật sâu liếc mắt một cái, lại là người của Thiên Tuyền Phong, chẳng lẽ là Thiên Tuyền Phong này nhất định quật khởi, là định mệnh đã xác định đấy hay sao?

- Hy vọng lúc này đây, Thiên Trì ta có thể hưng thịnh. Vũ Thiên Cơ nhìn thoáng qua trên trời cao, dường như gã muốn thăm dò thiên cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.