Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 805: Vấn đạo



Người hoàng tộc Ngọc Thiên tiến vào trong này trước tiên, lúc này, toàn bộ ngóc ngách trong cung điện đều bị cường giả thanh niên hoàng tộc Ngọc Thiên lục tung rồi, toàn bộ đều nhìn về lãnh tụ Hoàng Phong phía trước.

- Tại sao có thể như vậy? Hoàng Phong nhìn mọi thứ trước mắt, sắc mặt khó coi. Giờ phút này, trong tay hắn còn có một bản đồ rực rỡ sắc màu, trên bản đồ phát ra quang mang màu vàng, không biết được chế tạo từ vật liệu gì, nhưng lại lộ ra một luồng khí tức viễn cổ, thậm chí lộ ra khí tức Hoàng giả.

- Ngày xưa tổ tiên bị Ma hoàng đuổi giết, lên trời không đường, xuống đất không lối, bất đắc dĩ mới lưu lại huyết mạch hậu nhân, đồng thời giao bản đồ này cho thủy tổ hoàng tộc Ngọc Thiên, còn truyền một đoạn trí nhớ, khắc vào trong đầu thủy tổ. Trong đó có thần thông vô thượng – Ngọc Hoàng Kinh, tiếc là lúc đó thủy tổ có tu vi không mạnh, không cách nào chịu đựng được một ít trí nhớ này, làm cho Ngọc Hoàng Kinh trở thành bản tàn thiên, bằng vào nửa bản Ngọc Hoàng kinh này, thủy tổ tu luyện thành thủ đoạn thông thiên, xưng bá một phương, khai sáng ra hoàng tộc Ngọc Thiên. Đồng thời cũng tìm kiếm tòa Ngọc Hoàng mộ này, muốn lấy được bản Ngọc Hoàng Kinh đầy đủ, để hoàng tộc Ngọc Thiên có được uy phong thượng cổ, thành tựu bá nghiệp thông thiên.

Trong óc Hoàng Phong hiện lên một đoạn trí nhớ, cảm xúc mênh mông, bốn bề dậy sóng.

- Hôm nay đã qua ngàn năm, thủy tổ hoàng tộc Ngọc Thiên cũng đã sớm tọa hóa, nhưng mỗi một thời đại của hoàng tộc Ngọc Thiên đều vì Ngọc Hoàng Kinh mà cố gắng, rốt cuộc hôm nay mộ tổ tiên đã hiện thế, ta dẫn dắt toàn bộ thanh niên huyết mạch tộc nhân đi vào. Chí ở Ngọc Hoàng Kinh, nhưng thương hải tang điền, ngày xưa Ma hoàng đuổi giết đến đây, không biết đã xảy ra đại chiến lớn tới cỡ nào, cung điện đã không còn những dấu hiệu trên bản đồ.

Bởi vì mọi thứ trước mắt không giống với những gì trong bản đồ, lúc này mới làm cho Hoàng Phong không biết làm gì, trong lòng hiện lên vô số ý nghĩ, không cần nói, Hoàng Phong cũng hiểu được, sau khi bị Ma hoàng đuổi giết, tiến vào cung điện mà đại chiến với Ngọc hoàng, mới làm cho bộ dạng trong này thay đổi, xung quanh toàn là những thứ đổ nát.

- Làm sao bây giờ? Đoàn Vô Đạo cũng biết chút bí mật, nhìn một màn trước mắt, thấp giọng hỏi Hoàng Phong.

Hoàng Phong trầm ngâm một lúc, nói: - Mọi người chia ra hành động, nhớ kỹ, mục đích của chúng ta chỉ có một, chính là Ngọc Hoàng cung. Những bảo vật khác đều có thể bỏ qua, nhất định phải tìm được Ngọc Hoàng cung. Hoàng Phong nhấn mạnh nói, Ngọc Hoàng cung chính là nơi nghỉ ngơi thật sự của Ngọc Hoàng, là tẩm cung của Ngọc Hoàng. Nơi đó nhất định có được truyền thừa của Ngọc hoàng, còn có, Ngọc Hoàng Kinh!

Tại trên Cửu Tiêu đại lục, người có thể trở thành Hoàng, không ai không phải là đại năng khai thiên tích địa, mà công pháp do Hoàng giả khai sáng thì có một chữ Kinh. Tiêu Dao Cổ Kinh là như vậy, mà Ngọc Hoàng Kinh cũng thế, đều là cường giả cấp Hoàng sáng chế, thông thiên triệt địa. Nếu hoàng tộc Ngọc Thiên có thể có được Ngọc Hoàng Kinh, chắc chắn có thể xưng bá Càn Vực, tiến vào Thánh Thành Trung Châu, khôi phục vinh quang ngày xưa của tổ tiên.

Người hoàng tộc Ngọc Thiên đều cảm thấy cảm xúc dâng cao, giờ phút này, trong lòng bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu. Ngàn năm qua, bọn họ là nhóm đầu tiên bước vào mộ địa Ngọc Hoàng, mộ địa của tổ tiên.

...

Mấy người Lâm Phong bước vào mộ địa, đưa mắt nhìn xung quanh, không nghĩ tới bên trong không phải là uy nghiêm rộng lớn, mà lại là một mảnh phế tích. Một màn này làm cho bọn họ sửng sốt, bọn họ còn tưởng cung điện Hoàng giả sẽ huyễn lệ chói mắt, nhưng khi vào trong thì trái ngược thật lớn, khắp nơi đều là từng đống đổ nát.

- Nơi này từng xảy ra một trận đại chiến! Mọi người thầm run rẩy, chỉ có mấy người Lâm Phong mới biết chuyện gì xảy ra, ngày xưa Hoàng giả này từng bị Ma hoàng đuổi giết tới lên trời không lối, thấy một màn trước mắt, không cần phải nói, bọn họ liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

- Trời ạ, ý chí chi tinh, toàn bộ đều là ý chí chi tinh! Lúc này, một tiếng hô lớn truyền ra, một người đứng trước cột đá gãy, trên đó phát ra ánh sáng chói mắt, xung quanh khảm vô số tinh thạch chói mắt, từng luồng lực lượng kinh khủng từ trong đó phóng ra, cực kỳ cường đại. Hơn nữa, trong đó có đủ loại lực lượng khác nhau, nhưng tinh thạch chói mắt này đều là ý chí chi tinh, lấy ý chí chi tinh để làm đẹp cho cột đá trong cung điện.

Người này hô lên, cũng không sợ có người cướp đoạt với gã, bởi vì nó có nhiều lắm.

Trên những cột đá, vách tường bị tàn phá, toàn bộ đều là ý chí chi tinh, ai cũng có thể dễ dàng thu thập được một đám.

Một tiếng hô này đánh thức mọi người, tất cả đều bắt đầu điên cuồng đoạt lấy. Ý chí chi tinh, những thứ này đều có tác dụng lớn khi bọn họ lĩnh ngộ lực lượng ý chí lúc bước vào Thiên Vũ. Hơn nữa, dùng để trao đổi với người khác cũng có được chỗ tốt cực lớn. Đối với võ tu Thiên Vũ cùng dưới Thiên Vũ mà nói, ý chí chi tinh chính là của quý, nhưng đối với Hoàng giả cao cao tại thượng thì chỉ là bình thường như gạch đá, chỉ có thể dùng làm đẹp mà thôi.

- Các ngươi đều đi đi! Lâm Phong nhìn về đám người Thiên Trì nói. Đồng thời hắn cũng nhớ kỹ những người này, những người này đều là người có tình, có nghĩa. Nếu ngày khác hắn chấp chưởng Thiên Trì, những người này có thể trọng dụng. Về phần những người khác, không có tình nghĩa đồng môn, một lòng vì đoạt bảo, Lâm Phong cũng ghi nhớ trong lòng.

- Được! Những người đó gật đầu, đều đi thu thập ý chí chi tinh. Những thứ này đều là của quý, đủ để làm cường giả Thiên Vũ cảnh ghé mắt, phải biết rằng, những thế lực cường đại nhất Càn Vực đều không thể tùy ý lấy ra bảo vật như ý chí chi tinh này, chỉ có những cường giả có thiên phú cường đại mới có thể ngẫu nhiên có được một ít để tu luyện.

- Đại Hại Trùng, cảm giác thế nào? Lâm Phong cùng Đường U U đưa tới một ít dược vật chữa thương cho Hoàng Phủ Long. Nhưng lần này Hoàng Phủ Long bị thương quá nặng, phục dụng nhiều đan dược như vậy mà vẫn còn chưa khôi phục.

- Không có gì đáng ngại, nhanh lấy ý chí chi tinh đi, thuận tiện lấy giúp ta một ít! Hoàng Phủ Long nhếch miệng cười, lộ vẻ khẳng khái.

- Không vội, nơi này chính là cung điện Hoàng giả, đối với chúng ta thì ý chí chi tinh là trọng bảo, nhưng đối với Hoàng giả chân chính thì không khác gì đá tảng. Nếu đây là cung điện Hoàng giả, nói vậy thì bảo vật trân quý hơn ý chí chi tinh sẽ có rất nhiều. Ý chí chi tinh này, trong toàn bộ cung điện này, ở đâu đều có.

Nếu bọn họ đã tiến vào cung điện Hoàng giả, sao có thể thiếu ý chí chi tinh, nó chỉ là bảo vật thấp nhất trong này.

- Hắc hắc... Cũng đúng, nhưng không thể không lấy, ta còn chưa bao giờ dùng qua thứ tốt như vậy, coi như mình không dùng thì đem bán cũng được. Hoàng Phủ Long ngây ngô cười nói, sau đó gã nhịn đau bước tới, đi thu thập ý chí chi tinh.

- Thằng này... Lâm Phong lắc đầu cười, trong lòng thì nhớ kỹ ân tình này. Vì chờ hắn, Hoàng Phủ Long mới quỳ ở đó chịu đánh, tình huynh đệ như thế, không cần nhiều lời, đều ở trong lòng.

Mấy người Lâm Phong cũng bắt đầu thu thập ý chí chi tinh, Đại Hại Trùng nói đúng, không thể không lấy, thứ này đối với Hoàng giả thì không tính là gì, nhưng đối với bọn họ thì cũng là bảo vật.

Giờ khắc này, mọi người bỏ qua hết thảy, gấp gáp thu dọn bảo vật, đợi đến khi ý chí chi tinh ở đây bị dọn sạch, bọn họ liền lao đi về những phương khác trong cung điện. Cung điện Hoàng giả này, rốt cuộc còn có bảo vật gì đang chờ đợi bọn họ?

Nhóm người Lâm Phong cũng chân chính tiến vào trong cung điện này, tìm bảo mọi nơi, ý chí chi tinh quả nhiên chỉ bảo vật thấp nhất, bọn họ đã tìm được không ít áo nghĩa chi tinh, những thứ này đều là bảo vật mà trưởng bối trong tông môn bọn họ đang cần, có được áo nghĩa chi tinh, có thể tăng lên thực lực của Tôn giả, đối với bọn họ mà nói, đây là chí bảo thông thiên.

Ngoài ý chí chi tinh, áo nghĩa chi tinh, có người còn tìm được không ít tài liệu cực kỳ cường đại, thậm chí có đồ vật cường đại. Cũng có người thấy được không ít tranh vẽ, vẫn là bí văn cùng chữ viết khắc trên tường. Dù đã trải qua ngàn năm, nhưng mọi thứ được bảo tồn rất hoàn hảo.

Lúc này, nhóm người Lâm Phong tìm được một đại điện, cửa đại điện cực kỳ cổ xưa, trên đại điện có khắc hai chữ: Vấn Đạo!

Hai chữ cứng cáp có lực, trong đó như ẩn chứa quỹ tích của Đạo, làm cho người ta vừa nhìn liền không thể kiềm chế, lâm vào trong trầm tư.

- Vấn đạo, vấn đạo, là nơi Hoàng giả vấn đạo, phải là nơi nào?! Lâm Phong khẽ đẩy cánh cửa cổ xưa ra, tiếng lạch cạch vang lên, bên trong là một đại điện cổ xưa, có từng mặt tường đá, cùng với mấy pho tượng, trông rất sống động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.