Cửu Chuyển Phật Ma lực tuần hoàn không ngừng nghỉ, quang hoa rực rỡ lóa mắt trên người Lâm Phong lộ ra lực lượng Phật Ma giao hòa, là Phật và cũng là Ma.
Trong tâm trí hắn, cảnh tưởng Phật Ma đứng sóng đôi rõ ràng vô cùng, trước kia Lâm Phong luôn nghĩ rằng Phật Ma vốn là tử địch, hai bên không cách nào làm gì được đối phương. Nhưng giờ phút này, Lâm Phong lại phát hiện, hóa ra Phật Ma có thể giao hòa cùng một chỗ, hòa tan vào trong một thân thể, Phật Ma Nhân giao hòa, tam sinh hợp nhất, có thể phân ra ba thân thể.
Một thân Phật đạo từ bi, một thân Ma đầu diệt thế, lại thêm nhân thể, ba thân đều là bản tôn.
Lĩnh ngộ một chút ý cảnh hư vô mờ mịt trong Tam Sinh Kinh, cảnh giới Lâm Phong dường như được đề thăng không ít. Cuối cùng, qua một hồi lâu, Cửu Chuyển Phật Ma lực rốt cuộc đã ngừng vận chuyển, Lâm Phong mở mắt ra, trong con ngươi lộ ra ánh sáng Phật Ma, tràn ngập sự từ bi cường đại, cũng có ý hống hách dũng mãnh, cảm giác toàn thân có được lực lượng vô cùng vô tận.
- Chín ngàn Phật Ma lực, hiện giờ chỉ cần một quyền đơn giản của ta cũng có thể giết được Huyền Vũ cảnh đỉnh cao.
Lâm Phong tràn đầy vẻ hưng phấn. Pho tượng Hoàng giả điêu khắc dù chỉ có một tia thần vận của Tứ Hoàng nhưng vẫn có thể cho hắn chỗ tốt quá lớn. Tìm hiểu một phen, ý chí kiếm đạo đã đột phá tầng bảy, Cửu Chuyển Phật Ma lực tăng lên tới chín ngàn, khủ.ng bố vô cùng.
- Ầm ầm!
Vấn Đạo điện run rẩy, dường như cả tòa đại điện đang không ngừng lắc lư, khiến Lâm Phong và Đường U U kinh hãi. Không chỉ có bọn họ, lúc này đây, tất cả mọi người ở trong cung điện Hoàng giả đều cảm giác thân thể không ngừng lắc lư rung động, không biết xảy ra chuyện gì. Lúc này Lâm Phong thậm chí cảm giác có một luồng thời không hỗn loạn sinh ra.
- Oanh!
Một tiếng nổ ầm vang hung hăng đập vào trong tai mọi người, đại điện ầm ầm rung chuyển, Lâm Phong trông thấy từng pho tượng trước mắt xuất hiện những cái khe nhỏ thì không khỏi hoảng sợ.
- Két, răng rắc!
Pho tượng Hi Hoàng và Tam Sinh Đại Đế vỡ vụn trước tiên, hóa thành hư vô, pho tượng Ma Hoàng cũng xuất hiện những đường nứt.
Lâm Phong nhìn pho tượng Ma Hoàng, lần nữa chiêm ngưỡng phong thái tuyệt thế của thiên cổ đệ nhất nhân. Nếu như có một ngày, chính mình có thể lăng vân, có phải sẽ giống như Ma Hoàng, chưa thành Hoàng nhưng trảm được Hoàng, kinh thiên tuyệt thế.
- Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ, pho tượng Ma Hoàng cuối cùng cũng vỡ vụn, cổ điện đang rung động hơi hơi lắng xuống. Lúc này, cửa chính lại mở ra lần nữa, vài bóng người xuất hiện ở bên ngoài.
- Hả?
Người cầm đầu nhìn thấy Đường U U và Lâm Phong, nheo mắt lại:
- Bảo vật bị các ngươi lấy đi rồi hả?
Vừa rồi khi y đi vào, rõ ràng cảm thấy một cỗ kiếm khí đáng sợ, y cảm giác không thể chống đỡ, vì thế mới đi mời vài vị đồng môn đến đây. Mà hiện giờ chỉ thấy Đường U U và Lâm Phong.
Lâm Phong quay đầu, thoáng nhìn qua người nọ, sau đó lại nhìn vách đá có khắc dòng chữ, thở dài một tiếng:
- Pho tượng tứ Hoàng đã nứt, vậy liền để bọn họ vĩnh viễn ngủ say ở trong này đi.
Dứt lời, kiếm khí đánh lên trên vách đá, tiếng vang ầm ầm truyền ra, toàn bộ chữ viết trên vách đá bị hủy diệt.
- Ngươi dám hủy diệt bảo vật.
Đám người tiến vào lớn tiếng quát. Bọn họ đều nghĩ là Lâm Phong đã hủy diệt đi vũ kỹ công pháp hùng mạnh cho nên tất cả đồng loạt đánh tới Lâm Phong.
- Cút! Lâm Phong xoay người, quát lên. Đại thủ ấn ma đạo từ trên không trung đánh xuống. Ầm một tiếng, người nọ bị tát văng đến trên vách tường bên cạnh, miệng phun máu tươi, ngã xuống mặt đất, lộ ra vẻ thống khổ.
Làm sao lại như vậy, làm sao có thể lợi hại đến vậy. Một cái tát ẩn chứa lực lượng vô cùng đã đánh cho y có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều như muốn vỡ vụn ra. Người này nhất định đã đoạt được trọng bảo cho nên lực lượng mới mạnh mẽ đến cỡ này.
Mấy người cùng bước vào cổ điện đồng thời chấn động, nhìn chằm chằm Lâm Phong, cũng suy nghĩ giống như người nọ, cho rằng, Lâm Phong nhất định đã đoạt được bảo vật của Hoàng giả, bằng không làm sao lại lợi hại như vậy. Một cái tát ẩn chứa lực lượng khiến tất cả bọn họ phải kinh hãi.
Lâm Phong phát ống tay áo, bước ra ngoài cùng với Đường U U, ánh mắt sắc bén, không để những người khác vào mắt, trực tiếp đi ra ngoài, giống như coi trời bằng vung.
Tất cả đều khó chịu nhưng đều tránh né, để cửa Vấn Đạo điện trống không.
- Giết hắn.
Có người không kiềm được quát lên, mấy luồng sức mạnh mãnh liệt đồng thời phóng xuất ra. Nhưng vào lúc này, một cỗ ý chí kiếm đạo ngạo nghễ thiên hạ tỏa ra khiến thân thể bọn họ cứng đờ. Kiếm khí vô thiên vô pháp, không nhìn thiên địa, càng không nói đến bọn họ. Đứng trước ý chí kiếm đạo này, bọn họ cảm giác mình thật nhỏ bé, chỉ có thể nhìn hai người Lâm Phong chậm rãi bước ra khỏi cổ điện.
Đi ra khỏi Vấn Đạo đại điện, thân hình hai người Lâm Phong và Đường U U lóe lên, đi tới chỗ sâu trong đại điện Hoàng giả.
Giờ phút này, chung quanh trung tâm đại điện đều có bóng người, xem ra người tiến vào trong này không ít, rất nhiều người vậy đã thu hết nhiều bảo vật rồi.
Lâm Phong không có đi chung quanh tìm, mà là một đường đi thẳng tới chỗ sâu trong mộ địa Hoàng giả, điện Hoàng giả, bảo vật khẳng định không ít, hắn đã làm trễ nải không ít thời gian, nếu còn đi tìm bảo vật xung quanh, chỉ sợ sẽ bỏ qua cơ hội chiếm được trọng bảo, đã chiêm ngưỡng qua phong thái của tứ Hoàng nên dã tâm của Lâm Phong dường như mạnh hơn trước đây một chút.
Trong cung điện, khắp nơi đều là tàn tích, rất nhiều đại điện bị chấn động đến nỗi nát tan tành, giống như bị một cái tát trực tiếp đập vỡ. Thân hình chớp động vài lần, Lâm Phong và Đường U U đi tới một nơi. Nơi này, lúc này, có không ít nhóm người, mà phía trước đám người có một cây cầu màu sắc rực rỡ, ở hai bên cầu lại có rất nhiều chân long hư ảo gầm thét giận dữ, thậm chí giương nanh múa vuốt đối với đám người ở phía đầu cầu, nhưng mà bọn chúng dường như bị trói buộc tại hai bên cầu, không cách nào nhào tới được. Lâm Phong và Đường U U đều bị cảnh trí trước mắt làm cho rung động. Hai bên đều là long ảnh hư ảo, lộ ra hơi thở làm lòng người kinh hãi. Nếu tiến vào trong đó, e rằng sẽ bị xé rách tơi tả trong nháy mắt. Muốn tới bờ đối diện, phải thông qua cây cầu màu sắc rực rỡ kia, thế nhưng trên cầu lại tràn ngập áo nghĩa cường đại vô cùng vô tận, kiếm khí tàn sát bừa bãi, hỏa diệm lăng thiên, băng sương vô tận.
Ở trên không cầu là một thế giới không gian hỗn loạn, các loại lực lượng bất đồng, cường đại đến mức làm cho người ta cảm giác kinh hãi.
- Cầu kia... nhất định do áo nghĩa tinh tạo nên!
Lâm Phong hơi ngẩn ra. Nếu một viên hoặc mấy chục viên áo nghĩa tinh thì còn có thể tiếp thu. Nhưng mà đây là ngàn vạn viên áo nghĩa tinh trải thành cầu, tạo nên lực lượng rung động lòng người, giống như nếu bước đi trên đó sẽ bị áo nghĩa thật mạnh ăn mòn dần, người không thể chịu đựng được các loại lực lượng áo nghĩa đáng sợ này thì thân thể sẽ nổ tung.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là cây cầu do áo nghĩa tinh trải thành này bị người phân ra thành hai, ở giữa để trống ra một đường hoang vu, có thể chứa một người đi lại.
Nhìn đến con đường hoang vu mở ra ở giữa này, Lâm Phong dường như có thể tưởng tượng ra được một tư thế oai hùng, dũng mãnh, tuyệt thế khôn cùng, khinh thường áo nghĩa trải đường, trực tiếp chém ra một chưởng, tạo thành một con dường rồi dọc theo đó mà đi.
- Ta không tin tà.
Lúc này, có một người rốt cuộc đã không cách nào nhịn được nữa. Cây cầu này thông đến bờ đối diện, có khả năng là mộ địa Hoàng giả chân chính, có được bảo vật thông thiên, nếu không qua được thì rất không cam lòng.
Chân nguyên lực k.hủng bố điên cuồng gào thét, người nọ bước chân lên con đường nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm gã. Nhưng mà mới chỉ đi được năm thước, thân thể gã bắt đầu vặn vẹo, không thể chịu được lực lượng áo nghĩa biến hóa vô tận kia, hét thảm một tiếng, thân thể bùng nổ mà ch.ết.
- Chẳng lẽ thật sự phải có được hoàng khí hoặc dẫn động long khí hộ thể mới có thể bước sang bên bờ đối diện sao!
Sắc mặt cả đám rất khó coi, không ít người trong bọn họ đã từng nhìn thấy có người đi được sang bờ bên đó, đều là cường giả có khí tức chí tôn, ví dụ như hoàng khí, long khí.
Lúc này, một thanh âm thương long rống giận, sau đó một thân ảnh khoác long bào, trực tiếp sải bước đi sang bờ đối diện. Long khí phóng thích, chân long hai bên cầu lập tức phá tan trói buộc, giáng lâm đến bên người hắn, hộ thể cho hắn, hộ tống hắn một đường đi thẳng sang bờ đối diện. - Chủ nhân đại điện này nghĩ thật chu đáo.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên vẻ lạnh lùng. Hắn đã nghe Hoàng Phủ Long nói về Hoàng giả này, dường như là tổ tiên của Ngọc Thiên hoàng tộc, cố ý đợi bọn họ tiến đến.
- Hoàng khí, long khí đều là khí tức chí tôn, ta có phật khí, không biết có phải một loại khí tức chí tôn hay không.
Lâm Phong thì thào, chậm rãi đi ra. Cũng nên thử một lần mới được, ở bên bờ cầu đối diện có lẽ sẽ nhìn thấy trọng bảo của Hoàng giả chân chính!