Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 817: Nào?



Trong mắt đám người lộ ra vẻ nghi hoặc, bọn họ đều đang tự hỏi thì đã thấy Lâm Phong nở nụ cười tiếp tục nói:

- Đừng quên một việc, sau khi người của Ngọc Thiên hoàng tộc tiến vào bên trong điện, phía bên ngoài điện bắt đầu đổ sụp, vậy mà người Ngọc Thiên hoàng tộc lại đóng chặt một cánh cửa duy nhất, khiến cho toàn bộ những người khác đều bị ch.ết ở bên ngoài, còn người Thiên Trì chúng ta liều ch.ết tiến lên ngăn chặn cánh cửa duy nhất đóng kín kia nên cửa đã không thể đóng kín được.

Tuy nhiên cuối cùng thì vẫn có vô số hậu bối ưu tú của các thế lực đã bị tử vong trong cơn lốc xoáy hủy thiên diệt địa kia. Giọng nói của Lâm Phong rất bình tĩnh nhưng ngay lập tức đã đẩy người của Ngọc Thiên hoàng tộc vào giữa vực sâu, sự tức giận của vô số người lập tức tập trung trên đám người Ngọc Thiên hoàng tộc, trong đó có một người lạnh lùng quát lên:

- Xem ra qua nhiều năm qua, tất cả mọi người đều đã bị người của Ngọc Thiên hoàng tộc che mắt, mượn dùng phần đông thế lực trong Càn Vực thay bọn họ tìm mộ Hoàng giả, nhưng cuối cùng thì bọn họ lại muốn một mình tiến vào, khiến cho những người khác đều bị ch.ết ở bên ngoài, thật là một thủ đoạn ác độc.

Ngọc Thiên hoàng tộc nhất thời cảm thấy áp lực cường đại đang áp bách, họ giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, sắc mặt thật vô cùng khó coi.

- Lần này, nhân vật lãnh tụ Ngọc Thiên hoàng tộc ta tiến vào Bí Cảnh là Hoàng Phong đã bị giết, vậy thì còn có thể đoạt được bao nhiêu bảo vật chứ? Cường giả cầm đầu Ngọc Thiên hoàng tộc lên tiếng, gã đảo đôi mắt lạnh lùng nhìn qua đám người, rồi lập tức tuyên bố: - Chư vị, ta một lần nữa khẳng định, sau khi hắn luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng thì tất cả mọi người mới đi ra.

Các ngươi ngẫm xem, trái tim Ngọc Hoàng là một bảo vật hùng mạnh như thế nào, nói không chừng nó còn ẩn chứa một bí mật kinh thiên động địa, nếu không sao có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy, ít nhất thì các ngươi cũng phải bảo hắn lấy trái tim của Ngọc Hoàng đã luyện hóa ra đi chứ. Đám người lại bị lay động, Ngọc Thiên hoàng tộc và Lâm Phong, rốt cuộc phe nào mới chiếm được bảo vật.

- Ta bổ sung một câu, tại thời khắc cuối cùng, người của Đông Hải Long Cung chúng ta đã ở trong cung điện Ngọc Hoàng, tạm thời không nói Ngọc Thiên hoàng tộc lừa gạt chúng ta, sau này sẽ tính sổ.

Nhưng Lâm Phong quả thật đã luyện hóa được trái tim Ngọc Hoàng, sau đó mọi người mới cảm giác thiên địa biến hóa rồi hiện ra ở đây. Điểm ấy Không Cửu Dạ của Cửu Tiêu Kiếm môn và Cốc Thiên Thu của Tiêu Dao môn đều có thể làm chứng, ta có thể lớn mật đoán rằng, Lâm Phong đã chiếm được trọng bảo. Trong khu vực của Đông Hải Long Cung truyền ra một giọng nói, người lên tiếng là Đoàn Vô Nhai, hai tròng mắt của âm u lạnh lẽo của gã nhìn chằm chằm đám người Lâm Phong, tiếp tục nói:

- Còn nữa, ngoại trừ Lâm Phong đã luyện hóa được trái tim Ngọc Hoàng, những người Thiên Trì khác đều chiếm dược những bảo vật, thậm chí ngay cả bộ pháp thần kỳ của Tiêu Dao Môn hình như cũng đã rơi vào trong tay bọn họ, ta đã nhìn thấy nữ nhân kia sử dụng.

Những bảo vật này đều lấy được từ trong phủ đệ của Tôn giả chí tôn, cực kỳ hùng mạnh, chỉ sợ rằng chư vị cường giả Thiên Vũ cũng không có được bảo vật dũng mãnh như thế. Đoàn Vô Nhai chỉ nói mấy câu đã lập tức khiến cho đám người Lâm Phong hoàn toàn lâm vào cục diện bất lợi, ánh mắt tất cả nhìn đám Lâm Phong đều hiện lên sự tham lam, ngoại trừ trái tim Ngọc Hoàng thì còn có những trọng bảo khác.

- Ha hả, ta đồng ý với lời của đệ tử chúng ta,trước hết hãy bắt bọn họ giao trái tim Ngọc Hoàng và trọng bảo ra đi.

Tử Kim Long Vương thản nhiên đề nghĩ, người Thiên Trì chiếm được ưu đãi lớn, chẳng lẽ lại còn muốn dễ dàng toàn thân trở ra hay sao. Bây giờ mọi người đều suy nghĩ, xem ra lần này tiến vào Bí Cảnh là một hồi có thu hoạch lớn nhất, mộ Ngọc Hoàng xuất hiện, Bí Cảnh cũng đã sụp xuống rồi, lại thêm có người chiếm được bảo vật của Tôn giả chí tôn, đáng tiếc Tôn giả trong tông môn không biết tin tức này, nếu mà họ biết được, chỉ sợ đều đã phải chạy đến. Bảo vật của Tôn giả chí tôn, nếu ở trong tay Tôn giả có lẽ sẽ phát huy ra toàn bộ uy lực vốn có.

- Giết người Ngọc Thiên hoàng tộc ta, đoạt Ngọc Hoàng Quan của tộc ta, mà muốn trở về à, không có cửa đâu.

Người Ngọc Thiên hoàng tộc mở miệng trước tiên, bọn họ trực tiếp hạ xuống trước mặt người Thiên Trì.

- Chiếm đoạt Tiêu Dao bộ pháp của Tiêu Dao môn, thật to gan.

Người của Tiêu Dao môn cũng lên tiếng.

- Nghe nói các ngươi giết người của Đông Hải Long Cung chúng ta, phải không? Các tông môn lần lượt tìm được cớ, đều tụ tập đến trước mặt phe Thiên Trì, tạo ra vòng vây.

Những người khác đương nhiên cũng không chịu yếu thế, toàn bộ đều sẵn sàng nhào tới, mơ tưởng kiếm một chén canh. Bảo vật của Tôn giả chí tôn, còn có trái tim Ngọc Hoàng, ai mà không muốn, lại những thứ trên người Lâm Phong, rốt cuộc hắn thông qua trái tim Ngọc Hoàng đã chiếm được vật gì? Bảy con Tuyết Ưng Thiên Trì trầm mặc, họa phúc song hành, lời này quả nhiên không giả, người Thiên Trì bọn họ chiếm được trọng bảo, tuy nhiên giờ lại bị tất cả thế lực khác bức bách, muốn lui cũng không thể lui được.

- Chư vị, các ngươi làm như vậy là muốn dẫn đến một cuộc chém giết tông môn sao? Một Tuyết Ưng uy hϊế͙p͙, giọng nói âm lãnh: - Các ngươi đừng quên Thiên Trì đế quốc không bao giờ chịu người khác ức hϊế͙p͙.

- Không cần phải nói nghiêm túc như vậy, chỉ vì một phương Thiên Trì được nhiều trọng bảo như vậy, chư vị đều cảm giác không được công bằng, tốt xấu gì cũng nên lấy một vài món ra chia xẻ một phen, còn có Lâm Phong đã luyện hóa được trái tim Ngọc Hoàng khiến cho mọi người đều muốn xem qua một chút.

Cường giả Ngọc Thiên hoàng tộc châm chọc, trong các thế lực tông môn lớn như thế này, đều có sự cân bằng tế nhị, sẽ kết thành thù hận sinh tử, dẫn đến chém giết quy mô lớn giữa các thế lực đại tông môn. Cuối cùng là đưa tới hậu quả nghiêm trọng, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy. Nhưng lần nảy, vì bảo vật của Tôn giả chí tôn, lại còn có trái tim Ngọc Hoàng, cho dù có phải đắc tội với Thiên Trì đế quốc thì bọn họ cũng muốn làm lớn một phen.

- Đúng vậy, chúng ta cũng không có ý coi Thiên Trì đế quốc là địch, chỉ có điều hôm nay Thiên Trì đế quốc lấy được bảo vật hơi nhiều một chút, đặc biệt là trái tim Ngọc Hoàng khiến chúng ta rất hiếu kỳ.

Tử Kim Long Vương hùa theo, lúc này bọn họ nhất quyết không dừng tay.

- Thật không biết xấu hổ.

Hoàng Phủ Long tức giận mắng một câu:

- Đã làm ra sự tình như thế này mà còn luôn miệng nói không muốn đối địch với chúng ta, các ngươi thật không biết thẹn.

- Câm miệng.

Tử Kim Long Vương giận dữ quát Hoàng Phủ Long chằm:

- Ngươi có tư cách nói chuyện sao? - Phù.

Trong miệng Hoàng Phủ Long thổ ra một ngụm khí, gã nhìn Tử Kim Long Vương chằm chằm, có vẻ tức giận vô cùng.

- Nhanh lên đi chư vị, mọi người đang đợi.

Tử Kim Long Vương lên tiếng thúc giục, mọi người đều áp sát lại, đến trước mặt pheThiên Trì, nếu bọn Lâm Phong không giao ra trái tim Ngọc Hoàng và các bảo vật, bọn họ sẽ thật sự động thủ.

- Nếu chúng ta không giao ra thì sao? Lâm Phong thản nhiên hỏi.

- Không giao thì chúng ta đành phải tự tay lấy, đương nhiên, lúc đó nếu không may có chút sơ xuất không thể tránh được, mong rằng người Thiên Trì đế quốc chớ trách.

Trong Tử Kim Long Vương giọng nói mang theo sự uy hϊế͙p͙.

- Nói trắng ra chính là muốn lấy mạng chúng ta, đúng không? Lâm Phong thản nhiên hỏi, dường như hắn căn bản không hề lo lắng.

- Ta không nói như thế.

Tử Kim Long Vương phủ nhận, nhưng trong đôi mắt tươi cười âm u lạnh lẽo kia lại không thể nghi ngờ là đã chấp nhận lời nói của Lâm Phong.

- Hừ, các ngươi muốn trái tim Ngọc Hoàng, ta giao ra đây.

Lời nói của Lâm Phong làm cho tất cả lộ ra vẻ nghi ngờ, Lâm Phong sao lại nguyện chủ động giao bảo vật ra.

- Như thế đương nhiên là tốt nhất.

Tử Kim Long Vương cười nhạt nhẽo.

- Toàn bộ các ngươi thối lui, lui ra ngoài ngàn mét và tránh ra cho chúng ta một con đường, không được có người ngăn cản, ta sẽ đặt trái tim Ngọc Hoàng ở trên mặt đất.

Lâm Phong đề xuất, đám người ngóng nhìn lẫn nhau, rồi lập tức gật đầu, xem ra Lâm Phong sợ bị giết người bịt miệng nên mới nói như vậy. Đương nhiên bọn họ có nhiều người như thế này, một ngàn mét mà thôi, bọn họ không tin nhóm người Lâm Phong có thể chạy trốn được. Tất cả đều đã thối lui ra bên ngoài một ngàn mét, chỉ còn có Lâm Phong và người Thiên Trì đứng trên một con đường lui không có ai ngăn cản.

- Các người đi trước đi, càng xa càng tốt.

Lâm Phong nói với người phe Thiên Trì.

- Không được, sao có thể để một mình ngươi ở lại.

Đường U U là người đầu tiên phản đối.

- Yên tâm, chỉ cần các ngươi đi rồi, ta sẽ có biện pháp thoát thân, hãy tin tưởng ta.

Lâm Phong nói rất nghiêm túc, Đường U U nhìn ánh mắt Lâm Phong rồi lập tức thỏa hiệp, nếu hắn đã nói như vậy thì nàng đành phải tin tưởng.

- Nếu như vậy, chúng ta lui trước, ngươi cẩn thận.

Tuyết Ưng hóa thành yêu thú, nâng đám đông tiến về phía đường lui, những người khác đều nhìn Tuyết Ưng chằm chằm, đôi mắt lóe ra sát ý, nhưng cánh tay bọn họ không nhúc nhích, khoảng cách từ nơi đây đến Thiên Trì đế quốc không biết xa tận bao nhiêu, giải quyết xong việc trái tim Ngọc Hoàng rồi sẽ lại tìm bọn họ. Lâm Phong nhìn mọi người rời khỏi mới mỉm cười, ánh mắt hắn quét về phía đám người ở xa, lập tức trong tay hắn xuất hiện một quả tim, trái tim Ngọc Hoàng.

- Cầm lấy đi.

Lâm Phong ném trái tim Ngọc Hoàng về phía người Đông Hải Long Cung, đồng thời thân thể hắn cấp tốc lui về phía sau, trong nháy mắt đã chạy không biết được bao nhiêu mét.

- Oanh!

- Ầm!

Từng luồng hơi thở đáng sợ bùng nổ ngay thời khắcnày, tất cả mọi người hướng bổ nhào tới chỗ người Đông Hải Long Cung, trước mắt hãy chiếm lấy trái tim Ngọc Hoàng đã rồi tính sau. Thân thể Lâm Phong hóa thành một mũi tên, trong nháy mắt đã lui về phía sau vài dặm, nhìn đám người đều hội tụ vào cùng một chỗ điên cuồng tranh đoạt trái tim Ngọc Hoàng, trên khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

- Oanh!

Hơi thở uy nghiêm bùng ra trong hư không, một tiếng vang k.hủng bố truyền ra, rất nhiều người bị va chạm liền phun máu, chỉ thấy ở phía xa xuất hiện một tòa cung điện mênh mông, cung điện lộ ra khí Hoàng giả uy nghiêm đồ sộ, cung điện Ngọc Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.