Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 830: Bóng Người Dưới Bia Đá



- Lời đồn vậy mà là sự thật, trong Tử Vong sơn cốc quả nhiên có tồn tại Phong Ma thạch.

Lâm Phong nhìn chằm chằm tấm bia đá rộng mênh mông thật giống như một ngọn núi kia. Tuyệt địa trong thung lũng, tiếng gào khóc thảm thiết như có oan hồn giận dữ, khiến da đầu Lâm Phong có chút run rẩy. Những âm thanh oan hồn đó gầm rú thật sự quá mức chói tai. Thời thượng cổ, Phong Ma thạch vốn là một khối Ma thạch cực kỳ khổng lồ, sau đó vỡ vụn thành vô số khối, Lâm Phong chiếm được một trong số đó. Mà lúc này, Phong Ma thạch trước mặt Lâm Phong lại lớn hơn khối của hắn vô số lần, trong đó ẩn chứa lực lượng trấn áp to lớn không thể nói rõ.

- Sinh là tử, tử là sinh, đã thành hồn, mọi thứ đều thành hư vô, chớ quấy nhiễu thanh âm thế gian.

Một giọng nói bay vào trong tai Lâm Phong, ấm áp giống như gió xuân, làm cho người ta cảm giác cả người thoải mái. Thanh âm này chậm rãi khuếch tán, ngay sau đó cả phiến không gian đều yên tĩnh trở lại, oan hồn không còn gào khóc nữa, khí tức tĩnh mịch trong sơn cốc đột nhiên mang thêm vài phần hài hòa. Mà lúc này thân thể Lâm Phong lại khẽ run lên, đột nhiên đưa mắt nhìn bốn phía, làm gì có bóng người. Thanh âm ôn hòa đó hình như từ trong ngọn núi truyền ra làm cho Lâm Phong khó hiểu. Chẳng lẽ, trong Phong Ma thạch này lại có người hay sao?

- Ai? Lâm Phong quát lớn, thanh âm cuồn cuộn phiêu đãng đi tứ phương, truyền đến từng ngõ ngách trong không gian.

Chỉ cần đi vào Tử Vong sơn cốc, tất cả đều thành hư vô. Lời đồn nói không có ai có thể còn sống đi ra từ trong Tử Vong sơn cốc, mà lúc này lại có thanh âm truyền đến, Lâm Phong đương nhiên phải khiếp sợ.

- Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ tới lại có người tiến vào Tử Vong sơn cốc.

Thung lũng nghiệp chướng này còn muốn hại ch.ết bao nhiêu người a. Một tiếng thở dài truyền ra. Hắn không có nghe lầm, thanh âm thật sự truyền ra từ trong tấm Phong Ma thạch biến thành vách núi kia. Thanh âm này dịu dàng, dường như mang theo thiện âm của phật, độ hóa oan hồn, oán hận ở trong Tử Vong sơn cốc.

- Xin hỏi tiền bối ở đâu? - Ầm ầm!

Tiếng chấn động truyền tới, ngay sau đó, mặt đất khẽ run rẩy, Phong Ma thạch lớn như vách núi kia vậy mà chậm rãi di chuyển, từ từ dâng lên khỏi mặt đất. Tiếng chấn động trên mặt đất không ngừng, Phong Ma thạch càng ngày càng nâng cao. Thân thể của Lâm Phong không kìm nổi mà run nhè nhẹ, Ma kiếm cắm trên mặt đất phát ra thanh âm vù vù, không ngừng rung lên. Lâm Phong cúi đầu nhìn tới chỗ Phong Ma thạch, chỉ thấy một cỗ lực trấn áp vô cùng vô tận đáng sợ truyền ra, chỉ một hơi thở thôi cũng khiến cho Lâm Phong cảm giác bản thân bị trấn áp, Phật Ma đều không thể chịu đựng được loại lực lượng trấn áp đáng sợ này. Phong Ma thạch biến thành vách núi đã dùng tuyệt đại đa số lực lượng để trấn áp, vô số người hoặc ma vật bị phong kín ở trong đó, trọn đời không thể thoát thân. Kim quang rực rỡ không ngừng lưu chuyển, hòa cùng với khí tức trấn áp đáng sợ. Kim quang mang theo vẻ từ bi, dịu dàng, chính là kim quang phật đạo khiến Lâm Phong có chút hiểu ra. Chẳng lẽ lời đồn cũng không đúng sự thật, Phong Ma thạch thật sự là Ma thạch, thứ nó trấn áp không phải Ma đầu cường đại mà là Phật sao? Lâm Phong tiến lên, đi vào phía dưới vách núi Ma thạch kia, nhìn không gian phía dưới. Sau khi Ma thạch nâng lên, treo lơ lửng trên bầu trời, khoảng không ở dưới có một người khoanh chân mà ngồi. Tướng mạo người này trang nghiêm, trên người có phật quang rực rở tản ra, cho dù đang bị trấn áp nhưng sắc mặt lại vô cùng thản nhiên, không có nửa điểm oán hận, siêu thoát ngoại vật, không màng thế tục. Phật, đây là đại Phật! Lâm Phong kinh hãi, trong Tử Vong sơn cốc này lại cất dấu bí mật đáng sợ cỡ này. Thứ bị Ma thạch trấn áp không phải ma quỷ mà là phật, là đại phật có pháp lực lớn khôn cùng. Nhưng mà cho dù pháp lực thông thiên vẫn bị Phong Ma thạch trấn áp, trói buộc ở một chỗ, ngay cả Phật cũng không thể tránh thoát. Càng làm cho Lâm Phong hoảng hốt hơn chính là Tử Vong sơn cốc này đã lưu truyền không biết bao nhiêu lâu, e rằng có đến ngàn năm lịch sử, đối phương bị trấn áp ngàn năm lại vẫn bảo trì được dáng vẻ trang nghiêm, mang theo khí tức không màng thế tục, điều này quả thật quá khó khăn rồi. Lâm Phong tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công, hắn có thể cảm nhận được khí tức Phật đạo chân chính, không cách nào ngụy trang được, cho dù Ma đầu có âm mưu cũng không thể ngụy trang. Bởi vậy, người đó thật sự là tu luyện đại Phật vô cùng hùng mạnh., có pháp lực vô biên, lại bất hạnh bị trấn áp.

- Tiền bối, Phong Ma thạch vì sao mệnh danh phong ma mà lại trấn ấp ngài? Lâm Phong có chút khó hiểu.

- Bản thân Phong Ma thạch chính là Ma thạch, có được sức mạnh thông linh lớn đến không thể tin nổi, có thể trấn áp hết thảy.

Nếu nằm trong tay Phật là phong Ma, còn loạt vào tay Ma đầu thì sẽ thành trấn Phật! Lời nói đối phương xuyên thấu lực lượng trấn áp, thanh âm dịu dàng làm cho người ta cảm giác được tắm trong gió xuân, cực kỳ thoải mái. Đúng vậy, Phong Ma thạch, nằm trong tay Phật là phong Ma, còn loạt vào tay Ma đầu thì sẽ thành trấn Phật rồi. Đồ vật ẩn chứa đại thần thông cho dù thông linh nhưng cũng không đủ linh trí, ở trong tay người thiện thì là thiện, trong tay kẻ ác thì là ác.

- Tiền bối bị trấn áp ở chỗ này bao lâu rồi? Lâm Phong lại hỏi.

Đối phương khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:

- Trong Phật điện, dưới Ma thạch, nơi nào mà không thể tu đạo, đều là tu đạo, cần gì phải để ý thời gian, địa điểm.

Đợi khi cơ duyên tới, tự nhiên sẽ tọa hóa, chỉ có điều, tận mắt nhìn thấy vô số sinh linh bị chôn vùi trong sơn cốc, cảm thấy rất áy náy, không thể làm gì khác ngoài việc siêu độ những sinh linh đó.

- Cảnh giới của tiền bối, vãn bối không thể cảm ngộ.

Lâm Phong cảm nhận được Phật đạo vô biên liền tự sinh ra cảm giác thua kém. Từng thanh âm kia như thể trống chiều chuông sớm, ngấm vào trong tai, trong lòng hắn.

- Tiền bối, ta phải làm gì mới có thể giúp ngài phá vỡ Phong Ma thạch, lấy lại ánh mặt trời.

Lâm Phong cảm giác một người có thần thông hùng mạnh như thế không nên bị phong tại đây, nếu có thể thì hắn sẽ giúp người đó phá phong.

- Lực lượng của Phong Ma thạch cực kỳ hùng mạnh, chữ Phong khắc trên bia đá chính là hồn của Phong Ma thạch.

Trong đó có khắc ma vân đáng sợ, trong ma vân có sức mạnh ma đạo to lớn, làm cho Phong Ma thạch có thể trấn áp tất cả. Nếu ngươi có thể lấy chuôi kiếm này trảm loạn ma vân, có lẽ ta có thể thoát khốn, tuy nhiên hy vọng không lớn. Thanh âm đối phương bình tĩnh, chậm rãi nói từng từ một. Về phần chuôi kiếm đương nhiên là chỉ Ma kiếm cắm trên mặt đất. Lúc này Ma kiếm cực kỳ an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, không rung động cuồng loạn như thường thấy. Ma tính của nó tuy mạnh, nhưng trước mặt Phong Ma thạch lại không đáng nói, toàn bộ ma tính đều bị trấn áp, thật giống như một thanh kiếm bình thường. Lâm Phong tiến lên, vươn tay cầm lấy Ma kiếm, tâm thần vừa động, Ma kiếm lập tức nhỏ đi, bị Lâm Phong tùy ý khống chế, không cần phải sợ ma tính ăn mòn ý chí. Ma tính của Ma kiếm dường như bị trấn áp toàn bộ rồi, nhưng mà lực lượng của Ma kiếm vẫn còn tồn tại. Lâm Phong nắm chặt Ma kiếm, lập tức cảm giác trên người mình tràn đầy sức mạnh. Lâm Phong bay lên trời, tay cầm Ma kiếm đi đến trước mặt chữ Phong kia. Lúc này Lâm Phong mang theo một cỗ ngạo khí duy ngã độc tôn, giống như thiên hạ đều bị hắn giẫm ở dưới chân vậy.

- Ầm ầm!

Khí tức ma đạo đáng sợ bốc lên không trung. Cửu Chuyển Phật Ma lực vận chuyển, kiếm khí tàn sát không gian, khí tức đáng sợ vô cùng mạnh mẽ dường như muốn xoắn giết cả mảnh không gian. Hai tay Lâm Phong chậm rãi giơ lên, khí tức dũng mãnh khôn cùng điên cuồng đánh tới chữ Phong trên vách núi Phong Ma thạch. Kiếm khí đánh lên chữ Phong, lập tức từng luồng lực lượng đáng sợ trấn áp kiếm khí. Trên chữ Phong, hào quang đáng sợ tản ra, sức mạnh trấn áp càng ngày càng lớn mạnh, coi khinh tất cả. Ma vân bắt đầu cuồn cuộn trên đầu Lâm Phong, một cỗ gió lốc đáng sợ nổi lên, khí tức Ma kiếm phóng lên cao, mơ hồ có tia chớp màu đen chém giết ra, chấn động thiên địa. Uy áp một kiếm này ẩn chứa uy thế siêu việt, một kiếm chém xuống, dường như muốn trời long đất lở. Hai tay Lâm Phong bắt đầu chậm rãi chuyển động, chém tới phía trước, trên không trung xuất hiện một thanh kiếm giận dữ, muốn chặt đứt Phong Ma thạch thành hai nửa. Kiếm của Lâm Phong cuối cùng cũng chém ra.

- Ùng ùng!

Ma vân cuồn cuộn gầm thét, trời đất đảo điên. Nhưng vào lúc này, một thanh âm truyền ra, kiếm khí không còn thế như chẻ tre ban đầu, khí thế khủ.ng bố cũng tan biến mất, càng khiếp sợ hơn chính là kiếm khí còn đang biến nhỏ, nhỏ dần đến khi hoàn toàn tiêu tan! Một kiếm muốn hủy diệt tất cả chỉ trong nháy mắt đã biến mất, vô ảnh vô tung, giống như trước giờ chưa từng tồn tại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.