Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 837: Quay Về Thiên Trì



Càn Vực, trong Tử Vong sơn cốc đang xảy ra chiến đấu kinh thiên động địa, lần này các đại thế lực tụ hội, liên thủ tiến vào trong Tử Vong sơn cốc, lão yêu trong tông môn đều động thủ, thạch phá kinh thiên, cả sơn cốc suýt bị hủy diệt. Những yêu thú lộ ra khí tức tử vong kia điên cuồng chống lại cường giả nhân loại công kích, nhưng lần này cường giả nhân loại quá mãnh liệt rồi. Trên trăm thế lực ở Càn Vực liên thủ tiến vào giữa sơn cốc, bỏ ra cái giá thảm thiết, vô số đệ tử mất mạng trong Tử Vong sơn cốc, hoặc bị yêu thú xé nát, hoặc bị tử khí ăn mòn sinh cơ, mất đi sinh mạng. Nhưng chiến quả cũng rất oanh động, Tử Vong sơn cốc được xưng là cấm địa Càn Vực đã bị đám đông cường giả Càn Vực gạt bỏ rồi. Cái tên cấm địa này không tồn tại nữa, sau khi yêu thú trong Tử Vong sơn cốc bị diệt trừ, cường giả nhân loại chân chính bước vào chỗ sâu trong sơn cốc. Nhưng kế tiếp, một cuộc nội chiến cực lớn đã bộc phát, nhân loại phá được Tử Vong sơn cốc nhưng không thoát khỏi lòng tham và dã tâm vô tận. Bọn họ phát hiện một ít thánh văn thần bí cường đại trong trung tâm Tử Vong sơn cốc, ẩn chứa thần thông đáng sợ. Còn có, Phong Ma Thạch, Tam Sinh Đại Đế phá không mà đi, Phong Ma Thạch khổng lồ bị chấn nát, để lại rất nhiều miếng Phong Ma Thạch nhỏ. Những mảnh Phong Ma Thạch tổ hợp chung một chỗ, ngay cả Ma Đế cũng bị trấn áp, bây giờ tuy vỡ vụn nhưng vẫn ẩn chứa uy năng đáng sợ, đủ trấn áp một phương. Nhất là khi nó ở trên tay Tôn giả, có thần thông năng lực trấn áp đáng sợ, tuyệt đối là trân bảo chiến đấu. Trong lúc mọi người điên cuồng chiến đấu, trong hư không, tầng mây quay cuồng, cuồng phong rống giận, thiên địa biến sắc. Uy áp đáng sợ áp xuống, Tôn giả cũng gần như phủ phục xuống mặt đất. Mọi người run rẩy không ngừng, nhất thời chiến đấu liền ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên hư không.

- Uy năng thật đáng sợ!

Một vài lão yêu lộ vẻ sợ hãi, nhìn lên tầng mây quay cuồng trên hư không, trong thiên địa như có một cơn lốc xoáy xuất hiện, mà cơn lốc không gian này như kết nối với một vùng đất xa xôi vô tận.

- Rầm!

Một luồng uy áp vô thượng đ.è xuống, giờ khắc này, rất nhiều người đều phun ra máu tươi, Tôn giả cũng bị chấn gục xuống, thân hình không ngừng run rẩy, gắt gao nhìn lên hư không. Loại uy năng vô thượng này làm cho bọn họ không thở nổi, chẳng lẽ là Ma Đế quay lại? Cuối cùng, tại trung tâm lốc xoáy xuất hiện một gương mặt, vô cùng uy nghiêm, có oai của Đại Đế, làm cho người ta không tự chủ mà quỳ xuống.

- Cường giả thật khủn.g bố!

Khuôn mặt kia không nhìn ai mà chỉ đạm mạc nhìn lướt qua nơi Phong Ma Thạch bị phá vỡ. Sau đó, khuôn mặt kia quét qua mọi người một vòng, chỉ tùy ý lướt qua nhưng làm cho tất cả đều nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Lốc xoáy khủ.ng bố phát ra tiếng gào thét kinh khủng, tầng mây trên cao cuộn trào, vừa nhìn lại thì khuôn mặt kia đã biến mất. Cơn lốc đáng sợ cũng theo đó mà dừng lại, nhưng mọi người không cách nào bình tĩnh lại được. Vừa rồi, khuôn mặt kia tuyệt đối là cường giả cấp bậc Đại Đế, rất có thể là người đã trấn áp Tam Sinh Ma Đế. Nhận thấy phong ấn bị phá nên mới cố ý vượt qua không gian, tới đây nhìn một cái. Đại Đế, bọn họ lại có thể thấy được Đại Đế, tất cả hiểu rõ, cơn lốc kia do Đại Đế dùng thần thông vô thượng xuyên qua không gian, đối phương vốn không ở tại Càn Vực, sở dĩ phong ấn Ma Đế ở Càn Vực, e rằng vì thực lực võ giả tại Càn Vực quá yếu, chỉ cần trấn áp trong Tử Vong sơn cốc thì không ai có thể bước vào được. Không nghĩ tới sau ngàn năm, Lâm Phong lại phá vỡ bình tĩnh, hắn nhờ vào cung điện Ngọc Hoàng tiến vào sâu trong sơn cốc, vừa lúc tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công, tàn thiên Tam Sinh Kinh, có thể để cho Ma Đế sử dựng, Ma Đế mượn tay Lâm Phong, phá nát chữ Phong trên vách đá nên mới có cơ hội phá vỡ phong ấn mà đi. Sau khi Ma Đế phá phong rời đi thì không có động tĩnh gì thêm, đã bị phong ấn ngàn năm, nguyên khí tổn thương nặng nề, y biết kẻ phong ấn mình sẽ không bỏ qua, đương nhiên sẽ không làm ra động tĩnh gì lớn, mà phải trốn đi để khôi phục tu vi trước đã. … … Lúc này, trong một động phủ, ma quang lượn lờ, Lâm Phong khoanh chân mà ngồi, trên người tràn ngập chân nguyên khủn.g bố, ma quang không ngừng lóe lên. Trong thức hải của Lâm Phong như có một cơn lốc xoáy kinh khủng, hóa thành biển rộng mênh mông, điên cuồng gào thét. Toàn thân Lâm Phong như đang lột xác, khí tức trên người hắn đang ở Huyền Vũ cảnh đỉnh phong. Ma khí đánh ra ngoài động phủ, thức hải cuộn trào, thiên nhân hợp nhất, nhưng thần hồn lại không thể nào hợp nhất, ý thức không cách nào hóa thành thần niệm.

- Rầm!

Ma quang và chân nguyên lực điên cuồng thối lui, toàn bộ đều thu vào trong thân thể Lâm Phong, khí tức đáng sợ dần quy về bình tĩnh, vẫn chỉ ở Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, giống như có một hàng rào ngăn cách không cách nào phá vỡ. Lâm Phong biết hắn đang đứng ở bình cảnh chuẩn bị bước vào Thiên Vũ. Tiến vào cảnh giới thiên nhất hợp nhất, tâm như nước lặng, trong lòng không có tạp niệm, toàn bộ tinh thần đều chìm đắm vào đó. Muốn bước vào Thiên Vũ cảnh, phải vứt bỏ hết thảy, không có nhớ thương, không có kỷ niệm, thần hồn mới có thể dung hợp, sinh ra thần niệm. Mỗi lần Lâm Phong trùng kích Thiên Vũ, muốn phá vỡ bức tường cản trở, thì hắn đều phát hiện mình không làm được, hắn không cách nào vứt bỏ hết thảy, trong lòng hắn tồn tại nhiều kỷ niệm, không cách nào vứt bỏ, hắn vẫn còn nhiều nhớ thương không bỏ được. Bóng hình Mộng Tình, Hân Diệp, cha mẹ cứ hiện lên làm cho hắn không cách nào vứt bỏ hết thảy, không cách nào trùng kích Thiên Vũ cảnh. Lâm Phong thở ra một hơi, đứng dậy, sau đó liền bước ra khỏi động phủ, nhìn thoáng ra ngoài, hắn đang nghĩ nên đi nơi nào.

- Thiên Trì!

Lâm Phong lẩm bẩm, hắn vốn nên đi Thiên Trì, nhưng thân mang trọng bảo, trước được cung điện Ngọc Hoàng, sau vào Tử Vong sơn cốc mà còn sống sót đi ra, trên người hắn có rất nhiều bí mật. Vì vậy, hắn lo lắng Thiên Trì có người tâm thuật bất chính, mơ tưởng bảo vật trên người hắn. Tu vi hiện tại của hắn so với những cường giả kia thì còn quá yếu ớt, nếu một vị Tôn giả cường đại mơ ước bảo vật trên người hắn, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

- Thiên Trì, hi vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng!

Bây giờ nơi hắn có thể đi chỉ có Thiên Trì, Đông Hải Long Cung đang đuổi giết, tình cảnh của hắn đang rất nguy hiểm. Trước mặt đại thế lực Càn Vực như Đông Hải Long Cung, hắn không cách nào chống lại. Thân hình lóe lên, Lâm Phong vọt về phương hướng Thiên Trì. Trên Thiên Trì, tuyết trắng mịt mờ không ngừng rơi, trên toàn một màu tuyết trắng, lộ ra lãnh ý. Thiên Trì vẫn như trước đây. Mặc khác, lần này Thiên Trì lại không phái người đi Tử Vong sơn cốc. Ngày trước, bảy con Tuyết Ưng mang theo người Thiên Trì trở lại Thiên Trì Tuyết Sơn, trên người những đệ tử đều có được chút bảo vật, nhất là mấy người Quân Mạc Tích thì càng có trọng bảo. Từ trong miệng bọn họ, Tôn giả biết được, Lâm Phong không ngờ đã luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng, dẫn tới vô số thế lực nhìn chằm chằm vào, rất nhiều thế lực liên hợp đối phó Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong lại để người Thiên Trì rời đi trước, tự mình đối mặt với toàn bộ địch nhân. Đợi tới sau khi người Thiên Trì trở lại liền có tin tức truyền ra, người toàn bộ tông môn thế lực đều mất tích bí ẩn, kể cả những người ở ngoài Bí Cảnh, chỉ còn để lại mấy bộ thi thể.. Sau này lại có thêm tin tức, có người từng thấy Lâm Phong đuổi giết Đoàn Vô Nhai, một đường tiến vào Đông Hải Long Cung, sau đó bị người Đông Hải Long Cung đuổi giết ngược lại, còn Đoàn Vô Nhai thì bỏ mình. Không ai biết chuyện gì xảy ra ở Đông Hải Long Cung, vì sao Lâm Phong lại ngàn dặm đuổi giết Đoàn Vô Nhai, bất chấp nguy hiểm mà tiến vào trong Đông Hải Long Cung. Tóm lại, người Thiên Trì hiểu được, hiện tại Thiên Trì đã trở thành đích nhắm cho tất cả mọi người, rất nhiều người đều tập trung quan sát Thiên Trì. Một là vì rất nhiều người Thiên Trì đoạt được trọng bảo, hai là vì Lâm Phong. Chỉ có Lâm Phong và Đoàn Vô Nhai mới biết những người kia vì sao biến mất. Tuy nhiên Đoàn Vô Nhai đã bị Lâm Phong giết ch.ết tại Đông Hải Long Cung, cho nên chỉ còn một mình Lâm Phong, không còn ai biết trên người Lâm Phong, rốt cuộc có bí mật gì? E rằng tất cả mọi người trong Càn Vực đều muốn biết, một cơn phong bạo có lẽ tùy thời sẽ bộc phát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.