Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 850: Trấn Hồn Linh



- -------------------------------------- Nửa nén nhang đã cháy hết, đệ tử thân truyền năm ngọn núi không tạo bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì cho Lâm Phong, ngược lại đã có hai người bị đánh bay ra ngoài.

Lúc này, Lâm Phong đứng giữa hư không, chung quanh thân thể như có kiếm ý rít gào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ba người còn lại, không dùng Tiêu Dao bộ pháp nữa.

- Còn ai muốn tới thử tư cách của ta? Lâm Phong nhìn chằm chằm bọn họ, khí tức cả người bá đạo, như không để ai vào mắt, mới vừa rồi hắn thay đổi cách chiến đấu, chẳng những không chạy trốn, còn đối đầu trực diện với ba người thừa kế Thiên Vũ.

Ba người kia đều ngừng lại vì một chưởng kinh khủng vừa rồi của Lâm Phong, nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lộ vẻ kinh dị, trở nên cảnh giác hơn, không dám khinh thường đối phương nữa. Bọn họ cùng người vừa rồi giống nhau, nghĩ rằng dựa vào lực lượng Thiên Vũ đã đủ trấn áp Lâm Phong, nhưng bọn họ lại phát hiện mình sai rồi, một chưởng vừa rồi của hắn đánh người tu vi Thiên Vũ chôn xuống đất, mà chính Lâm Phong lại ngạo nghễ đứng giữa hư không, không chút sứt mẻ.

- Ta đến thử Vô Thiên Đại Chưởng Ấn của ngươi.

Một người trong đó lộ ra chiến ý mãnh liệt, tóc dài tung bay, quần áo phấp phới, bước chân bay lên hư không, thiên địa phát ra một tiếng trầm đục, một cảm giác nặng như núi đánh tới Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong cảm giác hắn đối mặt không phải một người mà là một ngọn núi nguy nga.

- Đông!

Người này xảy bước chân, đám người chỉ cảm thấy trái tim đập một nhịp, thân thể khẽ chấn động, một cỗ lực lượng vô hình nhưng lay động mặt đất. Lâm Phong chăm chú nhìn đối phương đang đạp không đến, toàn thân cũng lộ ra chiến ý vô cùng đáng sợ, đối phương trong mắt hắn giờ giống như một ngọn núi khổng lồ, muốn nổ nát hết thảy, núi sụp đất lở.

- Đông!

Người nọ lại mạnh mẽ bước thêm một bước lớn, khoảng cách với Lâm Phong chỉ còn ba thước xa, chỉ cần một bước sẽ đến được. Mà lúc này, rất nhiều người cũng ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi đứng sững giữa hư không kia.

- Cự Phong Ấn!

Người nọ quát to, song chưởng đánh ra, bàn tay gã dường như xuất hiện một ngọn núi, cao tới mấy trăm mét, cao vút trong mây, đánh giết tới phía Lâm Phong, như muốn đè Lâm Phong thành bụi phấn.

- Không ngờ là lực lượng của thần thông Thiên cấp trung phẩm, Cự Phong ấn pháp, lực lượng thật đáng sợ, lần này sợ rằng Vô Thiên Đại Chưởng Ấn của Lâm Phong có cường đại thế nào cũng không thể chống lại Cự Phong ấn pháp đâu.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, những đệ tử thân truyền này dù áp chế tu vi, nhưng lĩnh ngộ của họ với lực lượng thần thông vẫn còn, nếu không, lấy cảnh giới Thiên Vũ tầng một mà sử dụng Cự Phong ấn, chắc sẽ không xuất ra uy lực khủ.ng bố như thế đâu, Lâm Phong lần này nguy rồi.

- Vô Thiên Đại Chưởng Ấn.

Lâm Phong giận quát lớn, không sợ hãi đối đầu trực tiếp với Cự Phong ấn do cường giả Thiên Vũ đánh ra, song chưởng đều xuất, đánh tới ngọn núi khổng lồ đáng sợ kia.

- Ầm.

.. Một tiếng động ầm ầm đáng sợ, tai mọi người ong lên, mặt đất dường như cũng dao động, không gian có một dòng khí cuồng bạo bắt đầu khởi động. Mọi người chỉ thấy thân thể Lâm Phong bị đánh bay ra ngoài, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mắn thay, Lâm Phong không tiếp được, nếu hắn ngay cả Cự Phong ấn của cường giả Thiên Vũ mà cũng có thể ngăn cản, vậy cũng quá kinh khủng rồi. Bị một chưởng ấn này, Lâm Phong chắc bị thương không nhẹ. Nhưng rất nhanh, ánh mắt bọn họ đã mở to ngạc nhiên, chỉ thấy Lâm Phong lần nữa bay trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, lạnh lùng nói:

- Lực lượng còn chưa đủ, tiếp tục đi!

- Người này.

.. Mọi người nhìn Lâm Phong lông tóc không hao tổn, không khỏi ngẩn người, im lặng không nói nên lời. Đệ tử kia cũng ngây ngẩn, nhìn chằm chằm Lâm Phong, bước chân tới trước, dường như không thể tin nổi, gã lại lần nữa điên cuồng hội tụ lực lượng, tiếng đông run rẩy vang lên phiêu đãng, ấn pháp Cự Phong lại xuất hiện, một lần nữa đánh tới phía Lâm Phong, dòng khí không gian cuồng mãnh gào thét, không trung chấn động không ngừng.

- Ầm!

Lâm Phong lại đánh một chưởng lên ngọn núi hư ảo cực lớn kia, tiếng sụp đổ ầm ầm vang lên, lần này không bị ngọn núi đánh bay, Lâm Phong bước tới, lại một tiếng nổ ầm vang, chấn động động hư không, rất nhiều người cảm giác hai lỗ tai họ bị thông thủng rồi.

- Ầm, rầm rầm rầm, Vô Thiên Đại Chưởng Ấn.

... Từng chưởng lực đáng sợ đánh xuống, đánh ngọn núi hư ảo nổ tung, mà đệ tử Thiên Vũ kia lại kêu lên một tiếng trầm đục, phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Phong chậm rãi đi tới, Tiêu Dao bộ pháp, mạnh mẽ vô cùng, chưởng ấn đáng sợ dừng trên gáy gã, khiến con ngươi của gã mở lớn co rút lại, lông tóc toàn thân dựng đứng. Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay Lâm Phong, một chưởng đáng sợ này nếu chụp trúng, đầu đối phương chắc bị bể nát.

- Đi đi.

Chưởng lực đáng sợ cuối cùng cũng không đánh xuống, Lâm Phong nâng lên một cước, đá đối phương xuống mặt đất, ánh mắt nhìn hai người còn lại. Lúc này, nén nhang đã đốt hơn nửa, hắn vẫn đứng sừng sững trên hư không, mà năm đệ tử thân truyền đã có ba người bại trong tay hắn, không mặt mũi nào chiến tiếp nữa. Tất cả mọi người xung quanh đều có chút kinh ngạc, lộ ra thần sắc không thể tin. Năm đệ tử thân truyền của năm Phong vây công Lâm Phong, tuy áp chế tu vi, nhưng họ vẫn có cảnh giới Thiên Vũ cảnh tầng một, còn Lâm Phong lại chỉ là Huyền Vũ cảnh, bọn họ chỉ cần trong vòng một nén nhang áp chế được Lâm Phong. Nhưng kết quả... dường như vượt xa dự liệu của mọi người. Không biết năm người họ có thể kiên trì với Lâm Phong một nén nhang không? Mọi chuyện xoay ngược một trăm tám mươi độ rồi.

- Ầm ầm!

Đám người lại thấy Lâm Phong di chuyển, đi đến chỗ hai người còn lại, khiến lòng họ không nhịn được run nhẹ. Lần này, Lâm Phong chẳng những không bỏ chạy, mà chủ động ra tay trấn áp. Kiếm khí vô cùng vô tận điên cuồng tản ra, kiếm ý tầng bảy dữ dội dũng mãnh cuồng bạo, cả phiến hư không đều là kiếm ý để hắn sử dụng, kiếm phong xuất ra, không gian run rẩy.

- Đi!

Lâm Phong quát lên một tiếng, không gian hội tụ vô số kiếm quang, đánh tới Tử Vân Thanh và một người còn lại, thiên địa gào thét, toàn bộ bị kiếm phong chiến cứ. Thân thể Tử Vân Thanh chợt lóe, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tránh khỏi kiếm sắc, mà lúc này kiếm quang vô tận hóa thành một thanh kiếm sắc cực lớn, lộ ra khí tức sắc bén đáng sợ, đâm tới đệ tử còn lại kia. Ý chí kiếm đạo tầng bảy, cho dù trong tay Huyền Vũ cảnh, uy lực vẫn đáng sợ như vậy. Cánh tay người nọ vung lên, trước mặt y xuất hiện rất nhiều lá chắn trong suốt, kiếm ý bắn vào các tấm chắn, phát ra tiếng vang xuy xuy, những lá chắn ấy như pha lê vỡ vụn, cự kiếm tiếp tục đâm tới y.

- Đủ rồi, tu vi Thiên Vũ cảnh tầng một không có khả năng áp chế được ngươi!

Người nọ cởi bỏ áp chế tu vi bản thân, trên người lộ ra một cỗ hơi thở băng hàn đáng sợ, đóng băng tất cả xung quanh, từng bông tuyết hiện lên trước mặt y, hóa thành vô số tầng lá chắn, tiếng răng rắc vang lên liên tiếp, cự kiếm vẫn như trước, không ngừng phá nát các tầng phòng ngự, thẳng đến khi đối phương mạnh mẽ đánh ra một chưởng, kiếm mới dừng lại, chậm rãi tiêu biến. Tuy nhiên người nọ đã thừa nhận Thiên Vũ cảnh tầng một không áp chế được Lâm Phong và khôi phục đúng tu vi, tán thành thực lực của Lâm Phong rồi, không tiếp tục tham chiến nữa, lui về vị trí của mình. Mọi người cũng đều tán thành lời nói của y, thực lực Thiên Vũ cảnh tầng một, không thể ngăn chặn Lâm Phong, kiếm ý tầng bảy của hắn rất dũng mãnh, Vô Thiên Đại Chưởng Ấn kia trấn áp tất cả, còn có bộ pháp kỳ diệu, thiên địa mặc ta tiêu dao kia làm người ta đoán không ra. Cho dù Lâm Phong trốn tránh không chiến, bọn họ cũng không có cách nào bắt được hắn. Đệ tử thân truyền năm ngọn núi, giờ chỉ còn lại người cuối cùng, Tử Vân Thanh của Thiên Xu Phong. Tuy nhiên, lúc này mọi người đã không còn ôm hy vọng gì, trừ khi Tử Vân Thanh cởi bỏ trói buộc tu vi, lấy toàn bộ lực lượng đối phó Lâm Phong, nếu không kết cục cũng không khác, gã phải thua. Lâm Phong, chứng minh thực lực bản thân, tuyên cáo hắn sẽ đường đường chính chính trở thành một mạch Thiên Tuyền, thiên phú hắn nắm giữ sẽ vượt qua tất cả đệ tử nào của các Phong. Có lẽ, hắn thật có thể khiến một mạch Thiên Tuyền phục hưng.

- Thánh vật kế thừa của một mạch Thiên Tuyền quả nhiên đáng sợ, Lâm Phong kế thừa Thiên Tuyền thạch càng trở nên kh.ủng bố như thế, ta không thể không đánh giá lại thực lực của hắn.

Vân Thanh, Thiên Tuyền bọn họ có thánh vật kế thừa, Thiên Xu Phong chúng ta cũng không thể yếu thế. Trấn Hồn Linh này ngươi trước dùng tạm, đánh một trận công bằng cùng Lâm Phong. Lúc này, Thiên Xu Tử lại lên tiếng, chỉ thấy trong tay gã xuất hiện một đạo quang hoa kim sắc, bay tới Tử Vân Thanh, Tử Vân Thanh tiếp được, nó là một cái chuông màu vàng, thánh vật kế thừa của Thiên Xu Phong, Trấn Hồn Linh. Ánh mắt mọi người Thiên Tuyền Phong căm phẫn, nhất là ba vị Tôn giả, sắc mặt cực khó coi. Thiên Xu Tử này ngày càng quá mức, dám nói Lâm Phong dựa vào Thiên Tuyền Thạch mới có thực lực hiện tại. Bây giờ gã còn đưa thánh vật kế thừa ý chí lực lượng của Thiên Xu Phong, Trấn Hồn Linh giao cho Tử Vân Thanh, còn nói cái gì mà công bằng chiến một trận, Thiên Vũ chiến Huyền Vũ mà còn công bằng sao!

- Thiên Trì an nhàn nhiều năm như vậy, quả nhiên sản sinh ra sâu mọt!

Tuyết Tôn giả thần sắc lạnh lùng, hy vọng Lâm Phong có thể kiên trì chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.