Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 877: Nam nhân của Vương



- - Lâm Phong đương nhiên hiểu hắn không thể chỉ dùng vài bước là đi hết con đường này, mỹ phụ trung niên đã ngưng tụ áo nghĩa Chỉ Xích Thiên Nhai khủ.ng bố trên đó, muốn đi hết con đường ngắn ngủi này, Lâm Phong không biết phải dùng thời gian bao lâu, nhưng hắn không có lựa chọn, nhìn về thân ảnh nhỏ xinh phía trước, hắn nhấc chân, sau đó chậm rãi bước tới.

Mỗi một dấu chân đều lộ ra chấp nhất bền bỉ, đúng như hắn dự đoán, sau khi đi được vài bước, thân ảnh kia vẫn gần trong gang tấc, bọn họ vừa đưa tay liền chạm được, nhưng khoảng cách vừa rồi lại không giảm đi chút nào. Con đường Chỉ Xích Thiên Nhai này tựa hồ muốn làm người ta tuyệt vọng.

- Ồ!

Vào lúc này, bước chân Lâm Phong hơi ngừng lại, thân hình khẽ rung, hơi lạnh xâm nhập vào người, làm hắn không nhịn được rùng mình, quá lạnh!

- Ta lại cảm thấy lạnh!

Lâm Phong kinh hãi, lộ ra thần sắc khó tin, tu vi hắn bây giờ đã là Thiên Vũ, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cao thấp, có thể cảm giác nóng lạnh, nhưng đến loại cảnh giới này, cảm giác hàn khí nhập thân đã lâu chưa từng xuất hiện. Hôm nay, hắn mạnh như hiện nay nhưng vẫn bị hàn khí nhập thân. Điều này chứng tỏ hàn ý trên con đường tuyết này kinh khủng cỡ nào. Nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát, Lâm Phong lần nữa đạp chân tiến tới, vẫn rất trầm ổn, vô cùng kiên định, từng bước vững vàng. Hàn khí càng lúc càng mãnh liệt, trên người Lâm Phong không có băng tuyết, không có sương lạnh, chỉ có hàn khí băng lãnh rót vào cơ thể. Hắn rốt cục hiểu được, con đường này không chỉ có Chỉ Xích Thiên Nhai, mà còn hàm chứa áo nghĩa băng sương đáng sợ. Hàn ý không ngừng tăng lên theo bước chân hắn. Không biết bước bao nhiêu bước, Lâm Phong phát hiện khoảng cách giữa hắn và cuối đường lại không chút thay đổi, vẫn chỉ một đoạn ngắn, nhưng lại như chân trời xa xôi, hắn cản bản không thể đi hết con đường này. Đôi mắt linh động như nước của Mộng Tình vẫn nhìn hắn, trong mắt nàng có chút nước mắt, đau lòng nhìn người yêu thương. Nhưng, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nàng, vô luận rét lạnh cỡ nào, vô luận bước chân trầm trọng, nặng nề cỡ nào, hắn vẫn sẽ không chút do dự tiến bước. Dần dần, dưới hàn ý đáng sợ, thân thể Lâm Phong bắt đầu run rẩy, lạnh run, co rút, chỉ khi đứng trên con đường tuyết này, mới hiểu được sự lạnh giá của nó.

- Ô Ô… Mộng Tình nức nở nhìn mỹ phụ trung niên, tựa hồ nói cái gì, nhưng sắc mặt bà ta vẫn hờ hững, lạnh lùng nhìn Lâm Phong trên con đường tuyết.

Mộng Tình không có cách nào, chỉ có thể quay đầu nhìn Lâm Phong. Hắn vẫn không ngừng lại, vẫn đạp chân tiến tới, mặc dù hắn phát hiện, chỉ cần hắn dừng lại hàn ý cũng mất đi, nhưng hắn không thể dừng, nếu hắn dừng, cũng có nghĩa hắn buông bỏ, không đi hết con đường này, hắn bỏ qua Mộng Tình. Vô luận con đường tuyết này dài thế nào, hắn không chút do dự đạp bước, cho đến khi hắn ngã xuống, hoặc đi hết con đường. Thời gian chậm rãi đi qua, hàn khí đáng sợ như hóa thành thực chất, từ thân thể Lâm Phong tràn ra, mang theo ánh sáng hư ảo trong suốt. Giờ phút này, hai chân Lâm Phong bị lạnh mà cứng ngắc, thân hình hắn cũng đông cứng, hô hấp trở nên dồn dập, mỗi bước chân cũng phải dùng hết sức lực. Con đường tuyết này gọi Chỉ Xích Thiên Nhai, vô luận Lâm Phong đi thế nào cũng sẽ vĩnh viễn không có điểm cuối. Hắn cũng hiểu được, nhưng dù chân trời góc biển, hay Chỉ Xích Thiên Nhai thì hắn cũng không buông tha. Mỗi một bước bước ra, hắn có một cảm giác kỳ diệu, khoảng cách giữa hắn cùng Mộng Tình lại gần đi một bước.

- Bịch!

Hai chân cứng ngắc như không cách nào chống đỡ thân thể vững vàng, Lâm Phong té lên mặt tuyết, nhưng hắn chỉ nhếch miệng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa thấy đôi mắt kia, hắn như được lực lượng vô tận. Hắn lại bò dậy, lại tiếp tục bước tới, chỉ cần còn một hơi, hắn vĩnh viễn không dừng lại. Về phần hàn ý hư ảo này, nó đã bao trùm toàn thân hắn rồi.

- Ô ô ô… Nước mắt không ngừng rơi, Mộng Tình nhìn mỹ phụ trung niên, không ngừng phát ra từng tiếng nức nở, hơn nữa, nàng hình như có khuynh hướng tức giận.

Mà nữ tử trung niên vẫn kiên định như trước, ánh mắt nhìn Lâm Phong vẫn lạnh nhạt, không có chút sắc thái tình cảm.

- Linh Lung, ngươi biết vì sao ngươi được gọi là Hồ Trung Tiên, Tuyết Linh Lung không? Đột nhiên, mỹ phụ trung niên chậm rãi mở miệng, làm Mộng Tình mở to mắt, sau đó lên tiếng hỏi thăm.

- Trong tộc Tuyết hồ chúng ta vẫn lưu truyền một truyền thuyết, Linh Lung, tại thời kỳ thượng cổ, không phải yêu, mà là tiên, được thiên địa dựng dục sinh ra, mà nàng, sáng tạo Tuyết hồ, đồng thời phát sinh tình cảm cấm kỵ, Linh Lung cùng Tuyết Hồ ra đời, mà con nối dõi chính là Tuyết Linh Lung.

Hồ Trung Tiên trong truyền thuyết chính là yêu Hồ đại đế, sau này, huyết mạch yêu Hồ đại đế lưu truyền tới bây giờ, nhưng cực ít yêu thú có huyết mạch yêu Hồ đại đế thuần khiết, còn có rất nhiều phân nhánh, cũng có nhiều Tuyết Hồ giống như ta, có được một tia huyết mạch yêu Hồ đại đế, chỉ có vô số năm mới sinh ra một vị Vương, cũng là người có huyết mạch thuần chính nhất, Hồ Trung Tiên, Tuyết Linh Lung, mà ngươi chính là vương của Tuyết Hồ tộc ta, huyết mạch trên người ngươi chính là huyết mạch của Yêu Hồ đại đế, thậm chí còn là hậu nhân của Tiên trong truyền thuyết. Mỹ phụ trung niên chậm kể, nói ra truyền lưu về truyền thuyết viễn cổ Tuyết Hồ tộc. Đối với những chuyện này, không ai có thể phân rõ thật giả, tiên, chỉ là truyền thuyết, nhưng nàng chưa từng hoài nghi địa vị Vương tộc của Tuyết Linh Lung. Đây là truyền lưu từ nhiều đời, Tuyết Linh Lung chính là Hồ Trung Tiên, chảy xuôi dòng máu của Yêu Hồ đại đế, nàng là Vương tộc, tương lai nàng không cách nào đo đếm.

- Linh Lung, ngươi hẳn hiểu được Linh Lung Thánh Tiên Khí trong người ngươi trọng yếu như thế nào, nhưng, ngươi lại kết hợp với một nhân loại, thậm chí ngươi còn mang Linh Lung Thánh Tiên Khí truyền cho người ta!

Thanh âm của mỹ phụ trung niên vì tức giận mà trở nên run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp cao quý lại xuất hiện vặn vẹo dữ tợn, giống như lúc nàng thấy Mộng Tình ở chung một chỗ với Lâm Phong lần trước. Nàng rất muốn trực tiếp giết ch.ết Lâm Phong, nhưng lại không thể, Linh Lung Thánh Tiên Khí bị Linh Lung truyền cho Lâm Phong, cho nên Lâm Phong không thể ch.ết được, tiếc là nàng không thể trực tiếp rút Linh Lung Thánh Tiên khí ra, nếu không, dù moi tim Lâm Phong, nàng cũng không tiếc. Linh Lung Thánh Tiên Khí, chỉ có vương giả Tuyết Hồ tộc, Hồ Trung Tiên, Tuyết Linh Lung mới có thể điều động.

- Ô… Mộng Tình phát ra tiếng nức nở nhìn mỹ phụ trung niên, nghe được vậy, mỹ phụ không ngừng lắc đầu thở dài.

Lúc này, Mộng Tình không quan tâm gì tới Linh Lung Thánh Tiên Khí, mà hỏi nàng có làm khó dễ Lâm Phong hay không!?

- Bản thân ta muốn giết hắn, nhưng ta không thể, ngươi đã truyền Linh Lung Thánh Tiên Khí cho hắn rồi, ta còn làm gì được!

Trung niên mỹ phụ lạnh lùng nói.

- Nhưng mà, một nhân loại bình thường, sao có tư cách nhận được Tuyết Linh Lung từ Tuyết Hồ tộc ta.

- Cho nên, Linh Lung ngươi không nên cản ta, ta sẽ không để hắn ch.ết!

Mỹ phụ trung niên lạnh lùng nói, làm tâm tình Mộng Tình khẽ thả lỏng một hơi, chí ít, nàng biết Lâm Phong an toàn, nhưng khi thấy Lâm Phong chịu khổ trên Chỉ Xích Thiên Nhai, nàng vẫn vô cùng lo lắng, hận không thể thế chỗ cho Lâm Phong.

- Nếu chuyện đã thành như vậy, nam nhân của Vương Tuyết Yêu tộc ta há có thể bình thường.

Mỹ phụ trung niên nhìn Lâm Phong trên con đường tuyết, ánh mắt lóe lên từng tia bất định, khí tức rét lạnh vẫn còn tăng lên, hàn khí vô tận bao phủ toàn thân hắn, làm mỗi bước chân hắn mang theo cảm giác ngàn cân. Hàn khí xâm nhập vào trong thân thể như muốn đóng băng máu huyết hắn, kinh mạch hắn, dưới hàn khí đáng sợ này, sinh cơ như cũng bị đông cứng mà ch.ết. Hàn khí thực sự quá đáng sợ, không cách nào ngăn cản, Lâm Phong không biết mình có thể kiên trì thêm mấy bước nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.