- Tây Tuyệt Thiên cứng ngắc đứng tại chỗ, ma kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Phong quả nhiên có can đảm cởi bỏ phong ấn Ma kiếm, nhưng hắn lại không sợ tái nhập ma đạo sao? Chẳng lẽ Lâm Phong không sợ uy hϊế͙p͙ của y, giết hết đám người phía dưới? - Cỗ ma uy này.
.. Tây Tuyệt Thiên không nói gì, trong Ma kiếm kia rốt cuộc ẩn chứa lực lượng lớn thế nào. Chủ nhân trước kia của Ma kiếm này tuyệt đối là một ma đầu đáng sợ, ít nhất là cấp bậc Tôn giả, thực lực ngập trời, mới để cho kiếm trong tay ẩn chứa ma uy đáng sợ như thế, mặc dù đã ch.ết nhưng ma uy vẫn còn.
- Ngươi điên rồi, chẳng lẽ lại không sợ ta sẽ tàn sát đám người phía dưới? Tây Tuyệt Thiên nổi giận, Ma uy này thật đáng sợ, Lâm Phong có Ma kiếm này có thể đối kháng với y.
Dứt lời, bàn tay Lâm Phong bất chợt tách ra từng chùm tia sáng hắc ám đáng sợ, như thể từng dải hoa văn đặc thù, trôi nổi bất định trong bàn tay hắn. Lực lượng Phong Ma là do Lâm Phong bế quan yên tĩnh cảm ngộ Phong Ma Thạch để có thể khống chế được một luồng Phong Ma lực trong tay, mà hiện giờ Lâm Phong đã có thể làm được rồi. Thân thể phóng lên cao, Lâm Phong chân đạp hư không, đầu đội ma vân cuồn cuộn mà lên, tay cầm Ma kiếm, hoa văn màu đen kia hóa thành gió lốc, cuốn quanh Ma kiếm, trong đó ẩn chứa một luồng phong sát ma tính. Đồng thời, từng chùm tia sáng trên người Lâm Phong nở rộ, giống như lực lượng chân nguyên hội tụ mà thành, rồi chuyển động vô cùng huyền diệu. Mọi người nhìn những tia sáng đó, dường như nhìn thấy toàn thân Lâm Phong có khắc một chữ Phong thật lớn. Lâm Phong, hắn cảm ngộ lực lượng Phong Ma, để chính mình phong ma, không cho Ma kiếm ăn mòn ý chí hắn.
- Này.
... Ánh mắt Tây Tuyệt Thiên cứng đờ, y mơ hồ nhìn thấy trên người Lâm Phong có một chữ Phong thật lớn, đang tự mình phong ma. Làm sao có thể, Lâm Phong hắn lại có được lực lượng Phong Ma Thạch, lực lượng này không nên nằm trong tay hắn mới đúng Lúc này, Lâm Phong ngạo nghễ đứng giữa hư không, ma vân quay cuồng, bông tuyết nhẹ nhàng rơi, cảnh tượng rung động. Lâm Phong cầm Ma kiếm, Tây Tuyệt Thiên nhìn thấy đôi con ngươi lạnh như băng nhìn mình, trong lòng không khỏi chấn động, đây là chỗ dựa của Lâm Phong ư? Khó trách hắn dám càn rỡ hống hách như thế.
- Dù vậy, người cũng không có năng lực làm khó dễ ta.
Ánh mắt Tây Tuyệt Thiên lạnh như băng, bước chân ra, hai tay ngưng tụ một cơn gió lốc hủy diệt. Y không có đi về phía Lâm Phong, mà giết về phía dưới, muốn giết sạch đám người dưới đất, khiến Lâm Phong hối hận vì dám sử dụng Ma kiếm. Đôi mắt Lâm Phong lạnh lùng, bông tuyết phiêu đãng không ngừng lan rộng, mà bàn tay hắn bắt đầu vũ động, là Ma kiếm vũ động, như thể giữa hư trong khắc họa cái gì đó, vẽ từng nét từng nét, tựa hồ rất thong thả, nhưng mỗi một nét được khắc, không gian điên cuồng nổi gió, sát ý tràn ngập, từng nét vẽ kia như đều ẩn chứa kiếm ý thao thiên.
- Hả? Đang nhào tới phía dưới để giết chóc, ánh mắt Tây Tuyệt Thiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hư không, sắc mặt tự dưng trở nên trắng bệch, thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
- Điều này sao có thể? Trong lòng Tây Tuyệt Thiên hò hét, Lâm Phong đang vẽ từng nét kia như ẩn chứa đại đạo, lực lượng thiên địa chân chính, đó là quỹ tích thánh vân, mặc dù y là cung chủ Tây Thần cung, cũng chỉ nghe nói qua Thánh vân.
Mà lúc này, Lâm Phong đang khắc họa quỹ tích sát phạt, ẩn chứa đại đạo thiên địa, trong một số nét còn tỏa ra lực lượng kiếm đạo đáng sợ, đây tuyệt đối là quỹ tích Thánh vân trong truyền thuyết. Lâm Phong hắn tuy không thể nháy mắt ngưng tụ lực lượng Thánh vân, phát huy ra thần thông đại đạo đáng sợ, nhưng hắn lại có thể khắc họa quỹ tích thánh vân, khiến thiên địa biến sắc. Thiên Vũ cảnh tầng một, Lâm Phong hắn mới vừa bước vào Thiên Vũ cảnh tầng một thôi, nếu tiếp tục như vậy, sau này còn cao đến mức nào a!! Về phần Thánh vân Lâm Phong đang khắc từ đâu mà đến, nhất định trong Bí Cảnh, ở bên ngoài không có khả năng đạt được Thánh vân. Suy nghĩ Tây Tuyệt Thiên không sai, Thánh vân này quả thực ở trong Bí Cảnh. Lúc trước trên thạch bích bị kiếm đạo tàn phá, khắc tám mươi mốt đồ án quỹ tích kiếm đạo, cái Lâm Phong đang khắc lúc này là một trong số đó. Sát phạt làm chủ, uy lực vô cùng, hắn hao tổn rất nhiều tâm tư trong đó, cũng chỉ vì tìm hiểu lực lượng một dải thánh vân này, rốt cục ngộ ra, dần dần có thể vẽ ra quỹ tích trong đó, ngưng tụ lực lượng đại đạo. Đây tất cả đều chuẩn bị cho người của Thần cung, mà Tây Tuyệt Thiên xui xẻo đụng phải. Ma vân trên trời rít gào giận dữ, Tây Tuyệt Thiên dừng lại chốc lát trong hư không, có chút chần chừ. Tuy tu vi Lâm Phong là Thiên Vũ cảnh tầng một, nhưng lấy Ma kiếm phát uy ra lực lượng thánh vân, sẽ mạnh cỡ nào? Tây Tuyệt Thiên y không dám tưởng tượng tiếp. Lúc này, cho dù chiến đấu giữa đám người và Thiên yêu cũng đã ngừng lại, bọn họ đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Phong. Một cường giả Thiên Vũ cảnh tầng một, lại muốn phát ra công kích nghịch thiên, quả thực không tin nổi.
- Đi!
Lực lượng hủy diệt trong tay Tây Tuyệt Thiên tiêu tan, bước chân ra, quay đầu bỏ chạy, hắn sợ hãi không dám đối mặt với một kiếm tất sát sắp sửa nở rộ của Lâm Phong kia. Lâm Phong giống như không nhìn thấy Tây Tuyệt Thiên bỏ chạy, vẫn nghiêm túc phác họa lực lượng Thánh vân như trước. Bông tuyết phiêu đãng, Lâm Phong chỉ thấy Tây Tuyệt Thiên lấy tốc độ khủng khiếp chạy trốn, không ngờ vẫn nằm trong phạm vi những bông tuyết, giống như không đi đâu cả.
- Ầm!
Bản thân Tây Tuyệt Thiên cũng phát hiện ra một màn này, trong lòng như bị điện giật, phiền muộn hừ một tiếng, phun ra một ngụm tinh huyết. Đây là thủ đoạn gì?
- Ta nói rồi, ngươi không có cơ hội, vậy vĩnh viễn lưu lại đi!
Lúc này, Lâm Phong vẽ xong nét cuối cùng, ngẩng đầu lên, lạnh như băng quát, yêu thuật hư không, ngưng tụ một mảnh không gian hư ảo.
- Giết!
Lâm Phong quát lớn một tiếng, thiên địa dường như xuất hiện một tiếng sấm vang vọng, ma vân ầm vang, Ma kiếm huy động quỹ tích Thánh vân nở rộ. Trong không gian, một chữ Sát thật lớn hiện ra, chữ sát này như do vô tận kiếm ý sắc bén ngưng tụ mà thành, một kiếm ra này, phong vân biến sắc, kiếm khí sát phạt phối hợp với ma vân kh.ủng bố làm cho hai chân mọi người như nhũn ra. Sắc mặt Tây Tuyệt Thiên kịch biến, há miệng t.hở dốc, xuy một tiếng truyền ra, chữ Sát mang theo ma uy kh.ủng bố chui vao thân thể hắn, miệng hắn vẫn mở cứng ngắc tại chỗ, ngay sau đó, trên người hắn xuất hiện một chữ Sát vô cùng rõ ràng dán lên đó, tiếp theo thân thể hắn bắt đầu tan rã, thân thể theo chữ Sát này tách rời. Cung chủ Tây Thần cung, Tây Tuyệt Thiên, ch.ết, ch.ết trong tay Lâm Phong! Cảnh tượng này, chấn động lòng người! Lâm Phong, Ma kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đánh ch.ết Tây Tuyệt Thiên, bóng dáng yêu tuấn trầm tư khắc Thánh vân đã khắc thật sâu trong trí nhớ mọi người, dù có muốn cũng không thể xóa nhòa.
- Xuy.
... Lực lượng Phong Ma trên người Lâm Phong dần dần bị ăn mòn, tuy rằng trên người hắn có lực lượng Phong Ma, nhưng dù sao vẫn còn thua xa Phong Ma Thạch, không thể ngăn cản sự ăn mòn của Ma kiếm quá lâu. Tâm thần vừa động, Ma kiếm trở vào bao, Phong Ma Thạch trấn áp, ma vân bắt đầu tiêu tan. Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lực lượng Phong Ma trên người phóng ra tia sáng rực rỡ cuối cùng biến mất. Bông tuyết dần dần thưa thớt, hàn khí chậm rãi tán đi, cuối cùng theo ma vân cuồn cuộn đồng thời tiêu biến. Nhưng một màn chấn động vừa rồi lại dường như vĩnh viễn không thể bị xóa nhòa trong trí nhớ mọi người. Thời điểm Tây Tuyệt Thiên mang theo cường giả Thần cung xuất hiện, Lâm Phong không có ý định để bọn họ còn sống trở về, toàn bộ phải lưu mạng lại nơi này. Thiên yêu đang chiếm thượng phong tuyệt đối, lúc này, hắn lại giết ch.ết Tây Tuyệt Thiên, lần đại chiến này, một lần khó quên. Lâm Phong liếc qua những người Thần cung, lúc này đây, ai cũng không dám khinh thị hắn nữa. Thật đáng sợ, một kiếm kia, dưới Tôn giả có lẽ không ai có thể cản. Lâm Phong, Thiên Vũ cảnh tầng một, giết Thiên Vũ đỉnh, thủ đoạn bực này, thật kinh khủng. Người Thần cung cử đến đây đã mất hết ý chí chiến đấu. Ánh mắt bảy Tuyết Ưng sáng lên, vô cùng chấn động. Lâm Phong bảo bọn họ nghênh chiến, bọn họ nghe theo hắn bảo, kỳ thật, họ cũng không biết Lâm Phong có thủ đoạn gì. Nhưng lúc này, bọn họ mới phát hiện, Thiếu chủ của họ có được thần thông vô cùng đáng sợ. Đây là Thiếu chủ của Thiên Tuyền Phong bọn họ, là lãnh tụ tương lai của Thiên Tuyền Phong, tương lai lo gì không phục hưng chứ. Bọn họ dường như có thể nhìn thấy cảnh Lâm Phong đứng trên đỉnh cao Thiên Trì, hiệu lệnh Thiên Trì, chưởng quản một phương đế quốc.