Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 9: Một kiếm trúng họng



- Yết hầu!

Lâm Phong nhìn chằm chằm U Minh Lang, sau đó bước lên trước một bước nhỏ.

Nhưng chỉ một bước nhỏ này đã khiến đám người Tĩnh Vân tâm nhắc lên tận cổ họng, Lâm Phong muốn làm gì? Đây chính là yêu thú cấp chín U Minh Lang, loài yêu thú tàn nhẫn nhất dưới Linh yêu thú, mặc dù nhiều võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín mà gặp phải U Minh Lang thì cũng chỉ có thể chạy trốn.

Không để cho bọn họ nghĩ nhiều, Lâm Phong dùng hành động để nói cho bọn họ biết hắn đang làm cái gì. Hắn chạy những bước nhỏ với bàn tay trần về phía U Minh Lang, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nhìn thấy cảnh này, ba người Tĩnh Vân đều cứng đờ tại chỗ, trong lòng chấn động.

- Ngao!

U Minh Lang thấy tên con người kia lại dám chạy tới chỗ nó thì đôi mắt trên cái mặt quỷ dữ tợn kia càng thêm u lãnh, lạnh lẽo tận xương tủy như đến từ Cửu U.

Một tiếng hét thảm vang lên, U Minh Lang dùng lợi trảo dày xéo người Cảnh Phong, sau đó thân thể nó hóa thành một đạo lưu quang màu đen, mà chiếc lợi trảo che trên yết hầu kia thì lộ ra ánh sáng trắng và đen.

- Lâm Phong, trở về.

Tĩnh Vân hét lên một tiếng, nhưng dường như không kịp nữa, Lâm Phong lại tăng tốc độ lên như lưu quang lược ảnh, nhanh tới tận cùng.

Thanh Y và Hàn Man há to miệng, trái tim dường như ngừng đập, lúc này bọn họ chỉ có một suy nghĩ ở trong đầu, xong rồi!

Thiểm điện xẹt qua trước mắt, rực rỡ vô cùng, lóe lên rồi biến mất, không gian như dừng lại, Lâm Phong dừng chân mà yêu thú cấp chín U Minh Lang cũng hạ xuống.

Yên lặng, sự yên lặng khiến người ta sợ hãi!

Tĩnh Vân giơ hai tay che miệng lại, ánh mắt lộ ra sợ hãi. Lâm Phong, đã chết rồi ư?

- Tí tách.

Một tiếng nho nhỏ bỗng vang lên trong không gian cực kỳ yên lặng này, ngay sau đó thân thể U Minh Lang trực tiếp ngã xuống, ở cổ nó có một nơi trông như sợi tơ vô cùng nhỏ, máu tươi chảy dần ra, dần dần thành những dòng máu.

- U Minh Lang chết rồi!

Hàn Man và Thanh Y vẫn há hốc miệng như trước, hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, thiểm điện vừa lóe lên kia chẳng lẽ là…

- Lâm Phong, huynh sao rồi?

Tĩnh Vân thấy Lâm Phong vẫn đứng bất động nên khẽ hô.

Tĩnh Vân vừa hô xong thì Thanh Y và Hàn Man đều khẩn trương nhìn Lâm Phong, hôm nay chắc chắn là thời khắc khẩn trương nhất kích động nhất trong cuộc đời bọn họ.

Cuối cùng, thân thể Lâm Phong cũng động, hắn chậm rãi xoay người lại, nở một nụ cười sáng lạn.

- Ta không sao.

Lâm Phong giang tay ra, hắn đang nhớ lại kiếm vừa rồi, Bạt Kiếm thuật, kiếm như lôi đình, sức bật quả nhiên đủ mạnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tốc độ của hắn phải nhanh, nhanh đến tận cùng.

- Phù!

Ba người Tĩnh Vân đều thở phào một hơi, tâm tình căng thẳng nay đã thả lỏng hẳn, cảm giác như vừa được kéo ra khỏi vách núi cao.

Nhưng bọn họ cũng không nói chuyện mà nhìn Lâm Phong một cách quái dị.

- Nhìn ta như vậy làm gì?

Lâm Phong hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, ánh mắt ba tên này cũng rõ ràng quá đi.

- Biến thái!

Hàn Man rít ra hai tiếng từ kẽ răng mình, mà điều khiến Lâm Phong buồn bực là Tĩnh Vân và Thanh Y cũng chân thành gật đầu theo, tỏ ý có cùng cảm tưởng.

- Lâm Phong, ngươi là kiếm tu.

Thanh Y đương nhiên biết thiểm điện vừa rồi là kiếm quang, chỉ có kiếm mới có thể nhanh được như vậy.

- Không hẳn, chỉ là ta tu một bộ võ kỹ kiếm thuật thôi.

Lâm Phong lắc đầu đáp, kiếm tu thì chỉ có kẻ có Kiếm Vũ Hồn mới làm được, vả lại kiếm giả có thực lực mạnh thì mới được gọi là kiếm tu.

- Không hẳn? Chẳng lẽ Vũ Hồn của ngươi không phải là kiếm?

Thanh Y nghi ngờ nói.

- Ừ, ta không phải kẻ có được Kiếm Vũ Hồn.

Lâm Phong gật đầu, điều này khiến Thanh Y hít sâu một hơi, không phải Kiếm Vũ Hồn mà lại có thể dùng kiếm nhanh như tia chớp, chỉ có thể nói là năng lực lĩnh ngộ võ kỹ của Lâm Phong đã quá kinh khủng, cũng tỷ như Cửu Trọng Lãng, hắn đã hoàn toàn tu luyện đến đỉnh cao rồi.

- Ta thật hoài nghi rằng ngươi có thể tu bất cứ võ kỹ gì đến rất mạnh hay không.

Thanh Y gượng cười rồi lắc đầu, cũng không hỏi Vũ Hồn của Lâm Phong là gì. Dù sao Vũ Hồn của một số người có thể là Vũ Hồn dị chủng hùng mạnh, bọn họ cũng không muốn người khác biết Vũ Hồn của bọn họ là gì. Mà đến nay Lâm Phong thậm chí chưa từng sử dụng đến Vũ Hồn, bởi vậy Thanh Y đoán Vũ Hồn của Lâm Phong không hề đơn giản.

Lâm Phong chỉ cười cười, xem ra hiện tại hắn đã có thể tu luyện bất kỳ võ kỹ nào, mà ngộ tính lại cực kỳ mạnh.

- Thú hạch của yêu thú cấp chín U Minh Lang, lần này thu hoạch lớn rồi.

Hàn Man nhếch miệng cười, lấy chủy thủ ra rồi bắt đầu thu thú hạch, đồng thời nói:

- Lâm Phong, U Minh Lang là do một mình ngươi đánh chết, nếu không có ngươi thì chúng ta có lẽ chẳng ai sống sót rồi, viên thú hạch này thuộc về ngươi.

- Tĩnh Vân, Thanh Y, các người có ý kiến gì không?

Tĩnh Vân và Thanh Y cười lắc đầu, nếu không có Lâm Phong thì bọn họ đã mất mạng ở Hắc Phong Lĩnh này rồi.

- Ta không đồng ý, tất cả con mồi chúng ta chia đều cho bốn người đi.

Lâm Phong lắc đầu, khi đối phương cho rằng hắn tu vi yếu thì để hắn đi phía sau, vẫn nguyện ý chia cho hắn một phần, tuy giết U Minh Lang hoàn toàn là công lao của hắn, nhưng Lâm Phong không phải loại người thấy lợi quên nghĩa này.

Ba người Hàn Man thấy Lâm Phong kiên quyết như vậy thì gật đầu thật mạnh, nói:

- Được.

- Dường như các ngươi quên ta rồi.

Lúc này, một tiếng nói truyền tới, không phải Cảnh Phong thì là ai.

- Cút mẹ ngươi đi.

Hàn Man có tính cách thô bạo nhất nên đã mắng một tiếng. Tên khốn này ở thời khắc mấu chốt chẳng những không để ý đến an nguy của bọn họ, tùy ý để bọn họ ứng phó Bạo Vượn, thậm chí còn dẫn U Minh Lang về phía bọn họ, suýt chút nữa thì bị y hại chết.

- Chúng ta đi, sống chết của hắn mặc cho ông trời đi.

Tĩnh Vân cũng căm giận nói.

Mọi người chuẩn bị bỏ đi thì lại nghe thấy Cảnh Phong nói với giọng nói âm trầm:

- Các ngươi đừng quên đại ca của ta biết ta và các ngươi cùng nhau đi vào Hắc Phong Lĩnh, nếu ta chết mà các ngươi còn sống, ngươi nói xem đại ca ta sẽ nghĩ như thế nào?

Mấy người Hàn Man lập tức dừng lại, xoay người phẫn nộ nhìn Cảnh Phong.

- Tốt nhất là các ngươi hãy mang ta cùng đi, thú hạch chia cho ta một nửa, nếu không nghe lời thì ta sẽ khiến các ngươi phải chết.

Cảnh Phong dữ tợn nói.

- Sao lại thế này?

Lâm Phong nghi hoặc hỏi, kẻ này đã nửa chết nửa sống rồi mà còn cuồng ngạo như vậy sao?

- Đại ca hắn là Cảnh Hạo, xếp hạng thứ sáu trong đám đệ tử ngoại môn, tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín đỉnh phong, cũng có được Kiếm Vũ Hồn, cực kỳ lợi hại.

Thanh Y giải thích khiến Lâm Phong lập tức hiểu ra.

Hắn đi đến trước người Cảnh Phong, trong ánh mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo.

- Còn không mau đỡ ta dậy.

Cảnh Phong ra lệnh.

Lâm Phong sửng sốt, rồi như cười như không nhìn Cảnh Phong:

- Ta thật sự bội phục dũng khí của ngươi rồi.

Lời vừa nói xong, nhuyễn kiếm đã ra khỏi vỏ, bắn ra hàn quang u lãnh khiến lòng người sợ hãi.

- Ngươi định làm gì?

Cả người Cảnh Phong căng thẳng, thấy người lạnh lẽo.

- Lâm Phong.

Thanh Y hô lên, Cảnh Hạo là kẻ đứng thứ sáu trong đám đệ tử ngoại môn, cực kỳ lợi hại. Tuy Lâm Phong cũng rất lợi hại nhưng tu vi hắn lại thấp, Thanh Y không cho là Lâm Phong có thể đối phó được Cảnh Hạo.

Lâm Phong nhìn về phía ba người Thanh Y, hỏi:

- Các ngươi cho rằng với cái cách làm người của hắn, chúng ta cứu hắn xong thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta?

Ba người Thanh Y cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, quả thực với những gì Cảnh Phong đã làm thì cho dù bọn họ có cứu Cảnh Phong, hơn phân nửa là y sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

- Chúng ta cũng không đắc tội hắn, là hắn tự cho là đúng, sau đó lại định hãm hại chúng ta, cuối cùng phải chịu kết cục này. Nhưng hắn chẳng những không hối cải mà còn ra lệnh cho chúng ta phải cứu hắn về, lại còn phải chia một nửa thú hạch cho hắn. Kẻ như vậy, các ngươi còn dám dẫn về sao?

Lâm Phong kiên nhẫn giải thích, người ở thế giới này tuy trưởng thành sớm, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, làm sao hiểu rõ ràng như kẻ đã sống ở hai thế giới như hắn được.

Ba người nghe Lâm Phong nói vậy đều lắc đầu, quả thực là nếu bọn họ mang Cảnh Phong về thì sẽ bị Cảnh Hạo trả thù.

Lâm Phong quay lại nhìn Cảnh Phong, thấy lúc này Cảnh Phong đã lộ ra sợ hãi.

- Ta thề, chỉ cần các ngươi mang ta về, ta tuyệt sẽ không trả thù, hơn nữa ta cũng sẽ không lấy thú hạch.

Cảnh Phong bò lui ra sau.

- Chậm rồi.

Hàn quang lóe lên, một kiếm sượt qua họng, lúc sinh mệnh bị uy hiếp thì đưa ra lời hứa hẹn, sao có thể tin được?

Lâm Phong nhìn thấy Cảnh Phong chết không nhắm mắt, phun ra một ngụm trọc khí, lòng có hơi phập phồng. Đương nhiên, đó chỉ là trong chớp mắt, hành trình đầy nhiệt huyết đi đến cường giả không thể né tránh được máu tươi và thi thể.

- Nếu Cảnh Hạo tới tìm ba người thì hãy nói cho y chân tướng, nói là ta giết Cảnh Phong.

Lâm Phong cười nhạt một tiếng, không thèm để ý. Nếu cả võ tu Khí Vũ cảnh tầng chín cũng sợ thì cần gì nhắc đến chuyện trường kiếm hành thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.