Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 906: Thanh niên kiêu ngạo



âm Phong dừng bước tại tột tòa thành trong Càn Vực, đi vào một tửu lâu, chọn chút thức ăn, trên bàn bày mấy hũ rượu Phần Nguyên Liệt Tửu.

Hiện giờ hắn lại cô độc, trong mấy ngày cuối cùng nán lại Tuyết Nguyệt, Lâm Phong để lại không ít thứ tốt. Hơn nữa, Hỏa lão cùng Xích lão cũng về tới Hoàng cung, Lâm Phong mở lò luyện đan, luyện chế ra một ít đan dược lợi hại, trong đó bao gồm cả Tạo Hóa Đan, trợ giúp mấy vị lão nhân cải tạo xương cốt, cải thiện thiên phú. Hân Diệp rất muốn cùng Lâm Phong ra ngoài, nhưng Lâm Phong biết rõ nàng không thích hợp. Thế giới bên ngoài nguy cơ tứ phía, vô số người muốn giết hắn, mà chỉ cần hắn rời khỏi Tuyết Nguyệt quốc, mọi người rất nhanh sẽ quên lãng cái đất nước nhỏ bé này, không ai sẽ đi gây sự với Tuyết Nguyệt quốc nữa, Lâm Phong hiểu được, mục tiêu của những người đó là hắn. Đám người Hàn Man đều tự đi ra ngoài xông xáo đại lục, Lâm Phong uống Phần Nguyên Liệt Tửu không khỏi nhớ tới mấy người U U cùng Quân Mạc Tích, không biết mấy vị huynh đệ bế quan như thế nào, có Tôn giả chỉ bảo, hẳn bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Thiên Vũ đi, thiên phú của họ vốn đã rất hùng mạnh, hơn nữa cũng đều đã tới Huyền Vũ tầng chín. Cùng Kỳ cũng gục xuống bàn, vậy mà lại dùng móng vuốt giữ bầu rượu, tự rót rượu cho mình, khiến cho đám người trong tửu lâu được một trận ngạc nhiên. Con yêu thú thật đáng yêu, còn muốn uống rượu. Lâm Phong cũng không để ý, chỉ có trợn trắng mắt liếc nó vài lần, tuy nhiên, Đại Đế thời trước cũng đủ đáng thương rồi, thôi để cho nó thoải mái một chút.

- Cùng Kỳ.

Đúng lúc này, trong tửu lâu truyền ra tiếng hô nhỏ có vẻ hơi kinh ngạc.

- Thật sự là mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ, không nghĩ tới có thể gặp được ở loại địa phương nhỏ bé này.

Lại có giọng nói vang lên, hiển nhiên có người nhận ra Cùng Kỳ. Cùng Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn những người kia, lộ ra vẻ khinh miệt như con người, khiến ánh mắt những người kia kinh ngạc, trong đó, một công tử áo trắng cười nhẹ nói.

- Cùng Kỳ này, thú vị.

Đám người đều nhìn về phía những người vừa xuất hiện trong tửu lâu, vừa nhìn lập tức có cảm giác bất phàm. Ba người đều khí vũ hiên ngang, nhất là thanh niên cầm đầu, dáng người thon dài, tuấn tú trắng nõn, một mỹ nam tử phi thường xinh đẹp. Mà bên cạnh y là một nữ tử, mặc váy dài xanh biếc, khuôn mặt tinh xảo vô cùng xinh đẹp, trên cổ của nàng đeo một chuỗi tinh ngọc, vừa thấy liền biết không phải phàm vật. Cả vị thanh niên mặc áo đen đi theo phía sau, trên người cũng lộ ra một cỗ khí tức linh hoạt, sắc bén, ba người đứng nơi đó, dường như trở thành tiêu điểm, muốn áp đảo hào quang mọi người.

- Không ngờ là mãnh thú Cùng Kỳ.

Rất nhiều người kinh ngạc liếc nhìn Lâm Phong bên cạnh Cùng Kỳ, không nghĩ tới nam tử có chút bệnh trạng lại có thể có được tọa kỵ là Cùng Kỳ. Thanh niên áo trắng kia chậm rãi đi về phía Lâm Phong, nàng kia dán theo phía sau, mà thanh niên mặc áo đen thì cũng lẳng lặng theo sau, ba người cùng đi đến bên cạnh Lâm Phong.

- Cùng Kỳ này có thể trao đổi với ta không? Lúc này, thanh niên áo trắng hướng về phía Lâm Phong đang cúi đầu uống rượu nói, ánh mắt của y trong lúc vô ý nhìn lướt qua đầu vai của Lâm Phong, tiểu hồ tuyết trắng dường như cũng không tầm thường, tuy nhiên y lại nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

Hóa ra Tuyết Linh Lung nàng cũng thông qua một loại thủ đoạn, biến ảo thân thể, hóa thành Tuyết Hồ bình thường, không khiến người khác nhìn ra dị thượng, đây là do mẫu thân nàng vẫn luôn dặn dò. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ba người này, ba người đều rất trẻ tuổi, nhưng tu vi vậy mà cũng đều là Thiên Vũ. Điều này làm cho trong lòng Lâm Phong lộ ra một chút nghi hoặc, chẳng lẽ thiên tài Càn Vực nhiều như vậy! Dường như khả năng không lớn a, tùy ý trong một tửu lâu uống rượu cũng có thể gặp tới ba người.

- Thật có lỗi, chắc hẳn ngươi cũng biết sự trân quý của Cùng Kỳ, ta không giao dịch.

Lâm Phong cười yếu ớt đáp lại, thanh niên này đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống, bất luận là y hay là thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, trên người đều có một cỗ ngạo khí. Lâm Phong đoán bọn họ hẳn là thiên tài của một thế lực kh.ủng bố nào đó, bằng không, Càn Vực đào đâu ra lắm thiên tài như vậy, tùy ý lại có thể gặp những ba người, nhất là thanh niên áo trắng này, tu vi lại là Thiên Vũ cảnh tầng ba, đủ khiến cho hắn chấn động.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi có yêu cầu gì có thể nói, ý chí chi tinh, hay công pháp vũ kỹ Thiên cấp cũng có thể.

Thanh niên áo trắng tùy ý nói, thanh âm lãnh đạm lại khiến mọi người trong tửu lâu kinh hãi không thôi, ý chí chi tinh, còn có công pháp Thiên cấp, trong miệng thanh niên này lại dễ dàng nói thoải mái như vậy.

- Quả nhiên.

Trong lòng Lâm Phong cười, xem ra hắn đoán đúng. Chỉ là không biết đối phương là thiên tài của cỗ thế lực nào, vậy mà lại có thể đem ý chí chi tinh cùng công pháp Thiên cấp nói đến thoải mái như thế.

- Nếu là bằng hữu muốn uống mấy chén rượu thì có thể, việc giao dịch Cùng Kỳ thì không cần nói nữa.

Lâm Phong cười nhạt, trực tiếp cự tuyệt.

- Nếu ta nhất định muốn nó thì sao? Thanh niên thấy Lâm Phong cự tuyệt y vài lần, thanh âm cũng lạnh lùng thêm vài phần, một cái tên Thiên Vũ cảnh tầng một, y nguyện ý lấy bảo vật cùng đối phương trao đổi, đã xem như rất nể mặt hắn rồi.

- Có chuyện tốt thì nhận đi, có thể trao đổi được bảo vật coi như là phúc phần của ngươi, làm gì tự khiến mình bẽ mặt.

Nếu ngươi muốn một ít đan dược cải thiện thể chất, hoặc làm dung mạo ngươi trở nên đẹp hơn, ta cũng có. Thanh âm thiếu nữ bên cạnh thanh niên êm dịu, có chút động lòng người, nhưng mà sự châm biếm kia lại cực kỳ chói tai rồi. Trong tửu lâu, rất nhiều người cũng có chút hăng hái nhìn đôi bên tranh đấu, so sánh với thần sắc của thanh niên áo trắng, sắc mặt vàng như nến mang theo bệnh trạng của Lâm Phong, quả thật có vẻ khá xấu xí. Ánh mắt của Lâm Phong tùy ý liếc qua thiếu nữ, thản nhiên cười nói:

- Vì sao nhìn thấy diện mạo bộ dạng này của ngươi, rượu ngon đều trở nên vô vị như vậy, uống rượu quả nhiên phải xem mặt người đối diện, nếu đối ẩm cùng mỹ nữ, thì mùi rượu càng thuần, ngược lại, chỉ có thể giống như lúc này, uống đến vô vị, không thể nuốt xuống.

- Hả? Thiếu nữ nghe thấy lời Lâm Phong nói, ánh mắt tức giận, sắc mặt khó coi, Lâm Phong vậy mà chế nhạo ả xấu xí.

- Cho người một cơ hội, giao dịch Cùng Kỳ, cũng thu hồi lời nói vừa rồi.

Thanh niên áo trắng nhìn Lâm Phong ngồi đó uống rượu, thanh âm trở nên cao ngạo thêm, trên người cũng hiển lộ ra một cỗ khí tức cao hơn người một bậc. Lâm Phong khẽ lắc đầu, ngay sau đó tự mình uống rượu, không có tiếp tục để ý tên thanh niên đó.

- Người thản nhiên như ngươi cũng hiếm thấy.

Tuy nhiên, người thản nhiên đều có thực lực siêu phàm, không biết thực lực của ngươi rốt cuộc như thế nào. Thanh niên ngược lại không có tức giận, cười nhẹ nói, ngay sau đó lôi kéo thân thể thiếu nữ rời đi, đi tới một bàn rượu đối diện Lâm Phong ngồi xuống. Mà thanh niên áo đen kia vẫn như cũ, đứng đó không nhúc nhích, trên người tản ra một cỗ khí tức sắc bén linh hoạt, trong sát ý ẩn chứa vài phần huyết khí, người này hẳn là vừa mới giết chóc.

- Nếu vừa rồi, ngươi đáp ứng giao dịch cùng thiếu gia, có lẽ liền có cơ hội kết bạn với thiếu gia.

Đáng tiếc, ngươi lại bỏ qua kỳ ngộ lớn lao này, có lẽ đây chính là số mạng của ngươi. Thanh niên áo đen lạnh lùng nói, dường như cùng thanh niên áo trắng kia kết bạn, chính là vinh hạnh lớn lao với Lâm Phong.

- Lấy tính cách của thiếu gia ngươi, không kết bạn cũng được.

Lâm Phong lắc đầu nói, tiếp tục uống rượu, hoàn toàn không có thể ý tới thanh niên cũng là Thiên Vũ cảnh tầng một này.

- Không biết tốt xấu.

Thanh niên áo đen nói ra một câu, ngay sau đó bước chân tới, tức thì một cỗ khí tức vô cùng sắc bén từ trên người gã đánh tới phía Lâm Phong, sát ý linh hoạt, sắc bén kia dường như đến từ trong thi cốt, biển máu, muốn làm cho tâm thần người khác run rẩy, không dám chiến cùng gã.

- Hử? Lâm Phong nhíu mày, cỗ khí tức này đã phi thường linh hoạt sắc bén, hơn nữa còn lộ ra một cỗ lực lượng ý chí chấn nhiếp hồn lực người khác, người này hẳn cực kỳ am hiểu công phạt, nhuộm vô số máu tươi.

Hơn nữa, tốc độ gã cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt, chưởng lực đáng sợ đã bổ đến trước mặt Lâm Phong, giống như một lưỡi dao vô cùng sắc bén. Một gã dường như hạ nhân đã có thực lực chấn động cỡ này, điều này làm cho Lâm Phong hơi có chút tò mò thân phận của thanh niên áo trắng kia rồi. Bước chân Lâm Phong đạp trên mặt đất, thân thể lập tức theo ghế dựa đồng loạt lui về phía sau, thanh niên áo đen như cuồng phong, ngay lập tức chuyển hướng, tiếp tục đánh về phía Lâm Phong, tốc độ nhanh như tia chớp, bộ pháp trên chân lại cực kỳ huyền diệu. Lâm Phong giơ bàn tay lên, một chưởng bổ ra, lập tức vang lên tiếng nổ ầm ầm. Thanh niên áo đen cảm giác cánh tay tê rần, ánh mắt không khỏi hơi ngạc nhiên, lực lượng Lâm Phong thật mạnh. Thanh niên áo trắng ngồi ở đó cũng hơi lộ ra một tia kinh ngạc, đối với thực lực thanh niên áo đen, y biết rất rõ, đối phó một gã Thiên Vũ cảnh tầng một bình thường không một chút vấn đề, tay không có thể dễ dàng xé rách yêu thú, nhưng lại bị Lâm Phong bổ một chưởng lui lại.

- Nếu ca muốn thu hắn làm thủ hạ, khiến hắn đi theo ta, thế nào? Thanh niên áo trắng thấp giọng nói với nữ tử, còn nghĩ muốn thu phục Lâm Phong.

- Người này bướng bỉnh, không chịu thuần phục, ta không thích.

Thiếu nữ bĩu môi, lắc đầu nói.

- Giết đi!

Lâm Phong, lại dám nhục nhã nàng tướng mạo xấu xí.

- Được, ta nghe theo nàng, giết hắn là được.

Thanh niên áo trắng tùy ý cười nói, dường như chỉ một câu nói đã định đoạt sinh tử của Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.