Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 907: Dị Vũ Hồn



- Lúc này, thanh niên áo đen lại lần nữa giơ tay đánh về phía Lâm Phong, không gian lập tức run lên, một cỗ lực lượng xé rách đáng sợ bao phủ thân thể hắn, không gian chung quanh hắn đều sắp bị xé rách.

Mặt Lâm Phong không chút cảm xúc, lại đơn giản, tự nhiên đánh ra một quyền, muốn so lực lượng, hắn sợ ai a!

- Ầm!

Lực lượng hai người đụng vào nhau, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng xé rách muốn hủy diệt nắm đấm hắn, cánh tay xuất hiện một cỗ lực lượng cuồng mãnh di động, một trảo lực này muốn phế cả cánh tay hắn. Cánh tay Lâm Phong mạnh mẽ run lên, một cỗ lực lượng đáng sợ ngăn chặn cỗ lực lượng hủy diệt xé rách kia, đồng thời lực lượng trên quyền đánh ra, thanh âm răng rắc vang lên, bàn tay đối phương liền vỡ nát.

- Cút!

Lâm Phong bước chân về phía trước, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, từ miệng thanh niên áo đen phát ra tiếng gào rú trầm thấp, thân thể điên cuồng lui lại, đụng mạnh vào vách tường tửu lâu. Một tiếng nổ ầm vang, vách tường bị đụng đến vỡ vụn, toàn bộ tửu lâu cũng bị chấn động, mà thanh niên áo đen tay trái đỡ tay phải, cánh tay kia đã mềm rũ xuống, dường như nâng không nổi nữa.

- Thực lực không tệ, nhưng chút tu vi này ta cũng có thể dễ dàng diệt ngươi, thanh niên áo trắng thản nhiên nói.

Lâm Phong xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía thanh niên áo trắng, thản nhiên nói:

- Tuy tu vi ngươi cao hơn ta, nhưng đối phó với loại người chỉ biết sủa loạn như ngươi, ta chỉ cần một tay cũng có thể trấn áp, đánh ngươi ch.ết.

Lời hai người đối chọi gay gắt, ánh mắt chạm nhau giữa hư không, thanh niên áo trắng chậm rãi đứng lên, một luồng kình phong phật qua, tiếng răng rắc vang lên, bàn rượu trước người y liền vỡ vụn.

- Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì là nói khoác không biết ngượng.

Thân thể thanh niên áo trắng phiêu động, một cỗ khí tức đáng sợ áp bức tới phía Lâm Phong, không gian đều bị xoắn giết. Ánh mắt Lâm Phong nheo lại, ngọn lửa ngập trời, một cỗ lực lượng hỏa diễm đáng sợ điên cuồng bùng lên, dường như muốn đốt trụi cả tửu lâu. Lúc này, đám người đã chạy ra xa xa, chạy qua tửu lâu bên cạnh, sợ bị lửa lan đến gần, nhưng lại không nỡ chạy trốn.

- Hỏa Ý tầng năm, thiên phú tàm tạm.

Thanh niên áo trắng lạnh lùng cười, phía sau y, một cơn gió lốc cuồng bạo màu đen đang thành hình, từng dải hoa văn đang điên cuồng xoay tròn, trong gió lốc màu đen đó, có một con suối yêu dị, gió lốc vây quanh con suối này, điên cuồng xoay tròn.

- Xuy.

.. xuy... răng rắc... Khoảnh khắc khi cơn bão táp xuất hiện, toàn bộ đám người trong tửu lâu lập tức cảm thấy hít thở không thông, tiếng nổ vang không ngừng, tửu lâu vỡ vụn, bị tàn phá trong nháy mắt. Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ sát khí đáng sợ đang áp bức về phía hắn, ép hắn tới mức gần như không thể không th.ở dốc, gió lốc hủy diệt kia dường như có thể hủy diệt tất cả. Lực lượng hỏa diễm đáng sợ lại bị gió lốc áp chế, bị xoắn giết từng bước ăn mòn, điều này làm cho ánh mắt Lâm Phong có chút chăm chú, nhìn chằm chằm gió lốc đáng sợ này.

- Vũ Hồn, đây là Vũ Hồn.

Ánh mắt Lâm Phong mở lớn, hắn cuối cùng lại thấy được Vũ Hồn dị chủng lợi hại rồi. Trong những đối thủ hắn từng tiếp xúc lúc trước, chỉ có một số ít người có được Vũ Hồn cực kỳ lợi hại, tỷ như người có được lực lượng huyết mạch của Tôn giả như Đoàn Vô Đạo và Đoàn Vô Nhai, Vũ Hồn Phong Ấn Môn của chúng vô cùng lợi hại. Nhưng lực lượng Vũ Hồn có quan hệ rất lớn cùng huyết mạch. Trước kia, hậu duệ có huyết mạch Tôn giả tương đối ít, bởi vậy phần lớn Vũ Hồn hắn nhìn thấy đều cực kỳ bình thường, mà thanh niên trước mặt lại có được Vũ Hồn dị chủng, hiển nhiên trên người có chảy lực lượng huyết mạch của cường nhân. Cỗ lực lượng này thông qua Vũ Hồn nở rộ, xoắn giết không gian, áp chế lực lượng ý chí, gió lốc màu đen hủy diệt, chỉ là liếc mắt nhìn đã làm cho tâm thần người ta run rẩy, rất đáng sợ.

- Chưa thấy qua sao, yếu ớt như con kiến, làm sao biết được đại lục rộng lớn, lực lượng Vũ Hồn thần kỳ, càng không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng ra, ta nói rồi, diệt người, cực đơn giản.

Lúc này, tửu lâu đã bị lực lượng vô hình phá hủy, thanh niên áo trắng và Lâm Phong đều đứng bên ngoài, xung quanh có vô số người vây xem, nhìn thấy lực lượng của Vũ Hồn Phong Bạo kia, tâm thần đều một trận run rẩy, lực lượng Vũ Hồn thật đáng sợ.

- Ngươi làm gì phải nhiều lời vô ích với hắn vậy, giết là được.

Thiếu nữ phía sau thanh niên áo trắng lạnh lùng nói, miệt thị Lâm Phong.

- Được.

Thanh niên áo trắng đáp, tâm thần khẽ động, gió lốc đáng sợ kia rời khỏi thân thể đi ra, xoắn giết không gian, hủy diệt ý chí, một cơn gió lốc xoắn giết điên cuồng lao về phía Lâm Phong. Lâm Phong lui bước chân về sau, khí tức xoắn giết này thật đáng sợ, cho dù lấy lực lượng thân thể của hắn cũng mơ hồ cảm giác không thể cứng rắn chống đỡ. Lâm Phong biết rằng, hắn có thể đã gặp phải thiên tài của một thế lực k.hủng bố, loại thiên tài này cũng sẽ không giống như những Thiên Vũ cảnh tầng ba trước đó, dễ dàng bị giết ch.ết.

- Thiên Lâm thiếu gia.

Đúng lúc này, vài tiếng la truyền tới, chỉ thấy có một hàng bóng người chạy tới phía này. Ánh mắt thanh niên áo trắng nhìn qua, nhìn thấy mấy người đó, liền gật đầu với bọn họ. Bên kia, người cầm đầu nhìn thấy thanh nien áo trắng lại đang cùng người chiến đấu, không khỏi phất phất tay, người đứng phía sau gã lập tức hiểu ý, vây quanh Lâm Phong, bao vây phong tỏa cả mảnh không gian này.

- Thiên Lâm thiếu gia, loại tiểu nhân như vầy cần gì người động thủ, không phải quá đề cao hắn sao.

Người cầm đầu kia hướng thanh niên áo trắng cung kinh nói:

- Môn chủ cố ý phái tại hạ tới nơi này tiếp đón thiếu gia, nếu tới chậm mong Thiên Lâm thiếu gia chớ trách.

- Không có việc gì.

Thanh niên áo trắng khoát tay áo, gió lốc phía sau y lập tức biến mất, nhập vào thân thể y, lực lượng xoắn giết đáng sợ trong không gian nháy mắt tiêu tan trong vô hình, làm cho rất nhiều người đều cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi, bọn họ có loại cảm giác hít thở không thông, nếu gió lốc kia xoắn giết tới chỗ bọn họ, có thể trong nháy mắt mà giết ch.ết bọn họ.

- Thiên Lâm thiếu gia, Môn chủ đang đợi, về phần người này, chúng ta tự đối phó, há tất làm phiền Thiên Lâm thiếu gia ra tay.

- Được, người này đắc tội nữ nhân ta yêu mến, giết hắn, con yêu thú Cùng Kỳ kia cũng mang về cho ta.

Thanh niên áo trắng chỉ vào yêu thú Cùng Kỳ nói.

- Không thành vấn đề.

Người nọ gật đầu, lập tức nói với những người khác:

- Chiếu theo lời Thiên Lâm thiếu gia mà làm.

- Tên đáng thương hại, nào biết đâu rằng trời cao bao nhiêu, bỏ lỡ cơ hội, ngay cả cơ hội sám hối ngươi cũng không có.

Thanh niên áo trắng miệt thị Lâm Phong, vô cùng cao ngạo, trong mắt y, Lâm Phong chỉ là con kiến. Xoay người, thanh niên áo trắng lôi kéo thiếu nữ kia đi tới trước, cùng đám người tới đón tiếp rời đi, mà mọi người chung quanh lại mở hội nghị.

- Tiêu Dao môn đấy, những người tới đón tiếp này chính là cường giả của Tiêu Dao môn, môn chủ trong lời bọn họ chẳng lẽ là môn chủ Tiêu Dao môn.

Rất nhiều người xì xào bàn tán, trong lòng ngạc nhiên thán phục.

- Thanh niên kia không biết là người nào, vậy mà lại có thể khiến môn chủ Tiêu Dao môn tự mình phái người tới đón tiếp, mặt mũi thật lớn.

Mọi người thảo luận, trong lúc vô ý, ánh mắt cũng nhìn về phía Lâm Phong, người này không biết tốt xấu, vậy mà lại cùng người kia đối nghịch, thiếu chút nữa đã bị giết ch.ết tại chỗ. Tuy nhiên lúc này, đường đi đã bị đám cường gủa Thiên Vũ che lại, giống như chỉ còn một con đường ch.ết.

- Đồ xui xẻo.

Người trong tửu lâu khẽ lắc đầu.

- Đúng rồi, thanh niên này xuất hiện ở nơi này, thậm chí còn có cường nhân Tiêu Dao môn tự mình chào đón, không biết có phải là bởi vì Vạn Tông đại hội ở Vô Ưu cổ thành hay không.

- Đúng, nhất định như vậy, Vô Ưu cổ thành cách nơi này không xa, người nọ rất có thể vì Vạn Tông đại hội mà đến.

Từng lời đám người nói đều rơi rõ ràng vào tai Lâm Phong, không nghĩ tới đám người vây quanh hắn này lại là người của Tiêu Dao môn, còn có, Vạn Tôn đại hội là cái gì đây? Lúc này, từng cỗ khí tức đáng sợ đánh tới phía Lâm Phong, những người vây quanh này muốn động thủ giết Lâm Phong rồi. Ánh mắt liếc nhìn đám người này một cái, những người này tu vi không kém, thậm chí còn có Thiên Vũ cảnh tầng bốn, đem Cùng Kỳ thu vào, thân thể Lâm Phong đột nhiên phóng lên cao.

- Trốn đi đâu.

Một tiếng hét lớn truyền ra, Lâm Phong lại còn muốn chạy trốn khỏi tay bọn họ sao, nằm mơ. Lại thấy thân thể của Lâm Phong như gió lóe lên, mạnh mẽ không gì sánh nổi.

- Hừ!

Những người này hừ lạnh một tiếng, bước chân ra, Tiêu Dao bộ pháp cực kỳ huyền diệu, Lâm Phong còn muốn trốn thoát. Ánh mắt Lâm Phong liếc đám người một cái, cũng bước chân tới, sử dụng bộ pháp Tiêu Dao, thân thể lập tức trở nên nhẹ nhàng tự nhiên, phóng khoáng, tiêu dao, nháy mắt liền bỏ xa bọn họ. Ánh mắt những người đó đều kinh ngạc mở lớn, ngây người tại chỗ, đây là... Tiêu Dao bộ pháp của Tiêu Dao môn bọn họ! Lâm Phong vậy mà cũng có Tiêu Dao bộ pháp, hơn nữa dường như so với bọn họ càng thêm thuần thục, lĩnh ngộ càng thêm thấu triệt hơn.

- Truy!

Một tiếng gầm truyền ra, những người này đều điên cuồng đuổi theo Lâm Phong, nhất định phải hỏi một chút, Tiêu Dao bộ pháp của người này từ đâu mà đến, sau đó mới đánh ch.ết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.