Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 927: Kinh sợ



- - Lâm Phong nhìn những cường giả kia bắt đầu ra tay, ánh mắt hơi nheo lại, con ngươi lạnh như băng, trên bầu trời, bông tuyết lại lần nữa chậm rãi phiêu đãng rơi xuống, ma thân lại tản ra khí tức yêu tà.

- Lạnh quá!

Rất nhiều người trong thời điểm hàn ý nở rộ cảm nhận được lãnh ý thấu xương, tay chân lạnh lẽo, thân thể giống như muốn đông cứng lại.

- Nhanh lên.

Trong miệng của Lâm Phong lạnh lẽo lên tiếng, thanh âm này đương nhiên nói với Cùng Kỳ, đang hóa thành ánh lửa đang bao Nghiệp Hư Chi Viêm Cùng Kỳ, thời điểm vừa rồi, khi hắn đánh ra một chưởng chính là thả Cùng Kỳ từ Tuyết Yêu tháp ra. Hắn cũng không muốn Cùng Kỳ hiển lộ thân thể, nếu không ai cũng sẽ biết, hắn là nam tử bệnh trạng, sắc mặt vàng như nến. Tiếng sét đánh vang lên không ngừng, Cùng Kỳ đương nhiên cũng biết phải nhanh lên một chút, nó giờ đã xuất ra toàn bộ thủ đoạn có thể sử dụng, lấy tốc độ nhanh nhất cắn nuốt Nghiệp Hư Chi Viêm. Nơi này, ngoại trừ Huyền yêu như nó, không có người thứ hai có thể làm được đến loại trình độ này, cho dù Thiên Vũ như Lâm Phong, chỉ sợ vừa đi lên đã bị Nghiệp Hư Chi Viêm đốt ch.ết. Tuy nhiên, mấy vị môn đồ Hoàng Vũ cũng biết nơi này có ngọn lửa, có chuẩn bị mà đến, bọn họ hẳn mang theo bảo bối có thể thu lửa, nếu không, cho dù không có sự xuất hiện của Lâm Phong và Cùng Kỳ, bọn họ cũng không cách nào cướp lấy được hỏa diễm này.

- Hừ!

Tiêu Dao môn chủ hừ lạnh một tiếng, Tiêu Dao bộ pháp nhanh đến không thể tin nổi, ánh lửa kia không biết là vật gì lại muốn cướp Nghiệp Hư Chi Viêm, tự tìm đường ch.ết. Bọn họ vừa rồi cũng không vội, lấy thực lực của họ, cho dù ra tay cuối cùng cũng có thể dễ dàng chặn giết đối phương.

- Răng rắc, răng rắc.

.. Hàn băng đáng sợ lan tràn, chỉ trong khoảnh khác, trước người Tiêu Dao môn chủ lại xuất hiện một mảnh hàn băng, phong kín cả phiến không gian, cảnh tượng này khiến hắn tức giận, quát lớn:

- Ai!

Cỗ lực lượng có thể đóng băng cả thiên địa này, tuyệt đối là võ tu băng tuyết đáng sợ. Những cường nhân còn lại cũng lập tức chạy tới, bị hàn băng phủ kín đường đi, hàn băng này còn đang không ngừng lan tràn, lan dần đến phía bọn hắn, dường như muốn bao phủ toàn bộ bọn họ.

- Phá cho ta!

Từng đạo chưởng lực đáng sợ được họ thi triển, tiếng vỡ răng rắc vang lên không ngừng, cỗ hàn băng đóng băng thiên địa kia cũng xuất hiện từng vết rạn đáng sợ.

- Ầm vang!

Những cường giả liên thủ một kích, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hàn băng vỡ vụn, tan rã. Bước chân lại lần nữa lao tới, bọn họ nhanh chóng bay về phía Lâm Phong. Lực lượng hàn băng đáng sợ phiêu đãng trong trời đất, trong lúc đó, một giọng nói từ hư không vang lên:

- Ngưng!

Tiếng nói vừa dứt, bước chân những cường giả Tôn Vũ lần nữa ngừng lại, thân thể bọn họ bị đông cứng tại chỗ, ngưng kết thành một tượng băng, chỉ cảm thấy rét lạnh vô cùng.

- Ầm ầm!

Thân thể trong nháy mắt cứng lại, linh khí hàn băng thiên địa lần nữa xuất hiện, không gian trước mặt lần nữa bị đóng băng, một tòa băng sơn hiện lên ngăn cản bước tiến của họ.

- Khốn khiếp!

- Ầm ầm, răng rắc!

Cả đám nổi giận gầm lên một tiếng, phá vỡ tường băng, nhanh chóng bay về phía trước. Rốt cuộc ai đang âm thầm trợ giúp thanh niên kia, chẳng lẽ người đó giống như mấy vị môn đồ Hoàng Vũ, cũng không phải người Càn Vực? Nếu không, thanh niên đó sao có thể kh.ủng bố như vậy, Thiên Vũ tầng một, độc chiến với bốn vị môn đồ Hoàng Vũ. Đồng thời, chỗ đám người Lâm Phong, bốn vị môn đồ Hoàng Vũ nhìn thấy những cường giả đang bị băng sơn ngăn cách, con ngươi lập tức co rút, có người tương trợ Lâm Phong. Ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, bọn họ cũng đang suy đoán, chẳng lẽ người này cũng giống như bọn họ, nhận được tin tức từ nơi xa xôi mà đến? Bằng không hắn sao lại có thể có được công pháp ma đạo lợi hại như thế, còn có cường giả đáng sợ âm thầm trợ giúp hắn đoạt Nghiệp Hư Chi Viêm. Mắt thấy Nghiệp hư chi viêm bị xâm chiếm ngày càng yếu dần, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất, sắc mặt cả đám đều trở nên khó coi, điên cuồng khống chế lực lượng Vũ Hồn, chèn ép thuật ma cấm của Lâm Phong.

- Giết, giết, giết.

.. Mấy vị môn đồ Hoàng Vũ không tiếc tất cả, lần nữa phát ra công kích cuồng bá, lực lượng hủy thiên diệt địa thổi quét tới, giống như thiên hà chảy ngược, mặt đất mở ra, uy thế đáng sợ đánh về phía Lâm Phong.

- Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ vang lên, thần sắc mấy vị môn đồ Hoàng Vũ lập tức run lên, nát, tu vi Lâm Phong dù sao vẫn là thua xa bọn họ, thuật ma cấm phải vỡ vụn mới có thể chèn ép tiếp.

- Cút!

Lúc này lại chỉ thấy thanh niên ma đạo quát lớn, lực lượng ma cấm mạnh mẽ đẩy Vũ Hồn của bọn họ ra, tiếng răng rắc cuối cùng vang lên, ma cấm vỡ vụn. Ánh mắt bốn vị môn đồ lạnh như băng, bước chân nhảy tới, muốn đồng thời giết Lâm Phong.

- Các ngươi còn nghĩ có cơ hội sao? Thanh âm Lâm Phong vẫn băng hàn như trước, tiếng nói dứt, bông tuyết phiêu đãng bay xuống càng nhiều hơn, những cường giả đang muốn phóng tới giết Lâm Phong, nhưng bọn họ lại phát hiện, khoảng cách giữa họ và Lâm Phong giống như vĩnh viễn xa như vậy, không thể tới gần, dường như có một cỗ lực lượng vô hình cản bước bọn họ.

- Lực lượng hư không.

Con ngươi bốn môn đồ Hoàng Vũ kinh sợ, lúc này lại thấy Lâm Phong xoay người, đi tới phía đỉnh núi trung tâm, Nghiệp Hư Chi Viêm cuối cùng đã biến mất không thấy.

- Chặn hắn lại!

Thiên Lâm thiếu gia nổi giận quát to, mà lúc này, đám cường giả Tôn Vũ cũng đã phá không đánh tới, không nói lời nào, trực tiếp đánh ra một quyền, đánh lên trên lực lượng hư không vô hình, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, lực lượng hư không cũng bị đánh nứt, thân thể bọn họ cũng lao tới phía trước muốn giết Lâm Phong. Nhưng mà lúc này, lại thấy Lâm Phong đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn họ, vậy mà lại làm cho bọn họ cảm nhận được một cỗ hàn ý đáng sợ. Con ngươi mang theo khí tức ma đạo yêu dị, quá lạnh.

- Các ngươi sợ mấy môn đồ Hoàng Vũ phế vật như bọn hắn, chẳng lẽ lại không sợ ta!

Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng, nhưng lại khiến thân thể đám người cứng ngắc tại chỗ, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Phong. Chỉ thấy Lâm Phong đứng chắp hai tay sau lưng, áo bào đen phiêu động, trên người lộ ra một cỗ khí tức yêu dị tuấn mỹ, toàn thân đều mang theo một cỗ phong phạm tuyệt thế. Tuy chỉ có cảnh giới Thiên Vũ tầng một, nhưng hắn như thể người trong ma, yêu trong thánh, cuồng ngạo không kiềm chế được, lấy sức một người đối kháng với bốn vị môn đồ Hoàng Vũ, dưới con mắt của rất nhiều cường giả, muốn đoạt Nghiệp Hư Chi Viêm. Bốn người Thiên Lâm thiếu gia đều là môn đồ Hoàng Vũ, vậy thanh niên ma đạo cảnh giới Thiên Vũ tầng một này thì sao đây, hắn sẽ có thân phận như thế nào? Lâm Phong chỉ nói đơn giản một câu, đủ để khiến bọn họ suy nghĩ đến vô tận, bọn họ cũng không dám mạo hiệm ra tay.

- Không cần phải nghe lời của hắn, giết ch.ết hắn, đoạt lấy Nghiệp Hư Chi Viêm.

Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng ra lệnh.

- Câm miệng.

Lâm Phong giận quát một tiếng, thanh âm vẫn rét lạnh như trước, nhìn chằm chằm Thiên Lâm thiếu gia nói:

- Một phế vật cũng có tư cách lên tiếng trước mặt ta, môn đồ Hoàng Vũ, quả thực mất hết thể diện Hoàng Vũ.

Trong những môn đồ Hoàng Vũ, tồn tại loại người như ngươi hẳn là loại phế vật, rác rưởi nhất, cũng chỉ có thể tại Càn Vực này diễu võ dương oai, hù dọa người khác. Thiên Lâm thiếu gia nghe được lời nói của Lâm Phong, sắc mặt lập tức trầm xuống, cực kỳ khó coi. Đối phương nhục nhã gã như thế, nhưng gã vẫn không có tư cách phản bác, Thiên Vũ cảnh tầng ba không đánh được đối phương, Thiên Vũ cảnh tầng một, thậm chí bốn vị môn đồ Hoàng Vũ liên thủ cũng không thể làm gì được Lâm Phong, Lâm Phong mắng gã là phế vật, gã cũng không có gì để nói. Một ngày này, gã bị hai người nhục nhã, một tên là thanh niên sắc mặt vàng như nến kia, tuy nhiên, tốt xấu gì gã cũng áp chế đối phương, nhục nhã đối phương là phế vật. Nhưng lúc này, thanh niên ma đạo cũng đang nhục mạ gã. Nếu Thiên Lâm thiếu gia biết rằng, hai người này căn bản chỉ là một người, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Trong lòng đám người chấn động, Thiên Lâm thiếu gia có thiên phú đáng sợ như vậy, trong những môn đồ Hoàng Vũ chỉ loại xếp kế cuối? Môn đồ Hoàng Vũ quả nhiên đáng sợ, bọn họ trong lúc vô tình đều đã tin tưởng... tất cả... lời Lâm Phong nói, chỉ đơn giản vì Lâm Phong biểu hiện ra sức chiến đấu đáng sợ. Nếu đám người Thiên Lâm thiếu gia có thể là môn đồ Hoàng Vũ, Lâm Phong đương nhiên cũng có thể.

- Nghiệp Hư Chi Viêm.

Lúc này, ánh mắt đám người Thiên Lâm thiếu gia mở lớn, Nghiệp Hư Chi Viêm biến mất, bị cắn nuốt triệt để rồi.

- Tiêu Dao môn chủ, nếu người lại không ra tay, đừng trách ta không khách khí.

Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng uy hϊế͙p͙, khiến ánh mắt Tiêu Dao môn chủ ánh lên sự tức giận, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Tuy Thiên Lâm thiếu gia là người của tổng tông Tiêu Dao Thần Tông, nhưng gã nói chuyện với môn chủ này cũng quá bất kính rồi. Nhưng mà, y vẫn không thể không nghe theo lời của đối phương, khí tức mênh mông nở rộ, bao phủ lấy thân thể Lâm Phong.

- Ngươi dám ra tay với ta, ta cam đoan ngươi ch.ết đến xương cũng không còn.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, lập tức chậm rãi xoay người, đi vào trong ngọn lửa kia, thân thể còn chưa đi vào trong ngọn lửa thì đã biến mất không thấy nữa. Môn chủ Tiêu Dao môn vẫn còn đang do dự, nhưng trong lúc đó, trong ngọn lửa kia truyền ra một cỗ dao động lực lượng đáng sợ.

- Ra tay!

Thiên Lâm thiếu gia rống lên một tiếng.

- Ầm!

Tiêu Dao môn chủ cuối cùng cũng xuất thủ, một chưởng kia bổ thẳng về phía ngọn lửa, nhưng mà gần như đồng thời, một cỗ khí tức đáng sợ nở rộ, tiếng vang ông ông mãnh liệt truyền ra, núi đá văng tung tóe, ngọn lửa nháy mắt biến mất biến thành một luồng hỏa quang, như sao chổi, chớp mắt biến mất tại chỗ, chỉ trong khoảnh khắc đã không thấy đâu nữa, nhanh đến mức ánh mắt những Tôn giả cường đại cũng không thể nhìn kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.