Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 937: Phóng hỏa



- - - Vu Tiểu, Vạn Tông đại hội là chuyện của Càn Vực, nhưng ta người Tiêu Dao môn tại đây rất hung hăng bá đạo nha, chẳng lẽ lần Vạn Tông đại hội này là chuyện nội bộ Tiêu Dao môn? Hầu Thanh Lâm liếc mắt nhìn Vu Tiểu, thản nhiên nói.

- Đừng để ta nhìn thấy cảnh cậy mạnh bắt nạt yếu, đường đường chính chính chiến đi, nếu không ta sẽ không ngồi nhìn.

Mọi người không nói gì, đây là lực uy hϊế͙p͙ do thực lực mang tới, y không thích nhìn, những người khác không dám phản bác, nếu một người bình thường dám nói như vậy, đã ch.ết tám mươi đời dương rồi.

- Ta cảm thấy Vạn Tông đại hội không có chút ý nghĩa, trở thành cái cớ để nô dịch cường giả Càn Vực, nếu các ngươi làm lãnh tụ Vạn Tông đại hội, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuyết Tôn giả lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn đám người Long chủ:

- Long chủ Đông Hải Long cung, Diệt Tình cung chủ Thần Cung và hoàng tử Đoan Mộc Ngọc Thiên Hoàng tộc, lần Vạn Tông đại hội này là do các ngươi khởi xướng.

Đã như vậy, mời các ngươi định ra quy định tranh đoạt vị trí lãnh tụ, nếu còn hồ đồ như vừa rồi, sẽ khiến cho mọi người tan rã, ở lại cũng không có ý nghĩa. Long chủ, cung chủ Diệt Tình và hoàng tử Đoan Mộc đương nhiên muốn nắm giữ quyền chủ đạo, tuy nhiên, lần trước bởi vì có Thiên Lâm thiếu gia và môn đồ Hoàng Vũ, bọn họ cấp thể diện cho những người đó, để Tiêu Dao môn chủ ra mặt, để những người đó làm lãnh tụ, bọn họ âm thầm giúp đỡ, nhưng không ngờ lại bị Lâm Phong và lão nhân phá hư. Sau đó, Thiên Lâm thiếu gia mời Vu Tiểu tới, Vu Tiểu hiển nhiên trở thành nhân vật lãnh tụ. Nhưng không ngờ hôm nay lại có người chen ngang, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm chặn ngang, dùng thực lực cường đại chấn nhiếp mọi người.

- Chuyện đã như vậy, mọi người hãy giải tán, chờ ba người chúng ta thương lượng, ngày mai tổ chức Vạn Tông đại hội, sẽ cấp cho chư vị một công đạo.

Long chủ Đông Hải Long cung mở miệng. Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể như thế. Hôm nay cũng không phải ngày tổ chức Vạn Tông đại hội, chuyện này dừng ở đây.

- Ta tin tưởng ba vị có thể cấp cho người của Càn Vực một công đạo.

Tuyết Tôn giả thản nhiên nói, không có ý kiến gì.

- Chuyện đã như vậy, ngày mai gặp lại.

Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng lên tiếng, liếc mắt nhìn Tuyết Tôn giả và Lâm Phong. Gã hận không thể lập tức tru sát hai người này, gã vạn lần không ngờ, trận chiến này hôm nay lại tạo nên phong vân mãnh liệt như thế, khiến người Tiêu Dao môn tổn thất nghiêm trọng, ngay cả Tôn giả cũng ch.ết một vị, đả kích không nhỏ đến Tiêu Dao môn.

- Con kiến hôi, sớm muộn cũng bị người dẫm ch.ết Tiêu Dao môn chủ nhìn Lâm Phong lạnh lùng uy hϊế͙p͙, vung ống tay áo, bỏ đi.

- Ta không tin lão cẩu có thể cắn ch.ết người.

Lâm Phong châm chọc nói, khiến Tiêu Dao môn chủ phóng thích từng cơn sát khí. Gã đường đường là Tiêu Dao môn chủ, nhưng lại bị Lâm Phong gọi là lão cẩu, lý nào lại vậy. Tất cả mọi người rời đi, Hầu Thanh Lâm liếc mắt nhìn mọi người, nói:

- Ta muốn xem Vạn Tông đại hội của Càn Vực, bởi vậy sẽ ở lại đây hai ngày, ngàn vạn lần đừng xuất hiện chuyện khiến ta không thích nhìn!

Nói xong, Hầu Thanh Lâm di động bước chân, thân ảnh màu bạc tiêu sái biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Nhưng không ai thể quên được một kiếm luân hồi kinh thế vừa rồi. Một kiếm dẫn động lực lượng hư không, dường như mở ra cánh cửa luân hồi, độ người vào đó, thủ đoạn quá cao siêu, quá đáng sợ.

- Lão sư, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi.

Lâm Phong nói với Tuyết Tôn giả, lão khẽ gật đầu hạ xuống, cùng Lâm Phong rời khỏi nơi này. Bọn họ không được người Vô Ưu sơn trang bố trí nơi ở, tùy ý chọn Hỏa Diệm sơn mạch để ở một đêm, tu sĩ võ đạo không câu nệ tiểu tiết, lấy trời đất làm nhà là chuyện bình thường, nếu muốn tu luyện, tùy ý mở một động phủ là được. Lâm Phong và Tuyết Tôn giả thảo luận về Hầu Thanh Lâm, nhưng vẫn không rõ, không biết đối phương rốt cuộc là ai, vì sao giúp bọn họ. Cuối cùng bọn họ kết luận có lẽ Hầu Thanh Lâm nhìn không thuận mắt thật, nếu không bọn họ cũng không biết giải thích như thế nào. Cường giả lợi hại nhất Lâm Phong biết là Tiêu lão, tuy nhiên, Hầu Thanh Lâm hiển nhiên không phải Tiêu lão. Ban đêm, ngoài động phủ trong Hỏa Diệm sơn mạch, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, nói với Cùng Kỳ nằm ở bên cạnh:

- Ngụy Đế.

- Vĩ Đế? Cùng Kỳ sửng sốt, đôi mắt to nhìn Lâm Phong, thản nhiên nói: - Gọi ta là Đại Đế hoặc Viêm Đế, không cần gọi Vĩ Đế, cường giả Đại Đế có vô số.

Mặc dù bản đế lực lượng thông thiên, nhưng không dám có thêm một chữ “Vĩ”. Lâm Phong nghe Cùng Kỳ nói hơi ngẩn người, hiểu đối phương hiểu nhầm chữ “ngụy” của hắn, không khỏi mỉm cười:

- Gọi ngươi Ngụy Đế mới quen.

Ngươi nói Thanh Lâm luân hồi kiếm kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn đó là thiên phú bẩm sinh hay tu luyện thành!

- Đương nhiên là cả hai.

Viêm Đế thản nhiên đáp.

- Càn Vực chỉ là địa phương nhỏ của Cửu Tiêu đại lục, ngươi không biết ở bên ngoài có bao nhiêu thiên tài, các loại Vũ Hồn cường đại kỳ dị có vô số, rất nhiều trong đó được kế thừa lực lượng huyết mạch của bậc cha chú hoặc tổ phụ, tạo nên lực lượng Vũ Hồn thần kỳ.

Thanh niên kia kiếm trảm luân hồi, Vũ Hồn của hắn có luân hồi ý, hơn nữa bản thân có thiên tư tuyệt thế, có được năng lực lĩnh ngộ cường đại, mới có thể phát huy lực lượng đáng sợ như thế, một kiếm phá hư không, tạo luân hồi!

- Người này, tương lai chắc chắn thành Hoàng, thậm chí giống như ta trở thành Đại Đế.

Thanh âm Viêm Đế nghiêm túc, nó ngẩng đầu nhìn mảnh hư không, không biết lúc nào mới có thể như ngày xưa, ngạo thị thương khung. Tuy hôm nay nó đã bước vào Thiên Vũ nhưng khoảnh cách tới Đại Đế còn rất xa. Đường phía trước còn rất dài.

- Ngươi xem ta có thể trở thành Hoàng hoặc Đại Đế không? Đôi mắt Lâm Phong lóe lên, cười hỏi.

- Nói nhảm, có bản Đế chỉ điểm, sao ngươi không trở thành Hoàng được, còn Đại Đế phải xem vận mệnh của ngươi.

Viêm Đế thản nhiên nói một tiếng, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, nghe ý của Cùng Kỳ, Đại Đế rất khó đạt được nha.

- Ngụy Đế, phía trên Tôn giả là Hoàng, mà nghe ý tứ của ngươi, Đại Đế trên cả Hoàng, cảnh giới phân chia cụ thế thể ra sao thế? Lâm Phong nghi ngờ hỏi.

- Tới Hoàng cảnh, sẽ không phân chia cảnh giới như trước nữa, giờ nói ngươi cũng không hiểu, ngươi không cần mơ mộng viển vông, về sau ngươi thành Tôn giả, ta sẽ nói cho ngươi biết cách phân chia Hoàng cảnh.

Cùng Kỳ khinh thường nhìn Lâm Phong, khiến hắn vô cùng buồn bực.

- Trên Đại Đế, có cảnh giới mạnh hơn không? Vô tận tinh không rộng lớn treo trên đỉnh đầu, Lâm Phong dường như nhớ tới văn tự mà Ma Hoàng lưu lại trong Ngọc Hoàng cung.

Cảnh giới tuyệt thế chân chính, chân đạp tinh không, quan sát chúng sinh!

- Phía trên Đại Đế!

Viêm Đế thì thào nói nhỏ, trầm mặc một lúc, Lâm Phong quay đầu, thấy nó đang nhìn thiên không, không biết suy nghĩ gì. Tuy nhiên, Lâm Phong cũng hiểu, hiện tại theo đuổi cảnh giới xa xôi kia không có bất cứ ý nghĩa gì. Hiện giờ, một tên môn đồ Hoàng Vũ cũng dám trước mặt hắn kiêu ngạo, miệt thị hắn, con đường hắn còn rất dài.

- Hô.

. Lâm Phong thở ra một hơi, thân thể đứng lên, nói với Cùng Kỳ:

- Ngụy Đế, đi, chúng ta đi dạo một vòng? Thân thể Cùng Kỳ lay động, ánh mắt nhìn Lâm Phong nói: - Ngươi muốn làm gì? - Ha ha!

Lâm Phong cười tà, thản nhiên nói:

- Đi xem người của Tiêu Dao môn!

- Tên khốn khiếp, ngươi muốn bản Đế giúp ngươi chạy trốn!

Cùng Kỳ rất không tình nguyện đứng lên, mang theo Lâm Phong phá không. Đêm đó, Vô Ưu sơn trang xuất hiện vài đạo hỏa quang thông thiên, nơi ở Tiêu Dao môn bị người phóng hỏa, nhưng không bắt được kẻ gây chuyện. Chuyện này khiến Tiêu Dao môn chủ nổi trận lôi đình, người Tiêu Dao môn cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ. Ban ngày bị người làm nhục, tử thương thảm trọng, buổi tối còn bị người phóng hỏa, ngay cả hung thủ cũng không tìm thấy, quả thực vô cùng nhục nhã. Trận hỏa hoạn này dù không tổn thương người nhưng lại khiến tát vào đám người Tiêu Dao môn một cái vang dội. Cho đến ngày tổ chức Vạn Tông đại hội lần thứ hai, khuôn mặt của họ vẫn đen như đít nồi, vô cùng khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.