Tuyệt Thế Vũ Thần
- -
- Lâm Phong!
Thiên Cơ lão nhân gọi Lâm Phong một tiếng, nói:
- Một mồi lửa kia của ngươi chính đốt cả Càn Vực lên rồi, hiện giờ Càn Vực
khủ.ng bố, không người nào không biết tên Lâm Phong ngươi.
Lâm Phong cười khổ, quả thật, hắn ở Thiên Trì bày ra trận thế lớn như vậy, lại
còn giận đốt Tiêu Dao môn, muốn người ta không biết càng không có khả năng,
có lẽ rất nhanh, mọi người tại Càn Vực đều nghe danh Lâm Phong hắn.
- Ngươi vì Thiên Trì bày ra đại trận áo nghĩa, không chỉ giúp các Tuyết Phong
của Thiên Trì trở thành thánh địa tu luyện, đồng thời cũng giúp cho Thiên Trì
đứng vững không ngã ở Càn Vực, những thứ này đều do ngươi làm cho Thiên
Trì.
Thiên Cơ lão nhân lên tiếng, thật khiến Lâm Phong có chút không thoải mái.
- Lâm Phong, thân là người Thiên Tuyền nhất mạch, hơn nữa còn được định trở
thành người thừa kế Thiên Trì, lại thiếu chút nữa mang họa lớn về cho Thiên Trì,
những việc này đều là việc ta phải làm, không đáng giá nhắc tới.
Lâm Phong thản nhiên nói.
Tuy nhiên Thiên Cơ lão nhân lại lắc đầu.
- Công là công, tội là tội, hơn nữa công ngươi vượt quá tội, một trận chiến này,
Thiên Trì không có tổn thất quá thê thảm đau đớn, nhưng đối với Càn Vực mà
nói, lại có được ảnh hưởng rất lớn.
Từ nay về sau, không người nào dám phạm
Thiên Trì ta, cũng không người nào có thể phạm Thiên Trì. Lâm Phong, bất kể
người cần công pháp, vũ kỹ, hoặc có thắc mắc gì trên phương diện tu luyện, đều
có thể đề xuất, chúng ta nhất định giải thích cho ngươi.
Lâm Phong trầm ngâm một lát, lại nghe một giọng nói truyền vào trong tai.
- Thối lắm, có bản Đế ở đây, trông cậy vào bọn người kia có lợi ích gì, hừ!
Thanh âm cao ngạo của Viêm Đế bay vào tai Lâm Phong, khiến hắn ngạc nhiên
một trận. Tên khốn khiếp này đích thực là một cái bảo tàng chính cống, nhưng
lại luôn luôn cất giữ.
- Bản Đế biết ngươi đang nghĩ gì, yên tâm, về sau ngươi đi theo bản đế xông
pha, bản Đế sẽ không bạc đãi ngươi, công pháp hoặc thắc mắc trên phương diện
tu luyện không cần mời bọn họ dạy.
Viêm Đế lần nữa truyền âm nói, nó đường đường là Đại Đế ở bên cạnh Lâm
Phong, Lâm Phong lại còn đi thỉnh giáo đám Tôn giả này, làm nó có vẻ thật mất
mặt.
- Ngụy đế, ta sẽ tin ngươi một lần, ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói đó.
Lâm Phong đáp lại Cùng Kỳ, sau đó hướng Thiên Cơ lão nhân nói:
- Phong chủ, trong tay Lâm Phong còn có một chút thủ đoạn chưa hiểu được triệt
để, hơn nữa đều cực kỳ không tệ, tạm thời không cần các loại công pháp vũ kỹ
khác.
Về phần thắc mắc trên phương diện tu luyện, chờ ta nghĩ ra sẽ thỉnh giáo
các chư vị Phong chủ sau vậy.
- Ngươi cái tên này.
..
Hỏa Tôn giả buồn bực nói, nhiều Tôn giả lợi hại như vậy, nguyện ý vì hắn giải
thích thắc mắc, còn có công pháp vũ kỹ tùy hắn lấy, chuyện tốt cỡ này, Lâm
Phong lại còn cự tuyệt, thật quá buồn bực.
Thiên Cơ lão nhân thì ngược lại, cũng không quá kinh ngạc, chỉ gật đầu cười.
Lâm Phong tiến vào Bí Cảnh hẳn chiếm được một ít vật lợi hại, đoạn thời gian
này những thủ đoạn hắn biểu hiện ra ngoài quả thật kh.ủng bố, hẳn không thiếu
mấy thứ công pháp vũ kỹ.
- Cũng tốt, ngươi đã không cần, ta đây cho ngươi một kiện bảo vật đi.
Thiên Cơ lão nhân dứt lời, tâm niệm khẽ động, một thanh kiếm sắc rực lập tức ra
khỏi vỏ. Chuôi kiếm sắc này dường như có linh tính rất mạnh, lúc lộ ra kiếm ý
mờ ảo, trên trời cao giống như có ánh sáng thất tinh hội tụ xuống, rực rỡ chói
mắt.
- Lâm Phong, ngươi cũng là người dùng kiếm, mà ta cũng không có vật gì tốt
tặng cho ngươi, chuôi Thiên Cơ kiếm này, tặng cho ngươi vậy.
Bàn tay Thiên Cơ lão nhân huy động, một luồng quang hoa từ trong tay ông hiện
ra, thần niệm khẽ động, hủy đi liên kết giữa mình cùng Thiên Cơ kiếm.
Cầm Thiên Cơ kiếm trong tay giao cho Lâm Phong.
- Sư huynh!
Trong lòng mọi người đều run lên, Thiên Cơ kiếm, không ngờ Thiên Cơ lão
nhân lại ban Thiên Cơ kiếm cho Lâm Phong.
- Sư huynh, không thể.
Thiên Xu Tử đi lên trước, hướng Thiên Cơ lão nhân nói:
- Sư huynh, Thiên Cơ Kiếm cùng Thiên Cơ Tinh Bàn chính là thánh vật của
Thiên Cơ Phong, Thiên Cơ Kiếm tượng trưng cho hiệu lệnh, Thiên Cơ Tinh Bàn
tượng trưng cho quyền thừa kế, người nắm giữ Thiên Cơ Kiếm là người có thể
hiệu lệnh Thiên Trì, huynh làm sao lại có thể giao cho một vãn bối.
- Không có gì không thể, Thiên Cơ Bàn ta đã giao cho Tiểu Vũ, hiện giờ, Vũ
Thiên Cơ chính là người thừa kế của Thiên Cơ Phong ta.
Nay Thiên Cơ Kiếm
này tặng cho Lâm Phong, gặp Thiên Cơ Kiếm như gặp bản nhân ta, có thể hiệu
lệnh Thiên Trì cùng đế quốc. Vài năm sau, nếu Lâm Phong ngươi nguyện ý trở
về, cầm Thiên Cơ kiếm trong tay mà về, nếu không nguyện ý về, có thể đưa nó
giao cho Vũ Thiên Cơ.
Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nói, nhưng lại có vẻ vô cùng tự nhiên.
- Thiên Trì hôm nay đã vững chắc, các đại Tuyết Phong đã trở thành thánh địa tu
luyện, lãnh tụ Thiên Trì như ta cũng không có áp lực quá lớn, Thiên Cơ Kiếm
này để trên người ta cũng lãng phí.
Lâm Phong, ta biết ngươi có được một thanh
Ma kiếm, uy lực rất mạnh, nhưng ma tính quá nặng, không thể dễ dàng vận
dụng. Thiên Cơ kiếm này có thể trong thời điểm người khống chế Ma kiếm mà
bù vào chỗ khuyết. Đương nhiên, loại bảo vật này nhớ rõ không nên dễ dàng lấy
ra, để tránh bị người mơ ước, huống chi, kiếm sắc chung quy vẫn là ngoại lực,
không nên quá mức dựa vào.
Thiên Cơ lão nhân căn dặn Lâm Phong, Lâm Phong đứng đó nghe lại một trận
trầm mặc. Nghe ý tức của Thiên Cơ lão nhân, dường như là bảo hắn rời khỏi
Thiên Trì!
- Cầm đi, vũ đài của ngươi không thuộc về Càn Vực, nửa năm sau Bát hoang
cảnh tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ, đối với người chính là một cái cơ hội.
Thủ
đoạn của Hoàng giả thông thiên triệt địa, không thể đo lường, hơn nữa tài
nguyên nắm trong tay là vô tận, đi tranh thủ đi.
Thiên Cơ lão nhân tiếp tục nói.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Tuyết Tôn giả, lại thấy Tuyết Tôn giả hướng
hắn gật đầu mỉm cười nói:
- Tiểu Phong, Mạc Tích, U U, Phi Dương, còn có Đại Hại Trùng, đi xem thế giới
bên ngoài một chút đi, chỉ cần các ngươi nhớ kỹ, Thiên Trì vĩnh viễn là nhà của
các ngươi.
Ngày nào đó, nếu các ngươi nguyện ý trở về, Thiên Trì bất cứ lúc nào
cũng hoan nghênh các ngươi.
Lâm Phong vẫn trầm mặc như trước, nhìn thoáng qua các chư vị Phong chủ, lại
thấy bọn họ đều hướng mình cười cười, dường như là đang khích lệ bản thân đi
ra ngoài.
- Lâm Phong, ngươi đã giúp các đại chủ phong trở thành thánh địa tu luyện, về
sau chuyện bồi dưỡng đám hậu bối căn bản không cần lo lắng.
Thiên Trì đế quốc
mênh mông vô cùng, hậu bối tiềm lực vô số, bọn họ sẽ lớn lên thủ thay chúng ta.
Cho nên, các ngươi không cần phải vì Thiên Trì mà suy xét, nếu là sau này cũng
có những người có thiên phú giống các ngươi, ta đều đuổi hắn ra đi khỏi Thiên
Trì.
Phong chủ Diêu Quang Phong cười lớn, nói.
- Đúng, nếu Lâm Phong ngươi không đi, cẩn thận sư phụ ngươi đuổi người, về
sau có muốn trở lại, thì cứ trở về nhìn một chút.
Các Phong chủ đều cười cười khuyên nhủ, trong lòng Lâm Phong chảy qua một
dòng nước ấm, hướng các vị Phong chủ cùng lão sư, cúi người thật thấp, tay phải
để lên ngực, nói:
- Có thể trở thành đệ tử của Thiên Trì, là chuyện may mắn trong cuộc đời Lâm
Phong, ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, Lâm Phong ta là người của Thiên Trì.
Ngay sau đó, Lâm Phong ngẩng đầu, đứng nghiêm, vươn hai tay, trang nghiêm
tiếp nhận Thiên Cơ kiếm. Chuôi kiếm này có nghĩa hiệu lênh!
Chúng vị lão nhân nhìn thấy động tác của Lâm Phong đều lộ ra nụ cười thản
nhiên, duy chỉ có Thiên Xu Tử là sắc mặt khó coi. Thiên Cơ kiếm vậy mà lại
giao cho Lâm Phong, người này chiến lực vốn đã kh.ủng bố, hiện giờ lại có
Thiên Cơ kiếm, chỉ sợ lại càng thêm phi thường kh.ủng bố, Thiên Cơ kiếm lại
còn có ý nghĩa biểu tượng, ý nghĩa hiệu lệnh.
Nhưng hiện giờ, các vị Phong chủ đều cùng Lâm Phong cực kỳ thân thiết, Thiên
Cơ kiếm lại do Thiên Cơ lão nhân tự mình tặng cho, gã chỉ có một người phản
đối, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
- Lâm Phong.
Lúc này, Thiên Xu Tử đột nhiên mở miệng, khiến thần sắc Lâm Phong nghiêm
lại, ánh mắt nhìn về phía Thiên Xu Tử.
- Thiên Xu Tử tiền bối có gì chỉ giáo?
Lâm Phong thản nhiên hỏi một tiếng, trên mặt các Phong chủ xung quanh đều là
nụ cười vô cùng ấm áp, duy chỉ có Thiên Xu Tử này sắc mặt vẫn không tốt, hơn
nữa vẻ cười lúc này cũng cực kỳ giả dối.
- Lâm Phong, Thiên Trì có được bảy đại Tuyết Phong, mà hiện giờ sáu đại Tuyết
Phong đều được khí tức áo nghĩa bao phủ, trở thành thánh địa tu luyện, duy chỉ
Thiên Xu Phong ta là ngoại lệ.
Hiện giờ, Thiên Trì coi trọng ngươi như thế,
ngươi cũng được truyền thừa Thiên Cơ kiếm, có phải là cũng nên ở Thiên Xu
Phong của ta bố trí lực lượng áo nghĩa hay không.
Thiên Xu Tử tận lực làm cho mình vẫn duy sắc mặt cười ôn hòa, tuy nhiên rơi
vào trong mắt Lâm Phong, lại vẫn luôn cực kỳ mất tự nhiên.
Trong lòng cười lạnh, người này lại vẫn còn muốn bảo hắn bố trí lực lượng áo
nghĩa ở Thiên Xu Phong.
- Không được.
Lâm Phong lắc đầu nói.
- Vì sao không được, mặc dù ta và ngươi từng có xung đột, nhưng hiện giờ
người được truyền thừa Thiên Cơ kiếm, vả lại nói là vì Thiên Trì, lòng dạ không
nên hẹp hòi nhớ kỹ ân oán cá nhân giữa ta và ngươi như thế.
Sắc mặt Thiên Xu Tử khẽ biến đổi.
- Từ lúc ta nhập Thiên Trì tới này, dường như Thiên Xu Tử tiền bối ngài vẫn
luôn có thành kiến đối với Lâm Phong ta, muốn đoạt vật trên người ta, đem ta
đuổi ra khỏi Thiên Trì.
Hiện giờ, ngài lại nói ta bụng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ không
cảm thấy hổ thẹn?
Lâm Phong cười lạnh nói tiếp:
- Hơn nữa, khi các thế lực lớn đánh tới là lúc Thiên Trì phải đồng tâm hiệp lực
đánh kẻ thù bên ngoài, lại duy chỉ có Thiên Xu Tử tiền bối ngài muốn giao ta ra,
còn luôn miệng nói là vì Thiên Trì.
Nếu Thiên Xu Tử tiền bối kính yêu Thiên Trì
như vậy, bảy đại Tuyết Phong Thiên Trì có thể để Thiên Xu Phong làm nơi phụ
trách tìm kiếm nhân tài, sau khi đã phát hiện ra nhân tài thì lại mang đến các chủ
phong khác để cho bọn họ tu luyện ở thánh địa tu luyện, trở thành rường cột của
Thiên Trì, như vậy chẳng phải là vừa vặn sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.