Tuyệt Thế Vũ Thần
- Ngụy biện!
Thiên Xu Tử nheo ánh mắt, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Ngươi lòng dạ hẹp hòi, vì ân oán cá nhân không đếm xỉa gì tới Thiên Xu
Phong ta, cần gì phải ăn nói đường hoàng như thế!
- Đúng, ngươi nói đúng, ta lòng dạ hẹp hòi đấy.
Lâm Phong cười lạnh, nhìn chằm chằm Thiên Xu Tử nói.
- Ta không có rộng rãi được như Thiên Xu Tử tiền bối, chẳng lẽ ngươi ba lần bảy
lượt kiếm chuyện với ta, không để ý sống ch.ết của ta, muốn giao ta ra, Lâm
Phong ta vẫn còn phải che chở ngươi, giúp ngươi nâng cao tu vi? Thật sự nực
cười đến cực điểm.
Thiên Xu Tử tiền bối rộng lượng như thế, nếu hiện tại ngươi
ngay trước mặt chư vị tiền bối tuyên bố buông tha cho vị trí lãnh tụ Thiên Xu
Phong, từ nay về sau không bước chân vào chủ Phong Thiên Xu Phong để tu
luyện nữa, ta lập tức vì Thiên Xu Phong bày ra đại trận áo nghĩa, giúp Thiên Xu
Phong trở thành thánh địa tu luyện.
Thiên Xu Tử nghe được lời đó, thần sắc cứng ngắc, sắc mặt cực kỳ khó coi,
nhưng lại không cách nào nói ra lời, bảo gã buông tha cho vị trí lãnh tụ Thiên Xu
Phong, hơn nữa, từ nay về sau không được bước vào chủ Phong Thiên Xu Phong
tu luyện, vậy gã thành cái gì? Đã không có được cái gì, còn sắp bị cấp dưới ngày
xưa vượt mặt, bảo gã xem sắc mặt cấp dưới ngày xưa mà sống sao.
- Thiên Xu Tử tiền bối luôn miệng bảo vì Thiên Trì, vì Thiên Xu Phong, hiện tại
sao không nói chuyện?
Lâm Phong đúng lý không buông tha người, bức bách hỏi một tiếng.
Môi Thiên
Xu Tử khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cũng cũng không thể nói ra lời.
- Mình không làm được thì ngậm mồm đi, có tư cách gì đứng ở đỉnh cao đạo đức
mà tới chỉ trích người khác.
Thiên Xu Phong vì sao không có được đãi ngộ
giống các chủ phong khác, trong lòng mọi người đều hiểu được. Bởi vì Thiên Xu
Phong có một Phong chủ như ngươi, hư danh nói chơi, tâm cơ thâm trầm, mời đi
đi, Thiên Tuyền Phong, không chào đón các hạ.
Lâm Phong lạnh lùng nói, ra lệnh trục khách, muốn đuổi Thiên Xu Tử đi khỏi
Thiên Tuyền Phong.
Bị Lâm Phong đuổi đi ngay trước mặt mọi người, sắc mặt Thiên Xu Tử đã thối
đến cực điểm, mặt mũi âm trầm, nhìn chằm chằm Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Tốt lắm, sau này còn gặp lại!
Dứt lời, Thiên Xu Tử vung ống tay áo, ngự không mà đi, nhanh chóng rời khỏi
Thiên Tuyền Phong.
Những đại Phong chủ khác khẽ lắc đầu, tại đại lục mênh mông này, quyền lực
tối thượng không tồn tại thánh nhân. Thiên Xu Tử đã vài lần muốn đối phó Lâm
Phong, từ khi Lâm Phong bước chân vào Thiên Trì đến nay vẫn luôn nhằm vào
hắn, lòng dạ khó lường mọi người đều biết. Nhưng bây giờ, còn muốn Lâm
Phong vì gã mà làm việc, điều này sao có thể, chỉ có thể trách Thiên Xu Tử tự
gây nghiệt, kéo theo cả Thiên Xu Phong.
- Được rồi, các ngươi bế quan một đoạn thời gian đi, để lão sư các ngươi tự mình
hộ pháp, nếu tu luyện có bất kỳ điểm nghi vấn nào đều có thể hỏi, một tháng sau
rời khỏi Thiên Trì, xuất phát đi Bát hoang cảnh.
Thiên Cơ lão nhân nói với mấy người Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu, nếu sớm hay muộn cũng sẽ đi khỏi Càn Vực, vậy nhân
cơ hội này đi Bát hoang cảnh xông xáo một phen.
Thiên Cơ lão nhân cùng các vị Phong chủ ngự không rời đi, Lâm Phong và mấy
người Đường U U lựa chọn một chỗ an tĩnh bế quan tu luyện. Ba người Tuyết
Tôn giả, Kiếm Tôn giả, Hỏa Tôn giả tự mình thủ hộ bên cạnh chỗ bọn hắn, bất
cứ lúc nào cũng có thể trả lời cho những nghi vấn mà bọn họ gặp phải trong quá
trình tu luyện.
Mấy người Quân Mạc Tích đều vừa bước vào Thiên Vũ không lâu, quá trình này
đối với bọn họ vô cùng quan trọng. Trong lòng bọn họ đều tích lũy rất nhiều điều
khó hiểu, nghi hoặc, từng người một đi hỏi ba vị lão sư, mấy người Tuyết Tôn
giả cũng đều kiên nhẫn giải thích hết nghi hoặc.
Con đường tu luyện, ngoại trừ dựa vào ngộ tính của bản thân, nếu có danh sư chỉ
giáo, đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Có đôi khi mỗi một lời nói, một cử động
trong lúc vô ý giống như đột nhiên hiểu ra, làm cho nghi hoặc trong lòng sáng tỏ
thông suốt, tu luyện tiếp theo càng thêm sảng khoái. Ví dụ như Quân Mạc Tích,
y có được Vũ Hồn Bất Tử, thần hồn hùng mạnh, hiện giờ bước vào Thiên Vũ,
mới sinh thần niệm, y cần có hiểu biết đầy đủ rõ ràng đối với thần niệm, một lần
nữa ngưng luyện phương pháp thần niệm, có thể ngưng kết ra thần niệm lợi hại.
Mà Vân Phi Dương có trình độ lĩnh ngộ cực cao đối với phương diện đại thế
thiên địa, điểm ấy lại có vài phần tương tự với Tuyết Tôn giả. Tuyết Tôn giả có
thể chỉ đạo y làm thế nào để dựa vào vận thế, từ đó làm cho lực lượng công kích
mạnh nhất.
Trong nháy mắt, qua đi hơn nửa tháng, Lâm Phong khoanh chân ngồi trong một
tòa động phủ được đúc từ tuyết, lúc này mắt hắn nhắm chặt, chân mày hơi hơi
nhíu lại, cực kỳ sắc bén. Trong đầu hắn, lực lượng thần hồn mênh mông rộng
lớn, tàn hồn do thuật tàn hồn tu luyện không ngừng tụ hội vào một chỗ, cô đọng
ra một tòa cung điện hư ảo mờ mịt.
Thần niệm thuật có thể nói bác đại tinh thâm hơn so với vũ kỹ, thủ đoạn phong
phú. Thần niệm thuật bình thường thì lấy thần niệm công kích, lực sát thương
nhỏ, mặc dù thần niệm lợi hại, nhưng uy lực phát ra không quá mạnh mẽ. Lực
lượng thần niệm có trình độ cao hơn chút là ngưng tụ thành đao thương kiếm
kích, giúp thần niệm trở nên sắc bén, giết người trong vô hình. Hoặc giống Lâm
Phong lúc trước, ngưng tụ thần niệm thành chuông cổ, có thể chấn động hồn
phách đối phương, còn có thể thủ hộ thần hồn bản thân.
Rồi sau đó, Viêm Đế truyền thụ cho Lâm Phong một thần niệm thuật hùng
mạnh, giúp Lâm Phong lấy lực lượng thần niệm ngưng tụ thành cung khuyết,
một tòa cung điện, phiền phức không biết bao nhiêu lần so với chuông cổ thì.
Lấy lực lượng thần hồn hiện giờ của Lâm Phong, chỉ có thể cô đọng được hình
thức ban đầu của cung điện, không thể khiến cung điện ngưng thực, nhưng
những ai có lực lượng cường đại đã có thể nhìn thấy. Lần trước Lâm Phong dùng
đến nó, đó là lấy thần niệm cung khuyết giam thần niệm đối phương vào đó, rồi
lấy Tà Linh xoắn giết hồn phách đối phương.
Đây chỉ là một trong những loại thủ đoạn của Thần Niệm Cung Khuyết. Theo lời
tên Cùng Kỳ ngông cuồng kia nói, Thần Niệm Cung Khuyết nếu đại thành, thủ
đoạn sẽ ngày càng nhiều, cho dù không dựa vào thủ đoạn trong số đó, chỉ cần ý
niệm trong đầu, Thần Niệm Cung Khuyết mênh mông cũng có thể làm người
chấn động tới ch.ết.
Lâm Phong tập trung toàn bộ tinh thần, lấy lực lượng thần niệm họa ra Thần
Niệm Cung Khuyết, cố gắng hoàn thành nó, thần niệm Cùng Kỳ truyền thụ cho
hắn cực kỳ lợi hại, hắn cần cố gắng từng chút một.
Trong nháy mắt lại qua đi mấy ngày, nơi mi tâm Lâm Phong đangt ruyền ra một
đợt dao động mãnh liệt, dường như có cái gì muốn phá vỡ.
Có lẽ lực lượng hồn phách khiến cho không gian cuồn cuộn, cuồng phong gào
thét, thanh quang vô tận từ mi tâm Lâm Phong nở rộ, cực kỳ chói mắt.
- Ông!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, lực lượng thần niệm kh.ủng bố cuồng bá nở rộ,
từng sợi thanh quang từ mi tâm Lâm Phong tản ra, lập tức hóa thành một tòa
cung điện thanh ngọc mênh mông, ánh sáng thanh ngọc lộ ra vài phần thánh khí.
Chỉ có điều, hiện giờ Thần Niệm Cung Khuyết mà Lâm Phong cô đọng vẫn chưa
hoàn thiện, Lâm Phong đành chú ý từng điểm nhỏ một.
Đôi mắt Lâm Phong mở ra, lóe lên tia sắc bén, ánh sáng thanh ngọc đại phóng
tia sáng kỳ dị, Lâm Phong dường như có thể cảm giác được lực lượng thần niệm
mênh mông trong đó.
Cùng Kỳ đang nhắm hai con mắt an tĩnh một bên cũng bừng tỉnh, nhìn cung điện
thanh ngọc, ánh mắt lộ ra chút kinh dị. Lực lượng thần hồn tên Lâm Phong này
mạnh hơn nhiều so với Thiên Vũ tầng hai, vậy mà cũng có thể làm được đến
bước này rồi.
Cung khuyết, cung điện thanh ngọc, nó lại thấy được.
- Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên?
Cùng Kỳ nhìn cung điện, dường như có cảm xúc muốn bộc phát, thì thào tự nói.
Mà một thanh âm rất nhỏ này lại làm cho con ngươi Lâm Phong mạnh mẽ cứng
lại, ánh sáng thanh ngọc điên cuồng nhập vào mi tâm hắn, thần niệm cung
khuyết ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Đôi mắt Lâm Phong lóe lên,
vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cùng Kỳ.
- Hả?
Cùng Kỳ cảm nhận được sự dị thường của Lâm Phong, đôi mắt chớp chớp,
không biết vì sao Lâm Phong lại có phản ứng như thế.
- Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên?
- Ngươi nghe được hai câu này từ nơi nào?
Ánh mắt Lâm Phong nhìn thẳng Cùng Kỳ hỏi.
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Cùng Kỳ nghi ngờ nói.
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
“Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thì hà niên?”
(Trích đoạn từ “Thủy Điệu Ca
- Tô Thức)
Dịch nghĩa:
- Trăng sáng có tự bao giờ
Nâng chén hỏi trời xanh
Không biết cung điện trên trời
Đêm nay là đêm nào?
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, đôi mắt to cực đại của Cùng Kỳ mở lớn, nhìn chằm
chằm Lâm Phong, thân thể lập tức đứng lên, nói với hắn:
- Làm sao ngươi biết, ngươi như thế nào biết được?
- Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước.
- Ngươi nói cho bản Đế biết trước.
- Đây là trích đoạn trong một danh thơ tại quê nhà ta, ta đương nhiên biết.
Lâm Phong đáp lại.
- Quê nhà ngươi, không có khả năng, Tuyết Nguyệt quốc sao có thể có, tuyệt đối
không có khả năng!
Cùng Kỳ không ngừng lắc đầu, nó không tin.
- Quê nhà thực sự của ta không phải Tuyết Nguyệt quốc, ngươi nói cho ta biết
trước, ngươi làm sao mà biết hai câu kia?
Lâm Phong tiếp tục truy hỏi.
- Sẽ không đâu, trùng hợp, tuyệt đối chỉ là trùng hợp!
Viêm Đế vẫn không chịu nói, đứng dậy, chậm rãi chạy ra phía ngoài. Lúc này,
trên bầu trời đêm tĩnh mịch, trăng sáng treo cao, Viêm Đế ngẩng đầu, nhìn trăng
sáng trên hư không, suy nghĩ dường như trở về vô số năm trước kia, thời đại kia
tung hoành thiên hạ, vô số cường nhân tranh bá, thời đại Đế hắn lăng vân Cửu
Tiêu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.