Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 965: Không phải yêu chớ vào



Hoang Hải tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, trải qua vô số năm, ngày xưa Cùng Kỳ cũng biết rõ về nó.

Tuy nhiên về sau tu vi của nó càng ngày càng mạnh, nó không để mắt tới Hoang Hải nữa. Nhưng ít ra nó biết rõ, dưới Tôn Vũ, chưa từng nghe nói có ai vượt qua nơi này. Mặc dù có một ít thiên tài có thiên phú lợi hại, đi cứu Hoang Hải, lĩnh ngộ lực lượng hoang khí. Nhưng những người này đều là Tôn giả lợi hại, Thiên Vũ căn bản không có khả năng.

- Không có khả năng!

Đôi mắt to lớn của Cùng Kỳ nhìn Lâm Phong nói. Lâm Phong có chút buồn bực, nói:

- Không thử làm sao biết được.

- Vậy ngươi thử đi, bản Đế đi xem hoang đảo này.

- Cẩn thận, trên hoang đảo có cường giả lợi hại đang tu luyện, lĩnh ngộ áo nghĩa hoang khí, ngươi không được choc giận hắn.

Lâm Phong nhắc nhở một tiếng.

- Có người!

Đôi mắt Cùng Kỳ cứng đờ:

- Sao không đề nghị hắn mang chúng ta rời đi.

- Ta không dám cắt ngang tu luyện của y.

Hơn nữa, dù người khác có năng lực, tại sao lại phải dẫn ngươi vượt Hoang Hải. Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, đối phương lĩnh ngộ lực lượng hoang khí, hắn không dám cắt đứt cũng không dám tới gần, cũng không thể trông chờ vào một hi vọng không thực tế.

- Hô!

Cùng Kỳ thở ra một hơi, buồn bực đi quanh hoang đảo, thực lực đối phương quá mạnh mẽ, không tốt giao thiệp, nếu ngươi dùng thủ đoạn hoặc bảo vật lợi hại hấp dẫn y, đối phương có lẽ lười trao đổi với ngươi, trực tiếp giết người đoạt bảo. Chuyện này rất bình thường trên đại lục, huống chi còn ở trên hoang đảo hoang vu này, giết ngươi cũng không khác gì giết con kiến, ngươi dám nói trên người có trọng bảo sao? Lâm Phong khoanh chân ngồi, nhìn thẳng Hoang Hải bên ngoài, nếu không có cách nào thì đành tự cứu mình, chưa thử vĩnh viễn không biết kết quả. Từng sợi hoang khí thẩm thấu vào người, khiến Lâm Phong có cảm giác không thoải mái. Nhưng chỉ có thể dựa vào cảm thụ nó mới có thể lĩnh ngộ tu luyện. Không tu luyện công pháp, chỉ có thể dựa vào ngộ tính, hy vọng có thể được. Nắm Thiên Tuyền Thạch trong tay, từng sợi lực lượng kỳ diệu lan tràn, toàn bộ lực lượng thiên địa tự nhiên trở nên rõ ràng. Giờ phút này, Lâm Phong có thể cảm thụ rõ lực lượng hoang khí. Lực lượng hoang khí, không phải lực lượng thiên địa tự nhiên, chủ đạo của nó là hủy diệt.

- Vũ Hồn của ta kết hợp với Thiên Tuyền Thạch, có thể thấy rõ mọi thứ, thiên địa tự nhiên càng thêm rõ ràng, thử một lần xem có thể cảm thụ hoang lực hay không? Tâm niệm Lâm Phong khẽ động, Vũ Hồn Thiên Thư mở ra.

Giữa hư vô, không gian Vũ Hồn hỗn độn bao quanh Thiên Tuyền Thạch, trừ bỏ đi tất cả tạp chất không gian, tinh thần chi quang chiếu sáng hư không, sức mạnh thần bí đan xen, cảnh sắc trên hoang đảo tái hiện trong không gian Vũ Hồn. Lập tức, Vũ Hồn không gian trở nên hỗn độn, xuất hiện từng đoàn khí thần bí, khí màu đen, không ngừng chuyển động, khí này lộ ra hoang lực.

- Hoang khí!

Trong lòng Lâm Phong khẽ run, Vũ Hồn có thể tái hiện bản chất của sự vật, nó có thể bao quanh sức mạnh to lớn của Thiên Tuyền Thạch, có thể hiển hóa lực lượng Phong Ma thạch. Hiện giờ, nó không chỉ tái hiện được bản chất lực lượng của bảo vật, ngay cả hoang khí cũng có thể tái hiện. Hơn nữa, loại tái hiện này thông qua Thiên Tuyền thạch, dường như rõ ràng hơn. Thiên Tuyền thạch ẩn chứa lực lượng thiên địa tự nhiên, cực kỳ huyền diệu.

- Đây là lực lượng hoang khí.

Lâm Phong nhìn đoàn khí đen quay cuồng trong không khí, cảm thụ càng rõ, tử vong, hủy diệt, ăn mòn, lão hóa, cắn nuốt. Đây là lực lượng hoang khí, nếu có thể lợi dụng cỗ lực lượng này, biến thành thủ đoạn của mình, sẽ đáng sợ thế nào. Lâm Phong rơi vào trạng thái yên tĩnh, lẳng lặng cảm thụ lực lượng hoang khí. Thiên Tuyền thạch có thể trợ giúp hắn cảm ngộ thiên địa tự nhiên, Vũ Hồn có thể tái hiện ra tất cả mọi thứ, hai loại thủ đoạn mạnh mẽ kết hợp với nhau, cộng với ngộ tính bản thân hắn, là trân bảo to lớn nhất của Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong mới chân chính hiểu rõ năng lực của mình. Hoang đảo vẫn như cũ không có bóng người, hoang khí trong Hoang Hải không ngừng tràn vào, Lâm Phong khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, bị hoang khí ăn mòn, thân thể hắn có thêm một tia hoang khí yếu ớt, hắn thông qua cảm ngộ, thôi thúc lực lượng chân nguyên hóa thành hoang khí. Trong Hoang Hải, hoang khí là lực lượng thuần túy nhất, tuy Lâm Phong dựa vào ngộ tính cường đại lĩnh ngộ hoang khí nhưng không thể cùng hoang khí trong Hoang Hải so sánh. Hắn có thể mượn nhờ lĩnh ngộ này dùng trong chiến đấu, nhưng không thể thông qua lĩnh ngộ để chống đỡ sự ăn mòn của hoang khí. Đôi mắt Lâm Phong mở ra, từ trạng thái tu luyện tỉnh lại, thực sự không phải hắn muốn dừng mà bị bắt dừng. Hoang khí trong Hoang Hải dường như càng cường đại, ăn mòn thân thể hắn, khiến lực lượng chân nguyên hắn có chút rối loạn, khí tức hỗn loạn, phải dùng lực lượng bản thân để chống cự, không thể an tâm tu luyện.

- Người nọ có thể thông qua hoang khí tinh luyện ra áo nghĩa hoang khí, ăn mòn năm tháng.

Nhưng ta không thể, dù sao chênh lệch giữa ta và người đó quá lớn, cũng không thể trực tiếp lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa, đây là chênh lệch về cảnh giới. Trong lòng Lâm Phong thầm cảm thán, thở dài một tiếng, nói thật, cứ tiếp tục tu luyện, Lâm Phong có thể ngộ ra từng sợi lực hoang khí, dung nhập vào công kích. Nhưng đối với việc vượt Hoang Hải lại không có tác dụng gì, không có khả năng. Thiên Vũ dù sao cũng là Thiên Vũ, mà hắn vẫn chỉ là Thiên Vũ cấp thấp nữa.

- Bản Đế đã nói ngươi không thể dựa vào thực lực bản thân vượt Hoang Hải đâu.

Cùng Kỳ xuất hiện từ phía sau nói với Lâm Phong, nếu Lâm Phong dùng tu vi Thiên Vũ có thể vượt Hoang Hải, đây chẳng phải mang Hoang Hải thành hậu hoa viên nhà mình sao.

- Xuy!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Lâm Phong và Cùng Kỳ xoay người, lập tức nhìn thấy một hắc ảnh xung thiên, lập tức tiến vào Hoang Hải, biến mất trong nháy mắt.

- Đi rồi? Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, người nọ thật sự ở đây bế quan tu luyện, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vô cùng tự nhiên, phóng khoáng.

- Chúng ta đi nhìn một chút.

Lâm Phong di chuyển bước chân, hướng tới nơi người nọ tu luyện. Không lâu sau, Lâm Phong đi tới sườn dốc, nơi đó giờ đã trơ trụi, người áo đen ngự không rời đi, cũng loại cây kỳ dị kia đi.

- Đi rồi.

Ánh mắt Cùng Kỳ lóe lên, nói với Lâm Phong:

- Ta dẫn ngươi tới nơi này.

- Nơi nào? Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, Cùng Kỳ muốn làm gì, trên hoang đảo này còn chỗ nào để đi.

- Ngươi theo ta.

Cùng Kỳ xoay người, Lâm Phong nghi hoặc theo nó. Chỉ thấy Cùng Kỳ mang hắn tới một thung lũng trên hoang đảo, nơi này có một ít cây bị héo ch.ết, lão hóa tới khô quắt, nhưng lại không hề ngã xuống. Trong thung lũng có nhiều chỗ trống, Cùng Kỳ mang Lâm Phong tới một động khẩu âm u, khiến Lâm Phong càng thêm nghi ngờ, tên này sao tìm được nơi đây. Tò mò đi theo Cùng Kỳ, nhìn động khẩu âm u, dựa vào vách đá màu đen, Cùng Kỳ huy động bàn tay, trên vách đá vậy mà lại xuất hiện lỗ hổng, lỗ hổng này không phải cảnh cửa mà là một cái hố, mơ hồ lộ ra hình dạng yêu thú.

- Vách đá này bị đụng vỡ sao? Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, trên hoang đảo còn có một chỗ như vậy, Cùng Kỳ sao tìm được? - Vào xem một chút, hoang đảo này tồn tại vô số năm, có người tới cũng bình thường.

Cùng Kỳ mở miệng nói, Lâm Phong bước vào trong, bên trong vô cùng âm u, không có chút ánh sáng. Tuy nhiên, loại hắc ám tự nhiên này không thể ngăn cản thị lực võ tu, vẫn có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong. Chỉ thấy trên vách tường, lại khắc qua quýt một hàng chữ.

- Không phải yêu đừng vào, đi vào tất ch.ết.

Tám chữ to khắc trên vách tường, khiến thần sắc Lâm Phong chậm lại, không phải yêu chớ vào, chẳng lẽ nơi này thực sự có yêu thú lợi hại đã tới?

- Lỗ hổng kia quả thực bị đụng vỡ, sau lại bi kiến tạo lại, hơn nữa còn dùng lực lượng Thánh văn, nhìn hình dáng cửa động, chắc là một con yêu thú Phi Cầm có cánh.

Cùng Kỳ nói với Lâm Phong, khiến ánh mắt Lâm Phong lóe lên, yêu thú, còn hiểu được lực lượng Thánh văn, ít nhất cũng phải một con Tôn yêu cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.