Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 982: Giẫm lên



- Trong gió lốc màu bạc đáng sợ, Thiên Cơ kiếm khuấy lên từng luồng ánh sáng hủy diệt, gió lốc quanh thân Lâm Phong đều bị xoắn nát.

- Kiếm này có cấp bậc gì? Sắc mặt Cừu Quân Lạc kho coi, thân kiếm dường như còn có đại đạo quỹ tích kỳ diệu, gió lốc do Ngân Dực tạo thành không dao động được Lâm Phong.

- Giết!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, Thiên Cơ kiếm chém tới, trong gió lốc màu bạc, xuất hiện một trường long rực rỡ. Cừu Quân Lạc ngưng trọng, một đôi cánh chim huy động, gió lốc màu bạc đáng sợ hóa thành lực lượng chôn vùi, ngăn cản chùm tia sáng tịch diệt kia. Chùm tia sáng hủy diệt giống như một tia chớp chém ngang trời đất, không chỗ nào có thể cản, gió lốc màu bạc ngăn cản phía trước nháy mắt hóa thành tro tàn.

- Vù.

.. vù... vù...!!!! Ngân Dực huy động, thân thể Cừu Quân Lạc nhanh chóng lui về phía sau, nhanh vô cùng, đồng thời chém ra vô số ngân mang ngăn cản kiếm quang. Nhưng mà kiếm quang nhanh hơn, mạnh hơn, chỉ trong giây lát liền đuổi theo Cừu Quân Lạc, tia ngân mang hai bên hóa thành từng luồng lưu quang vô cùng rực rỡ, chỉ có một luồng kiếm quang ở giữa ngút trời, cực kỳ chấn động lòng người.

- Lá chắn Ngân Dực!

Sắc mặt Cừu Quân Lạc đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng huyết mạch k.hủng bố lại lần nữa sôi trào, gió lốc màu bạc vô tận ngay lập tức tụ hội vào một chỗ, muốn bao vây thân thể y lại. Đồng thời, đôi cánh chim màu bạc kia lại một lần nữa khép kín, bao lấy thân thể y trong đó, ngân mang đính trên cánh chim, chỉ trong nháy mắt, cả người Cừu Quân Lạc được quấn tròn, hóa thành một kén tằm màu trắng bạc vô cùng lớn.

- Xuy.

... xuy.... Ánh sáng tịch diệt giáng xuống, đánh lên trên kén tằm màu bạc kia, ngân quang vô tận nổ tung, chôn vùi, từng khúc kén tằm màu bạc bị bong ra, rụng xuống.

- Răng rắc!

Tiếng vang trong trẻo truyền ra, kén tằm màu bạc cuối cùng cũng bị bong ra toàn bộ, lộ ra cánh chim hoa mỹ kiam, kiếm quang vẫn chưa từng dừng lại, đánh lên phía trên cánh chim, phát ra từng tiếng vang bén nhọn, Vũ Hồn Ngân Dực xuất hiện từng vết nứt, không ngừng đan vào nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá nát.

- Rống!

Lực lượng huyết mạch hét giận dữ, phía trên cặp Ngân Dực xuất hiện từng đường huyết sắc đỏ tươi, Ngân Dực vỡ vụn giống như từng khối hoa văn huyết sắc, nhìn thấy ghê người, nhưng mà mức độ cứng rắn dường như lại k.hủng bố hơn rồi.

- Xuy.

.. xuy....! Kiếm quang làm Ngân Dực rạn nứt, nhưng chỉ một lúc đã tiêu tan hết, thân thể Cừu Quân Lạc được bao vậy trong Ngân Dực huyết sắc rơi từ khoảng không xuống, đập nứt cả mắt đất. Lập tức, thân ảnh Lâm Phong bước ra khỏi gió lốc màu bạc, lúc này Thiên Cơ kiếm trong tay hắn đã biến mất không thấy đâu nữa, đám người nhìn Lâm Phong lông tóc không hao tổn gì, cùng Cừu Quân Lạc rơi trên mặt đất, cảm thấy trái tim đều hung hăng đập chệch một nhịp.

- Sao lại thế này? Gió lốc màu bạc vừa rồi, vậy mà không thể giết ch.ết Lâm Phong, ngược lại, Cừu Quân Lạc lại bị đánh đến thê thảm? Lâm Phong làm như thế nào? Tu vi Thiên Vũ cảnh tầng hai, làm sao lại kh.ủng bố như thế? Khương Ninh cùng đám đệ tử đại gia tộc cũng đều sững sờ, bọn họ biết rõ thực lực Cừu Quân Lạc, không kém hơn bọn họ, Vũ Hồn Ngân Dực vô cùng mạnh mẽ, công thủ đều cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà gió lốc công phạt quay tròn như thế lại không thể giết ch.ết Lâm Phong, thậm chí còn không thể khiến Lâm Phong bị thương, mà phòng ngự cũng bị phá tan. Cuối cùng phải dùng huyết sắc ngân vân mới có thể bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa đã ch.ết, bị một tên Thiên Vũ cảnh tầng hai giết ch.ết. Lâm Phong nhìn chằm chằm đám huyết văn trên Ngân Dực, trong lòng chửi nhỏ, Ngân Dực này cũng quá mức cứng rắn rồi, vừa nãy hắn đã cảm giác sắp phá vỡ nát được rồi, nhưng thời khắc cuối cùng, Ngân Dực lại sinh ra huyết vân, khiến đạo kiếm quang kia không thể đâm rách Ngân Dực. Bước chân tới, thân hình Lâm Phong từ trên không nhảy xuống, mạnh mẽ giẫm lên trên huyết sắc Ngân Dực kia, một thanh âm giòn tan truyền ra, Ngân Dực chìm vào trong đất, tâm đám người rung lên, người này giẫm nát Cừu Quân Lạc dưới chân, sau khi Cừu Quân Lạc đi ra, có lẽ sẽ điên mất. Thiên Vũ cảnh tầng năm, hơn nữa có Vũ Hồn cùng lực lượng huyết mạch mạnh mẽ, lại vẫn thua trên tay Lâm Phong, thậm chí bị giẫm lên như thế, bọn họ dường như tưởng tượng ra cảnh Cừu Quân Lạc nổi điên rồi.

- Một đám các người coi ta là con kiến, nghĩ có thể dễ dàng giết ch.ết, nhưng giờ phút này, con kiến trong mắt các ngươi đạp trên người đồng bạn các ngươi.

Không biết, trong lòng các ngươi hiện tại có cảm giác gì? Lâm Phong nhìn đám người Khương Ninh, lãnh đạm lên tiếng. Đám người Khương Ninh cứng ngắc, bọn hắn thật sự không để Lâm Phong vào mắt, cho rằng tùy ý một người cũng có thể dễ dàng mạt sát Lâm Phong. Dương Tử Lam cũng cho rằng như thế đó, bởi vậy y mới cho những người này thời gian hai nén hương, để bọn họ giết ch.ết Lâm Phong, nhưng thời gian hai nén hương đã trôi qua, Lâm Phong chẳng những không ch.ết, ngược lại còn giẫm lên tôn nghiêm Cừu Quân Lạc.

- Tiểu tử, tránh ra, người này dám nhục mạ bản Đế, bản Đế cũng muốn để cho hắn nếm thử một chút mùi vị.

Cùng Kỳ nghênh ngang đi lên trước, nói với Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong trợn trắng mắt, tên khốn khiếp này, thực phá hư không khí. Thân hình chớp lên, Lâm Phong đã rơi trên mặt đất, lại nhìn thấy Cùng Kỳ cười lạnh, nhìn chằm chằm Ngân Dực huyết văn kia, cười nhạo nói:

- Có một tầng xác ấy sẽ an toàn ư, cho ngươi thử tư vị bị lửa thiêu xem.

Cùng Kỳ dứt lời, liền hé miệng, phun ra một ngọn lửa. Trong khoảnh khắc đoàn lửa này bám vào phía trên cái ngân kén huyết sắc, bao vây nó lại, không ngừng thiêu đốt. Đôi mắt đám người đều cứng đờ, yêu thú này thật ác độc, lại còn muốn dùng ngọn lửa thiêu nữa. Ngọn lửa thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt, bao bọc trọn cái kén, phát ra tiếng nổ lốp bốp. Lại thấy trong đôi mắt Cùng Kỳ hiện lên một tia biểu tình yêu dị, dường như châm chọc. Ngọn lửa này của nó, cũng không phải dễ tắt đâu, xem tên kia có thể trốn tới khi nào. Lúc này, Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phương xa, lãnh đạm nói:

- Thời gian hai nén hương hẳn qua rồi nhỉ? Lời của Lâm Phong vừa dứt, nhìn thấy phía xa xa có hai bóng người lóe lên mà đến, rõ ràng là huynh muội Dương Tử Lam.

Tuy nhiên, giờ phút này, vẻ mặt hai huynh muội lại cũng không hề dễ nhìn, nhất là Dương Tử Lam. Thời điểm nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trên kén tằm ngân dực Cừu Quân Lạc, nụ cười trên mặt y có vẻ cực kỳ cứng ngắc. Lâm Phong chẳng những không ch.ết, ngược lại còn hung hăng làm nhục Cừu Quân Lạc một phen.

- Lâm huynh, huynh làm cái gì vậy? Dương Tử Lam hỏi Lâm Phong một tiếng, thanh âm có chút lạnh lùng.

- Lấy áo nghĩa chi tinh ra đi, sau đó ta và Dương gia ngươi, hai bên không thiếu nợ nhau.

Lâm Phong mặc kệ lời hắn.... Dương Tử Lam nói lời nào mà chả ngụy trang, giả vờ, cái gì chả có thể nói. Cùng Kỳ làm vậy không sai, nếu đối phương muốn cùng hắn giả bộ, vậy nói một chút chuyện thực tế đi, lấy áo nghĩa chi tinh ra để trả ơn hắn cứu Dương Tử Diệp. Vẻ mặt Dương Tử Lam trầm xuống, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném cho Lâm Phong nói:

- Lâm huynh có thể đếm một chút, xem có phải.

... đã đủ một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh hay không!

- Một ngàn miếng!

Đám người chung quanh run lên, tâm nổ bùm bùm, một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, con số đáng sợ nha. Tâm niệm Lâm Phong vừa động, hình thành liên hệ với nhẫn trữ vật này, trong nháy mắt vung xuống, từng miếng áo nghĩa chi tinh hiện ra trên mặt đất.

- Lâm huynh, huynh làm cái gì vậy? Dương Tử Lam nhìn thấy động tác của Lâm Phong, vẻ mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: - Huynh không tín nhiệm Dương mỗ!

- Ngươi nói đúng, ta quả thực không thể nào tín nhiệm được ngươi.

Lâm Phong mỉm cười, đem chiếc nhẫn trữ vật kia ném xuống đất, ngay sau đó, dùng chiếc nhẫn trữ vật của mình thu áo nghĩa chi tinh vào.

- Đối với một gia tộc lấy oán trả ơn, còn có thể có cái gì đáng giá để tín nhiệm.

Tốt lắm, hiện tại Dương gia ngươi cùng Lâm Phong ta, hai bên không thiếu nợ nhau, ngươi cũng không cần phải... tiếp tục ngụy trang nữa. Lâm Phong nhìn sắc mặt Dương Tử Lam khó coi, cười đến rất rạng rỡ:

- Không cần nói cho ta biết, thời gian hai nén hương kia ngươi lưu lại cho bọn hắn giết ta đâu.

Ngươi cũng không có tính cho ta áo nghĩa chi tinh, có lẽ không lâu trước, ngươi còn đang suy nghĩ, ta cũng dám muốn áo nghĩa chi tinh của Dương gia, nhất định phải ch.ết. Đáng tiếc, kế hoạch của ngươi thất bại, cuối cùng vì giữ gìn mặt mũi Dương gia, không thể không tiếp tục ngụy trang, thậm chí đem áo nghĩa chi tinh giao cho ta, thật sự làm khó dễ ngươi rồi, nhiều áo nghĩa chi tinh như vậy, ta nhận nha, cảm ơn ý tốt của Dương gia.

- Lâm huynh, có mấy lời, vẫn là suy nghĩ kỹ rồi mới nói thì tốt hơn.

Dương Tử Lam sắc mặt âm trầm nói.

- Không cần uy hϊế͙p͙ ta, thời điểm ta đưa muội muội ngươi đến Dương gia còn không có cùng ngươi trở mặt, ngươi cũng đã muốn giết ta.

Cho tới hiện tại, có lẽ ngươi cũng đã lên kế hoạch, làm như thế nào để lấy mạng ta, lấy chiến hạm hư không cùng áo nghĩa chi tinh về rồi đi. Nếu kết quả đều là các ngươi muốn giết ta, ta lại không thể làm gì Dương gia các ngươi, cũng chỉ có thể nói vài lời ngoài miệng mà thôi, bằng không lòng ta không thoải mái, ta lại không thích nhịn đến nghẹn như ngươi, khó chịu.

- Còn có, Dương tiểu thư!

Ánh mắt Lâm Phong nhìn Dương Tử Diệp, cười nhạt nói:

- Ngươi thực không đáng cho ta toan tính, sở dĩ giúp ngươi, chỉ vừa vặn do ngươi đã giúp ta, cũng không có gì khác.

Ta đến Dương gia, vốn muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, dù sao chúng ta gặp nhau trong Hoang Hải coi như có duyên. Đáng tiếc, ngươi khiến ta hiểu được, chúng ta vẫn là người của hai thế giới, không cùng đẳng cấp và thân phận, bất luận tình nghĩa gì đều vô căn cứ, cảm ơn ngươi, cáo từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.