Phía sau tấm màng giường vang lên thanh âm
lười nhác của Diên Tử. Hôm nay đã là ngày thứ sáu, kể từ sau buổi chiều đó ta
không cần trở về căn phòng trống trải kia nữa. Theo yêu cầu của hắn, ta ngây
ngốc trụ lại căn phòng ngủ hoa lệ này để hầu hạ hắn. “Khẩu vị” của Diên Tử đối
với nữ nhân vẫn không thay đổi, “sống chín” đều không kiêng kỵ, các tiểu thư
béo tròn gầy yếu đều có đủ. Tính tình các nàng phần lớn đều không tốt, dĩ nhiên
đó là đối với ta, bọn họ đối với Diên Tử quả thật ân cần. Từng lời nói lấy lòng
của nàng đều lưu lại trong tâm trí ta, thật bội phục! Ngẫu nhiên cũng có một
vài vị tiểu thư nội tú không nói lời lấy lòng, chỉ là lúc lên giường có chút
cưỡng ép, nhưng rất nhanh mọi thứ lại quay trở lại quỹ đạo ban đầu của nó. May
mắn là Diên Tử chỉ phân phó ta làm theo một vài yêu cầu của hắn, đối với các
tiểu thư này ta hoàn toàn lờ đi, xem như không nghe không gặp, bằng không sẽ
mệt chết ta a! Sau mỗi lần mây mưa, ta phải chuẩn bị nước tắm cho hắn, tùy thời
mà dâng rượu hay dâng trà, mặc đồ cho hắn, đeo ngọc bội lên thắt lưng… .ngày
nào cũng vậy, thân thể hắn thật khỏe a!
“Dạ”. Vừa nghe hắn ra lệnh ta liền chạy
nhanh đến tủ quần áo lấy ra một bộ y phục sạch sẽ cùng khăn mặt đi đến trước giường,
ta tự mình đưa tay xốc màn lên. Nữ nhân đang nằm cùng Diên Tử là thiên kim Công
bộ tả thị lang, gọi là gì thì ta không nhớ rõ, cũng là một tiểu thư nội tú.
Nàng ta không nói nhiều nhưng tâm tư rất thâm trầm. Thời điểm nàng nói chuyện
với Diên Tử luôn vòng vo ám chỉ khuyết điểm của các tiểu thư khác, tỷ như tính
tình, tâm tư tính kế, dáng người, bộ dáng, gia thế, bối cảnh, hoặc là phụ thân
của các nàng trong triều hướng về ai… đủ loại! Nàng ta có thể nhớ tất cả những
điều này sao?
Diên Tử ngồi dậy, ánh mắt tự tiếu phi tiếu
nhìn ta đem quần áo mặc lên người hắn, “Thiếu gia, quần áo đã mặc xong, ngài có
muốn tắm ngay bây giờ không?”. Ta vừa nói vừa đưa khăn cho vị thiên kim công bộ
tả thị lang, “Kiệu đưa tiểu thư đến tây viện đang đợi bên ngoài”. Ta không
nhiều chuyện, trực tiếp lui ra một bên.
Diên Tử theo thường lệ phủ thêm quần áo
chuẩn bị đi vào phía sau bình phong tắm rửa. Các tiểu thư cũng thừa dịp này mà
chỉnh trang lại quần áo, sau đó sẽ lên kiệu trở về tây viện. Kỳ thật các nàng
được tự do, nếu muốn rời đi, Diên Tử tuyệt đối không ngăn cản. Kỳ quái là không
ai muốn rời đi, điều này thật khiến ta cảm thấy khó hiểu. Các nàng không cần
phải lo cái ăn cái mặc, tại sao lại cứ đến đây hầu hạ hắn? Kẻ lắm tiền thật khó
hiểu a!
“Phong công tử, ta không muốn trở lại tây
viện miễn cho người ta nói ta này nọ, cùng các nàng tranh cãi thật vô nghĩa”.
Tả thị lang tiểu thư đột nhiên ngồi thẳng dậy giữ chặt cánh tay Diên Tử đang
định bước xuống giường, giọng điệu thỉnh cầu mềm mại. Hai mắt nàng ngấn lệ, bộ
dáng ủy khuất thật khiến người ta đau lòng.
Người nàng nói là Thái tiểu thư kia, vừa
nãy ta đã nghe nàng ở trên giường dùng lời lẽ ngấm ngầm hại người mà thao thao
nửa ngày, dường như ám chỉ Thái tiểu thư kia khi dễ nàng. Chuyện này có phải sự
thật hay không ta không biết, là nàng ta nói vậy. Ta đứng bên giường dù không
muốn nghe cũng không thể a, vị tiểu thư này… thật đáng tiếc. Tính tình Diên Tử
thế nào ta có thể hiểu được một chút, nàng ta một khi đã nói những lời này thì
phỏng chừng không cần quay về tây viện nữa. Quả nhiên, Diên Tử nhanh chóng rút
bàn tay đang bị nàng giữ chặt rồi bước thẳng xuống giường, mắt cũng không liếc
nhìn nàng một lần. Ngữ khí của hắn rất ôn tồn nhưng lại khiến nàng lập tức rơi
lệ.
“Vậy cũng tốt, tây viện ở chỗ ta bé nhỏ, để
ngươi ở lại nơi đó thật ủy khuất ngươi rồi. Ta sẽ sai người đưa ngươi trở về,
dù sao ngươi cũng đã rời nhà nhiều ngày, Vương đại nhân có lẽ rất nhớ thương
ngươi. Mau chóng chuẩn bị đi”. Thanh âm cuối cùng là từ bình phong truyền ra,
Diên Tử thật tàn nhẫn.
“Ta… ”, Tiểu thư kia lúng túng không biết
nói gì, cả nửa ngày định mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống, cuối
cùng nàng ta cắn răng nói, “Ta ở đây phụ thân rất yên tâm. Chỉ là ta có chút
nhớ phụ thân, đang muốn trở về thăm nhà, thừa dịp này trở về nhà một chuyến
cũng tốt, hy vọng Thái gia muội muội có thể suy nghĩ cẩn thận đừng nói lời sai
lầm!”. Nước mắt tuôn rơi như mưa, bộ dạng thật bi thương a! Tiếc là Diên Tử
không nhìn thấy.
Tiểu thư này cũng thuộc loại “người thành
tinh”, lời nói mặc dù không phản bác Diên Tử nhưng lại thủ sẵn đường quay về.
Lợi hại a! Ta bội phục. Chỉ là không rõ tại sao nàng cần hắn, Diên Tử có chỗ
nào tốt? Muốn tìm phu quân thì nên chọn người đứng đắn a! Hắn “mưa nắng thất
thường” như vậy phỏng chừng có ngày sẽ khiến bản thân bị liên đới rơi đầu mất
mạng! Chỉ là, ta ngẫm lại trong lòng, chuyện này thì liên quan gì đến mình?
Người bên trong kia nửa ngày không đáp lời,
chợt nghe thấy tiếng nước xối ào ào, vị thiên kim tiểu thư vừa mặc quần áo vừa
chờ đợi phán quyết, hai mắt không ngừng nhìn sang bức bình phong xem xét. Đợi
cả buổi, nước mắt vị thiên kim đã cạn khô mới nghe thanh âm khoái trá của Diên
Tử vang lên, “Nếu đã như vậy thì đến nói với quản gia chuẩn bị chút lễ vật mang
về, thay ta ân cần thăm hỏi Vương đại nhân”. Nghe thấy lời này, cả ta cùng vị
tiểu thư kia đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nàng tự mình đi ra ngoài, ta tiếp
tục ở lại trong phòng làm vật bày trí. Thật sự có chút mệt nhọc, Diên Tử hỗn
loạn suốt một ngày đêm liên lụy ta không ngủ được. Ta nâng tay che miệng ngáp
một cái, đợi hắn tắm rửa xong thì ta có thể nằm xuống ngủ một giấc rồi. Chỉ là,
trừ bỏ ngày đó Diên Tử tìm ta gây phiền toái thì đến tận bây giờ hắn vẫn không
có động thái tiếp theo. Chẳng lẽ thời cơ còn chưa tới?
“Thanh Nhi, lại đây”. Thanh âm rầu rĩ tựa
như có chuyện gì làm hắn mất hứng.
“Dạ” Ta bước vào bên trong tấm bình phòng,
“Thiếu gia có gì phân phó?”.
Diên Tử ngồi trong bồn tắm, ta thật sự hy
vọng hắn vĩnh viễn ở trong đó đừng đi ra.
Theo tiếng nước xôn xao hắn bật người đứng
lên, nửa người dưới ướt sũng hướng thẳng về phía ta. Ánh mắt hắn phẫn nộ, hoàn
toàn không có ý định che giấu ý tứ, “Vừa rồi ngươi nhìn nàng rất lâu, ngươi
thương hại nàng? Ngươi cảm thấy ta rất độc ác, đúng không? Lòng ngươi hướng về
ai?”
Không phải chứ, vậy mà cũng bị hắn nhìn ra?
Ta xem xét lại vị trí đứng của mình, hoàn hảo, từ góc độ này hắn có thể nhìn
thấy rõ bộ dạng của ta. Khó trách Diên Tử kiên quyết yêu cầu ta đứng ở đây lúc
hắn tắm rửa, nguyên lai hắn muốn giám thị ta. Tâm tư nghi ngờ của hắn thật nặng
a, ta phải cẩn thận hơn nữa.
“Việc này không đến phiên Thanh Nhi lắm
miệng”. Đúng vậy, ta cảm thấy ngươi tàn nhẫn, nhưng đây là chuyện của ngươi, ta
chỉ lo bảo vệ chính mình là được.
“Không đến phiên ngươi lắm miệng?”. Hắn
cười lạnh, xoay người tựa vào thành bồn đưa lưng về phía ta, “Chà lưng”. Ta
nghe thấy hắn nghiến răng ken két.
“Dạ”. Chuyện này cũng tương đối dễ dàng,
không phải ta chưa từng làm qua. Nghiêng người với tay lấy chiếc khăn nhúng
xuống nước, ta bắt đầu dùng sức chà chà chà, thật sự dùng sức. Lưng hắn bắt đầu
đỏ lên.
“Ngươi… ”. Nhất định là đau! Diên Tử quay
đầu trừng mắt liếc nhìn ta một cái. Hắn há miệng định mắng nhưng không hiểu vì
sao lại nuốt trở vào, quay đầu tiếp tục để ta “giết”. Một lúc lâu sau hắn lại
tiếp tục nói, “Ngươi thật sự cảm thấy ta tàn nhẫn sao? Ngươi nhìn nàng còn
nhiều hơn nhìn ta”
Trả lời thế nào bây giờ? Chi bằng ta ăn
ngay nói thật, nói không chừng còn cung cấp cho hắn một lý do đuổi ta, “Dạ, tâm
tư thiếu gia như rắn rết”.
“Ngươi… ”. Lại trừng mắt, lại tiếp tục uất
nghẹn nằm trở xuống, “Ngươi muốn chọc giận ta? Muốn mượn cớ chạy đi tìm Tam
Thiếu?”
“Thanh Nhi chỉ là một hạ nhân, vấn đề tìm
lý do Thanh Nhi không cần lo lắng”. Thuốc trị thương của Diên Tử thật tốt, vết
sẹo lần trước hoàn toàn biến mất. Có cơ hội ta nên chôm về một ít, nói không
chừng tương lai sẽ phải dùng tới.
“Lý do… Lý do… ”. Diên Tử không nói gì khác
mà chỉ lặp đi lặp đi hai chữ “lý do”, tâm trí dường như hắn đang bay đến tận
nơi nào.
“Thiếu gia, chà xong rồi”. Ta vắt ráo khăn
rồi lui sang một bên, cuối cùng cũng xong việc.
Hắn để ta lau khô người rồi giúp hắn mặc áo
ngủ. Ta bê một tách trà cho hắn uống trước khi đi ngủ. Thời điểm chỉ có một
mình hắn trên giường thì không cần buông rèm giường. Sau khi hoàn tất công
việc, ta cởi áo khoác nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Hơn nửa năm quản lý quán trọ
khiến ta không thể thức khuya được nữa.
“Thanh Nhi, ngươi thấy người nào trong số
những nữ nhân ở trong phủ là tốt nhất?”. Diên Tử xem ra rất có hứng thú. Hắn
nghiêng người chống đầu nhìn ta đặt câu hỏi.
“Đều tốt”. Chuyện này thì liên quan gì tới
ta? Hơn nữa, các tiểu thư đó mặc dù khinh thường nhưng cũng không làm khó ta.
“Đều tốt? Một người xấu cũng không có sao?
Ngươi… ngày nào ngươi cũng trơ mắt nhìn, không có ý tưởng gì sao?”
Hả? Ý tưởng? Ý tưởng gì? Ta làm gì có ý
tưởng? Ai! Diên Tử, ngươi không cảm thấy phiền sao? Để cho ta ngủ có được
không?
“Không có”.
“Ngươi… ”. Hắn đột nhiên ngồi bật dậy làm
ta giật mình nhảy dựng, còn tưởng xảy ra chuyện gì. Mặt hắn đỏ phừng phừng, ta
làm gì để hắn tức giận chứ? Ta thấy hắn dùng sức hít thở thật sâu rồi dùng ánh
mắt ăn thịt người chăm chăm nhìn ta, “Ngươi là tảng đá, là đầu gỗ, là xác chết
không hồn phách, ngươi căn bản không nên sống ở thế giới này, giết ngươi cũng
không hết hận”
Giết ta? Một cơn rùng mình chạy dọc sống
lưng, những ngón tay trong chăn tự giác buông hạ chỉ đao, nói không sợ hãi là
giả dối. Tuy rằng ta biết mình là một quân cờ, nhưng tên Diên Tử này thật khó
đoán, đầu óc lại không bình thường, vạn nhất đầu hắn nóng lên đem ta ra giết
thì… oan uổng a! Nếu đã như vậy thì chi bằng tiên hạ thủ vi cường, ta chết
không bằng hắn chết, nước tới chân tự nhiên sẽ tìm ra biện pháp giải quyết.
“Thanh Nhi, Thanh Nhi? Đã ngủ chưa?”. Thấy
ta nằm im không đáp lời, Diên Tử dường như đã bình tĩnh lại, ngữ điệu nhẹ nhàng
gọi ta.
Đừng để ý đến hắn, cứ giả bộ ngủ là được.
Dù sao ta cũng đã mệt, ngủ thôi!
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như ta
nghe thấy Diên Tử thì thầm to nhỏ một câu, “Ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ, nói chuyện
với ta một câu sẽ chết sao?”. Aizz, thật sự sẽ chết, bị mệt chết a! Hắn là
thiếu gia chẳng phải động tay đến việc gì, nhưng ta từ sớm đến tối phải hầu hạ
hắn nha. Cũng không biết hắn đào đâu ra tinh thần lẫn sức khỏe mà nháo loạn cả
ngày, đêm nào cũng phải lưu nữ nhân cầu hoan, thật là mệt chết ta!
Gần nửa tháng sau, Diên Tử càng ngày càng
náo loạn, nhu cầu nữ nhân của hắn cũng tăng cao, thường xuyên ôm ba bốn nữ nhân
ở trong phòng làm ầm ĩ, lại còn dùng ánh mắt đắc ý xem xét ta. Thật là, khoe
khoang gì chứ? Dù có đem đám nữ nhân đó cho ta thì ta cũng không dùng được a!
Ngày lại ngày trôi qua, rốt cuộc Tam Thiếu
đã phái tâm phúc đến thúc giục. Nửa đêm, một bóng người trực tiếp từ cửa sổ bay
vào phòng, phỏng chừng không muốn để ai phát hiện. Không dám để họ phát hiện
mình vẫn còn tỉnh, ta nhắm mắt lại nghe bọn họ đối đáp.
“Phong công tử, chủ nhân ra lệnh cho ta đến
hỏi ngài… tại sao Thanh cô nương vẫn chưa đến, có biến cố gì chăng? Chủ nhân
nói không thể đợi được nữa… bên kia càng lúc càng gấp… phải hành động nhanh mới
được… ”. Thanh âm xa lạ, người này đại khái khoảng ba mươi tuổi.
“Biết rồi, ngươi trở về nói với Tam Thiếu,
ta biết phải làm gì”. Thanh âm Diên Tử không nghe rõ cảm xúc, chỉ đơn giản lên
tiếng trả lời.
Người kia hiển nhiên không quá tin tưởng
Diên Tử, mặc dù đã nhận được câu trả lời nhưng cũng không sốt ruột rời đi, hắn
chần chừ một chút rồi nói, “Vị này chính là Thanh cô nương sao?”
Ta nhắm mắt không nhìn thấy. Bất quá, ta
tin tưởng thời điểm người kia lên tiếng chính là đang nhìn vào mình. Ta cứng đờ
không dám nhúc nhích.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”. Vẫn là thanh
âm không nghe rõ hỉ nộ, về điểm này ta cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Không có gì. Chỉ là… ”, giọng nói có chút
do dự, “Công tử đã biết, sự tình quan trọng không thể mắc sai lầm, hơn nữa chủ
nhân nhà ta… Công tử tài cao, chủ nhân nhà ta mặc dù không nói nhưng thiết nghĩ
công tử cũng đã hiểu được. Nhiều lời vô ích, tiểu nhân cáo lui”.
Phòng chừng người nọ đã đi rồi. Thay đổi
chỗ ở, ta hy vọng tên Hoàng công tử kia có điểm bình thường một chút. Ha ha ha,
một khi ngọn lửa đã bùng lên, sự tình sau đó phải xem thiên ý! Đây là kế hoạch
ban đầu của bọn họ, ta chỉ cần chạy đi tìm Hoàng Tam Thiếu là đủ rồi. Đáng
tiếc, ta có kế hoạch của riêng ta, đó lúc đó sự tình biến chuyển thành dạng gì chỉ
sợ chính bọn họ cũng không thể kiểm soát được.
Việc này dù có tiếp tục suy nghĩ nữa thì
cũng vậy, thế nên ta tiếp tục ngủ. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Không
biết đã qua bao lâu, thanh âm Diên Tử đột nhiên vang lên, “Ngươi cao hứng? Rốt
cuộc đã có thể đi tìm Tam Thiếu. Thế nào? Không đứng dậy chúc mừng sao?”. Ngữ
khí tràn đầy châm biếm.
Chúc mừng? Cao hứng? Nếu không vì đại nhân
vật của các ngươi thì ta việc gì phải ở đây để người khác sắp đặt? Ngày tháng
an bình của ta vì sao mà mất? Ta không màn đến hắn, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Địa
chỉ Tam Thiếu đưa cho ta để đâu? Hình như còn ở trong căn phòng kia, ngày mai
đến đó tìm xem!
“Ngươi cao hứng? Hay là hài lòng? Muốn gặp
ý trung nhân phải không?”. Diên Tử lại nổi điên, hắn từ trên giường nhảy xuống
rồi xông tới lay ta một trận, “Đừng giả bộ, ta biết ngươi không ngủ, hết thảy
đều bị ngươi đoán trúng, rất đắc ý có phải không?”
Đắc ý? Người ăn thịt heo, chuyện này có gì
đắc ý? Rốt cuộc trong đầu người này suy nghĩ cái gì? Không phải tất cả đều nằm
trong kế hoạch của bọn họ sao?
“Nói chuyện. Tại sao lại im lặng? Đem ta
đùa bỡn rất thú vị, đúng không? Chỉ đao của ngươi đâu? Không phải ngươi thường
xuyên nhịn không được muốn giết ta sao? Ngươi giết đi! Ngươi giết đi! Ngươi
giết ngay bây giờ, giết ta ngươi liền tự do, giết đi!”. Hắn mạnh tay giật lấy
chỉ đao ta giấu dưới ống tay áo. Sợi chỉ bạc kéo căng trên tay ta ấn vào cổ
hắn. Bộ dáng thật hung tợn, bất quá ta không cảm giác được sát khí, hắn thoạt
nhìn bi thương hơn giận dữ.
“Nữ nhân độc ác, lãnh tâm vô tình, ý chí
sắt đá, ta đang nói chuyện với người a! Nói đi, ngươi mau giết ta, giết ta!”.
Ánh mắt Diên Tử bắt đầu mê loạn, động tác của hắn càng lúc càng thô bạo, trông
hắn thật giống một con sư tử bị thương.
Người này thật sự điên rồi! Hắn trách một
đạo cụ như ta không có nhân tính sao? Thiên lý ở đâu? Cũng đúng, nhiều năm như
vậy tại sao ta không nhận ra, Diên Tử cũng có lúc loạn nháo như vậy. Vạn nhất
hắn động thủ tự mình giết mình, ta phải thay hắn đền mạng a! Không có lợi!
Nhưng hắn bây giờ… không được, phải thức tỉnh hắn.
Ta nâng tay tát một cái thật mạnh, năm ngón
tay lập tức hiện lên rõ ràng đầy đủ trên mặt hắn. Mặt hắn thật cứng làm năm
ngón tay ta đau rát!
Rất hiệu quả, Diên Tử bất động ngây ngốc
nhìn ta. Trong mắt hắn tràn ngập bi thương, tâm tư không chạm đến được. Tại
sao? Hắn phải cao hứng mới đúng a! Dần dần bi thương trở thành mê loạn. Hắn đột
nhiên ôm cổ ta rồi xoay người nằm đè xuống. Hai bàn tay cuồng loạn xé rách quần
áo của ta, miệng mơ mơ hồ hồ lặp đi lặp lại, “Thanh Nhi, Thanh Nhi, đáp ứng ta,
nhất định phải trở về… ”
Ta không phản kháng, bảo vệ tính mạng quan
trọng hơn, mà ta cũng không giở trò phảng kháng vô vị. Trở về? Ta ngốc sao?
Đúng vào thời điểm Diên Tử mê loạn không
khống chế được thì từ bên ngoài có một vật bay vào đập vào cổ tay Diên Tử. Hắn
kinh ngạc phục hồi tinh thần, ta nhìn theo ánh mắt của hắn, vật đó chỉ là một
hòn đá nhỏ rất bình thường.
“Phong công tử, hết thảy xin lấy đại cuộc
làm trọng”
Dù thanh âm cố ý đè thấp nhưng ta vẫn có
thể nghe ra, chính là người đến đưa tin ban nãy. Trong lòng ta có chút cảm kích
hắn, bằng không ta sẽ phải lĩnh một trận tra tấn rồi. Thừa dịp Diên Tử kinh
ngạc buông tay, ta quấn chăn tiếp tục ngủ. Mà Diên Tử lại giống như con rối gỗ
ta dùng để luyện tập, hắn ngây ngốc ngồi bên cạnh đến tận bình minh.