Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 45



Hoàng Đế bất tỉnh không bao lâu, chỉ khoảng ba canh giờ đã tỉnh. Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn ai cũng hồ đồ, cơ bản không nhận ra ai là ai. Cứ như vậy kéo dài thêm nửa tháng, mấy ngày đầu Hoàng Hậu còn ân cần đến đây chăm sóc, vài ngày sau đã không còn kiên nhẫn như vậy nữa, nàng chỉ phân phó các phi tần không được đến quấy rầy, bản thân mình cách dăm ba hôm lại đến ngó qua một cái, tựa như muốn nhìn xem Hoàng Đế rốt cuộc đã chết hay chưa. Vũ Nhân cùng Tam Thiếu căn bản không rời tẩm cung Hoàng Đế dù chỉ một chỉ một bước, bao nhiêu trò “hiếu tử” như đấm lưng xoa vai đều bị bọn họ lôi ra hết. Ung Vương cũng đến, chỉ là hắn đến ngự thư phòng ngó qua quốc sự một chút, sau khi thấy tình hình có vẻ phức tạp liền thẳng bước đến xem ca vũ kỹ. Nhìn bộ dạng của hắn, ta trừ bỏ cảm thán thì cũng chỉ biết cảm thán, dù sao bảo hắn quản chuyện quốc gia cũng quá sức, hai vương gia thành tinh kia từ sớm đã biến hắn thành “sâu ăn rau xanh”, quả thật chẳng cần động tay làm gì cả. Quần thần cũng thật yên tĩnh, đây là loại yên tĩnh trước khi giông bão kéo đến. Mọi người đều biết đại sự sắp phát sinh, bọn họ đang chờ đợi khoảng khắc đó đến, ta cũng vậy.

Chạng vang tối, ta từ tẩm cung Hoàng Đế trở về viện dùng cơm chiều. Mấy ngày nay Vũ Nhân cùng Tam Thiếu cũng chưa đến tìm ta gây phiền toán, tuy rằng ngày ngày ở cùng một chỗ nhưng bọn họ chỉ mỉm cười rồi bảo ta cẩn thận đừng làm quá sức để không ảnh hưởng đến sức khỏe. Ta phát hiện tâm tư của chính mình thật không kiên định, bỗng nhiên ta cảm thấy tháng ngày trôi qua như vậy thật tốt, làm việc, ăn cơm, làm việc, ăn cơm… đừng ai tới tìm ta gây phiền toái. Ta biết ngày tháng như vậy không thể kéo dài lâu, thế nhưng được ngày nào thì hay ngày ấy.

Đang ăn cơm chiều thì Thường Nghĩa từ bên ngoài đi vào, hắn đóng cửa lại rồi tự mình ngồi xuống đối diện ta mà ăn cơm.

“Tình huống bên ngoài thế nào?”, Thường Nghĩa làm việc luôn tận tâm, giao hắn chuyện gì hắn đều hoàn thành tốt, ta chưa từng hỏi qua tại sao hắn lại làm được, còn về phần tại sao ta không hỏi thì ta nghĩ là vì chột dạ. Hắn đang làm chuyện vượt qua phạm vi năng lực của chính hắn vô số lần. Ta gắp một miếng thịt, ánh mắt liếc lên nhìn hắn, còn đường phía trước thế nào? Không biết.

“Mười mấy quan viên trọng yếu đi theo Ung Vương đều bị bãi quan, những người ngồi vào chức vị này đều là người của ngươi. Nhạc Quốc Tùng bỏ trốn, Mật Bộ sẽ nhanh chóng tìm ra hắn, vừa rồi bên đó đã phái người đến Nhạc gia tịch thu toàn bộ tài sản”, hắn vừa nói vừa xới thêm cơm.

“Nhanh vậy sao? Toàn bộ danh sách đều đã xong?”, ta còn tưởng rằng phải mất thật lâu, nào ngờ chỉ cần hai mươi mấy ngày!

“Ba vương tử hoặc công khai giúp đỡ hoặc âm thầm giúp đỡ, còn có thể sử dụng bao lâu”, hắn không quan tâm đến ta mà tiếp tục xới cơm, tựa như đã bị bỏ đói thật lâu.

Ách! Nếu đúng như vậy thì thật tốt, “Bên tẩm cung Hoàng Đế thì sao? Vũ Nhân cùng Tam Thiếu có hành động gì không?”

Ắc, một miệng cơm suýt chút nữa đã phun đầy mặt Thường Nghĩa, chiếc đũa trong tay hắn có chút run lên, “Ngươi nên sang bên kia nhìn xem, cả đêm ít nhất cũng có ba đến bốn bóng đen bay qua bay lại ngoài phòng, bọn họ còn cả nể mặt mũi mà tận lực tránh gặp phải nhau, nếu có gặp thì cũng không ai vạch trần ai”

Ta không biết, dù biết cũng sẽ không cảm thấy buồn cười, “Diên Tử thế nào? Đã tra ra hành tung của hắn chưa?”

“Rồi, hắn đi biên quan triệu tập quân đội, chín phần là muốn đánh úp quân của Tề Vương, ta tin tưởng Vũ vương cũng đã chuẩn bị từ sớm, có tin báo rằng gần đây hành tung quân đội của hắn thường không rõ”

“Quân đội biên quan?”, triều đình thực tế vẫn nằm trong tay bọn họ a, Ung Vương thì làm được gì.

“Ngươi”, hắn buông bát lấy ra hai xấp giấy dày, “Trước tiên bọn họ đã thảo một bài hịch văn thảo phạt, ta đã cho người chép lại một phần, đọc thử xem!”

“Ta?”, lại có chuyện mang quân đi thảo phạt một ngự tiền nữ quan, “Không cần, đọc cũng không hiểu, tại sao lại là ta?”, thảo phạt ta thì được cái gì?

“Nội đình nữ quan tiếm quyền tham gia chính sự, mạo danh thiên tử triệu tập chư hầu, giết hại trung lương, kết bè kéo phái,… đại khái là vậy, có thời gian thì thử đọc xem”

Ta bê bát, không biết là có nên tiếp tục ăn hay không, “Bọn họ dự định bao giờ thì động thủ?”, tin tức này thật rung động!

“Sau khi Ung Vương đăng cơ liền động thủ”, hắn rầu rĩ liếc mắt nhìn ta một cái, “Vạn nhất nếu là Tề Vương hoặc Vũ Vương đăng cơ, một lý do khác sẽ được đưa ra, nói là ngươi cấu kết vương tử thay đổi thánh ý, sau đó sẽ khởi binh thảo phạt. Dù sao, nguyên nhân động binh cũng là do ngươi mà ra”, câu cuối cùng chẳng nghe ra ý vị gì.

“Nói cách khác, người ngu ngốc nhất đều là ta”, khó trách khi ta tuyên bố để Ung Vương quản lý quốc sự thì bọn họ lại bình tĩnh tiếp nhận như vậy, khó trách ta làm gì cũng được bọn họ giúp đỡ, nguyên lai bọn họ đã sớm bày mưu tính kế. Dù không có Ung Vương thì cứ lấy thực lực của bọn họ mà xét, mặc kệ là ai ngồi lên long ỷ cũng sẽ phải đương đầu một trận khổ chiến. Dùng ta làm ngụy trang so với bất kì ai khác cũng thích hợp hơn, ta tự cho mình thông minh lợi dụng người khác, cũng không ngờ chính mình mới là kẻ bị lợi dụng.

“Ngươi muốn than thân trách phận hay muốn bàn chính sự trước?”, hắn đã ăn cơm uống nước xong, hiện tại hắn đang dùng tròng trắng mắt mà khinh bỉ ta.

“Chú ý thái độ của ngươi”, hiện tại giá trị của ta đã đột ngột tăng vọt, “Tại sao ta lại than thân trách phận?”

“Bọn họ phản bội ngươi, miệng thì hô hào yêu này thích nọ nhưng xuống tay càng lúc càng nặng, lần này lại muốn đẩy ngươi vào chỗ chết”, xem ra hắn thật cao hứng.

“Sự thật là vậy”, vốn dĩ mọi người đều mang ác ý, thà sớm nói rõ ràng còn hơn.

Từ ánh mắt khinh bỉ chuyển sang ánh mắt lo lắng nhanh như vậy, phỏng chừng mắt của hắn sẽ bị rút gân, “Vô tâm vô phế, bước tiếp theo phải làm thế nào?”

“Đương nhiên không thể để bọn họ lấy ta làm bia ngắm”, cần phải làm gì bây giờ? Mạo danh thiên tử triệu tập chư hầu… mạo danh thiên tử… đúng rồi, chính là thiên tử, “Thường Nghĩa, đem lỗ tai lại đây… ”, ta ghé vào tai hắn thì thầm to nhỏ.

***

Không quá vài ngày, một số vị tân tiền nhiệm đại thân dâng sớ bảo rằng Hoàng Đế lâm bệnh lâu ngày, thỉnh phái người thay mặt thiên tử đến Phụ Quốc Tự xuất gia cầu phúc. Lại nói ngự tiền phụng bút nữ quan nhận được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn nên xung phong đi trước. Ung Vương niệm tình nữ quan vô cùng chân thành nên toàn lực sắp xếp để nàng xuất gia cầu phúc cho Hoàng Đế.

“Thật yên tĩnh a!”, ta đứng trong thiện phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là một nơi yên tĩnh không người. Một khoảng sân to như vậy mà chẳng có bóng dáng một ai, đây chính là phòng tĩnh tu của Phụ Quốc Tự chuyên dành cho phụng bút nữ quan tĩnh tâm. Nếu cứ như vậy để mặc ta tự sinh tự diệt thì xuất gia cũng chẳng ngại gì, “Nếu có thể ở lại đây cả đời thật là tốt”

“Rất khó!”, ta quay đầu liền bắt gặp Thường Nghĩa đứng phía sau dùng ngón tay chỉ vào bốn cung nữ đang quỳ gối cạnh cửa, “Có người không đồng ý”

Hắn chường ra bộ mặt mà ta chưa nhìn thấy qua bao giờ.

“Sao lại thế này?”, ta lại nhìn ra ngoài cửa, nơi ấy đang có một nhóm người to cao lực lưỡng đứng chờ.

“Hai vị vương gia dùng để trao đổi điều kiện đưa ngươi ra khỏi nơi này, thứ này cũng được đưa tới cùng lúc”, hắn đặt hai phong thư vào tay ta.

Ta không ngạc nhiên vì mình đã giác ngộ sớm như thế. Ta tiếp nhận phong thư rồi mở ra đọc kỹ, từ ngữ bên trong có chút bất đồng nhưng đại ý lại giống nhau đến ngỡ ngàng. Nói chung là muốn ta thành thật ở lại nơi này chờ người đến đón, bọn bọn đều dụng tâm nhắc tới hai chữ “thiên hạ”, đơn giản là nhắc nhở ta rằng thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ, muốn bỏ trốn cũng không có khả năng. Vũ Nhân còn lợi hại hơn, cuối thư hắn còn không quên lưu ý ta là những người hắn đưa tới nơi này đều là tử sĩ.

Buồn cười, ta ngay cả người nhà sống hay chết cũng không để ý thì hà cớ gì lại quan tâm đám người đó tử sĩ thế nào. Nếu quả thật ta có thể bỏ trốn được thì đừng nói vài tử sĩ này, dù cả đám tăng lữ ở đây có đầu rơi máu chảy, ngũ mã phanh thây thì ta cũng chẳng thèm cau mày lấy một cái.

Cất kỹ thư vào ngực áo, ta nhẹ nhàng khom người nói với bốn cung nữ, “Các vị tỷ tỷ đây đều là người tin cẩn trước mặt vương gian, Thanh Nguyệt quả thật không dám phân phó. Nhưng nếu Vương gia đã có ý tứ như vậy, Thanh Nguyệt cũng không dám nhiều lời. Nơi này là Phụ Quốc Tự, không phải trong cung, không nên đa lễ như vậy, thỉnh các vị tỷ tỷ đứng dậy”

Thấy ta khách khí như vậy, bốn người bọn họ đầu tiên là sửng sốt nhìn nhau, cuối cùng một nữ tử nhìn có vẻ lớn tuổi dập đầu nói, “Nô tỳ Huyền Nga thỉnh an nữ quan đại nhân, nữ quan vạn phúc. Đa tạ nữ quan miễn lễ, nhưng Huyền Nga có một lời nhất định phải nói trước, sau đó đứng dậy cũng không muộn”

Ta cũng đã biết nàng sẽ nói những gì, chỉ là ta vẫn bày ra bộ dáng thành khẩn lắng nghe, “Tỷ tỷ có chuyện cần dạy, Thanh Nguyệt cung kính lĩnh giáo”

“Như vậy, xin thứ cho Huyền Nga mạo phạm”, nàng cúi đầu rồi nghiêm mặt nói, “Vương gia đã phân phó cho nô tỳ đến truyền đạt một câu, chúng nô tỳ hôm nay đến đây chính là phụng dưỡng, bảo hộ nhưng đồng thời cũng là giám thị. Nữ quan sống ở trong tự, chúng nô tỳ là cung nhân nên dĩ nhiên sẽ tận tâm phụng dưỡng người. Nếu nữ quan ra khỏi tự, chúng nô tỳ chính là tử sĩ làm mọi cách để thỉnh nữ quan trở lại tự. Vương gia nghiêm lệnh, bất tuân chỉ còn con đường chết”, nói xong, Huyền Nga đứng dậy nhìn thẳng vào mắt ta, khí thế quả nhiên không tệ.

Tựa như được Huyền Nga đi trước mở đường, một nữ tử khác chờ nàng nói xong liền lập tức hành lễ nói, “Tề Vương phủ Hải Châu bái kiến nữ quan, nô tỳ cũng được vương gia phân phó truyền đạt đến nữ quan một câu. Vương gia nói, chỉ cần người an phận ở lại trong tự chính là “xưng vương xưng đế”, nô tỳ cũng không nói nhiều lời”

Đại khái là ta bị giam lỏng. Không sao, dù gì thì trước giờ ta cũng chưa từng được tự do, cũng may hiện tại ta đang ở trong chùa, trong mắt thế nhân thì ta đã quy y cửa phật không xen vào triều chính, muốn lấy cớ thảo phạt cũng không có khả năng, lại là một ván thắng hiểm hóc.

Hiện tại ta không thuộc về ai. Ta tự tay nâng bọn họ đứng lên rồi nói một cách cam đoan, “Các vị tỷ tỷ, thỉnh đứng lên. Thanh Nguyệt nhờ hoàng ân thay thiên tử quy y cầu phúc, bên nặng bên nhẹ hiển nhiên hiểu được, Thanh Nguyệt cũng đã hiểu ý tứ của hai vị vương gia, thỉnh các vị tỷ tỷ thay ta đáp lời, rằng từ nay về sau Thanh Nguyệt sẽ nghiêm thủ giới luật, chuyên tâm tu hành để báo đáp hoàng ân”

Bốn người nhìn thấy ta thành khẩn liền không nhiều lời nữa, bọn họ cúi đầu thi lễ rồi bắt tay thu dọn đống hành lý để bên ngoài.

“Ta có chút không hiểu”, Thường Nghĩa đứng sau rèm quan sát bốn người đang bận rộn bên ngoài, hắn suy nghĩ mãi cũng không tìm ra đáp án nên lắc đầu nói, “Rốt cuộc Vũ Vương cùng Tề Vương có ý gì, hành động như vậy, đến tột cùng là hữu tình hay vô tình?”

Ta mỉm cười không nói, chung quy cứ cho là còn ba phần tình đi, nếu không thì ta cũng không còn sống đến hiện tại.

Cách bài trí trong phòng thay đổi rất nhanh, một căn phòng vốn dĩ đơn sơ mộc mạc đã bị một đống đồ cổ choáng hết chỗ. Một chiếc giường trạm trổ tinh xảo, một tấm rèm kim tuyến buông rũ kiêu sa, bàn thờ Phật biến thành màu vàng chóe, trà bánh ngũ quả bày la liệt,… đợi tất cả đã sắp xếp thỏa đáng, bốn người bọn họ mới cung kính lên tiếng, “Thỉnh nữ quan thay y phục”

Bọn họ chưa từng xưng pháp danh của ta, bởi vậy nên mới nói ngày lành luôn kéo dài không bao lâu.

Bởi vì ta là nữ tử nên nhóm tăng lữ tự động giữ khoảng cách ba trượng với tiểu viện. Từ có một tiểu ni cô không hiểu vì nguyên cớ gì mà chần chừ một lát ngoài viện, đợi khi ta chú ý đến thì người nọ không biết đã đi đâu.

“Chẳng qua chỉ là vài người hầu hạ, ngươi hẳn không cảm thấy áy náy”, Thường Nghĩa nói.

Tại sao ta lại phải áy náy? Tiểu ni cô kia liên quan gì đến ta? Chính bản thân ta còn không biết có thế sống thêm bao lâu, điều hiện tại ta đang cân nhắc chính là làm thế nào để khiến cho Vũ Nhân cùng Tam Thiếu buông tha ngai vị. Từ sớm ta đã lên kế hoạch, chỉ là bây giờ không biết nên thực hiện như thế nào.

“Thường Nghĩa, ta nhớ Ung Vương điện hạ không có tôn tử nối dòng, đúng không?”

“Đúng vậy”, Thường Nghĩa gật đầu, vẻ mặt hồ nghi, “Không chỉ có Ung Vương, Vũ Vương cùng Tề Vương cũng không có, ngươi hỏi để làm gì?”

“Ta muốn ngươi đi chặt đứt hương khói của Ung Vương, để cho hắn mặc dù xưng đế cũng không có hoàng tử kế vị, được không?”

“Ngươi nói thật sao?”, Thường Nghĩa cảm thấy kinh ngạc, “Không phải ngươi tính làm Hoàng Hậu của hắn sao, không lo lắng sao?”

“Hai việc khác nhau”, ta đáp. Thân phận Hoàng Hậu này rất trọng yếu, có thể sống được chuỗi ngày lành hay không hoàn toàn dựa vào nó, “Sau khi đại sự thành công phải cẩn thận kiểm tra những nữ nhân mà hắn đã từng chạm qua, vạn nhất có người thụ thai thì phải xử lý ngay lập tức, trăm ngàn lần không thể bại lộ, ngươi có nắm chắc không?”

“Lên kế hoạch tốt là được, chỉ là rốt cuộc ngươi… ”, hắn dừng lại, vẻ mặt dường như đã kịp hiểu ra điều gì đó, hắn bật cười nói, “Ngươi quả nhiên nhiều ám chiêu”

“Ta mặc kệ, chẳng còn cách nào khác”, không có tôn tử nối dòng, Ung Vương lên làm Hoàng Đế cũng không đủ cấu thành uy hiếp. Vũ Nhân cùng Tam Thiếu thế lực ngang nhau, trong lúc nhất thời sẽ khó phân thắng bại, có thể cho bọn họ danh hiệu nhiếp chính vương để tạm thời ổn định. Hơn nữa, Hoàng Đế không có con nối dõi, việc lựa chọn Thái Tử chỉ có thể lựa chọn trong số tôn tử của bọn họ. Trong lúc tình hình căng thẳng như thế, cục diện chiến tranh mười phần sẽ dịu xuống. Thế nhưng nếu xử lý không thích đáng, nói không chừng cục diện sẽ trở thành một trận chiến lớn. Nếu được làm một Hoàng Hậu của một Hoàng Đế vô năng, hơn nữa trong tay lại nắm giữ toàn bộ thế lực của Ung Vương thì việc an thân bảo mệnh không thành vấn đề. Dù tương lai Ung Vương chết thì ta cũng sẽ trở thành Thái Hậu, chỉ cần ta an thân an phận không tìm phiền toái thì muốn hưởng một tuổi thọ an nhàn cũng không khó. Về phần so đo chiêu thức nham hiểm… so với mất mạng vẫn còn tốt hơn.

“Vậy cứ thử xem, thời gian cấp bách, đêm nay ta sẽ đi an bài”

“Ừm”, ta cúi đầu lên tiếng, tâm trí nghĩ ngợi lung tung.

Vốn dĩ Thường Nghĩa đang cười vui vẻ lại đột nhiên không cười, hắn thấp giọng nói, “Thành công không nói gì, vạn nhất thất bại, ngươi… ”

Trong lòng ta chấn động, rất nhiều việc nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. Cho tới bây giờ mọi việc đều không do ta quản, cả hắn cũng vậy. Mặc dù hắn không nói nhưng ta cũng đoán được việc này không dễ dàng, hơn nữa kế sách này lại nguy hiểm vô cùng, nói là “thập tử nhất sinh” cũng không quá. Nhìn thấy hắn biết lành ít dữ nhiều mà vẫn không chùn bước, trong lòng ta không tự chủ cảm thấy tò mò. Đến tột cùng hắn muốn gì mà ngay cả sinh tử không màng?

“Ta sẽ lập kế hoạch khác”, ta đáp, khẩu khí kiên định không nghi ngờ.

“Nếu là bình thường thì ngay tại thời điểm như thế này ngươi sẽ hỏi ta muốn gì, tại sao lại thay ngươi bán mạng như vậy?”

“Nếu thất bại, ngay cả mạng của ta cũng không giữ được, ta còn sức chiếu cố đến nguyện vọng của ngươi sao?”

Hắn nghe vậy liền quay đầu sang chỗ khác không cho ta nhìn thấy biểu tình của hắn. Sau một lúc lâu, hắn buồn bã nói, “Yên tâm, vạn nhất thất bại, ta cũng có biện pháp khiến người khác không nhận ra người làm là ta. Ngươi chỉ cần sống chết không nhận, hơn nữa lại có Tề Vương cùng Vũ Vương song song bảo vệ, lại còn Phong công tử đứng giữ chu toàn, ta tin tưởng dù Ung Vương đoán được phần nào cũng không thể làm gì ngươi. Chỉ là, về sau ngươi… ”

“Nguyện vọng của ngươi là gì?”, ta có chút phiền muộn liền đánh gãy lời nói của hắn.

“Ta… quên đi, mọi người đã chết, những thứ kia giữ lại cũng chẳng để làm gì, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi chuẩn bị một chút”

“Ừm, đi thôi”, ta gật đầu, ngay cả lời khuyên bảo hắn nên cẩn thận cũng không thốt lên được, mà dù có nói thì cũng không được gì.

Hắn tựa như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, cuối cùng hắn đi ra ngoài, chỉ là chốc lát sau lại quay trở lại, trên tay hắn là một quyển sách nhỏ đưa đến trước mặt ta, “Lần trước Phong công tử đưa đến đây kỳ thật không phải là bó hoa mà là lệnh bài thông quan, ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao cũng là ta tự ý đổi”

Ách, chẳng trách ta nghĩ không ra ý nghĩa của bó hoa, nguyên lai đã bị đánh tráo, nhưng tại sao Thường Nghĩa lại làm vậy? Ta thật muốn hỏi hắn tại sao lại làm thế, chỉ là… quên đi, chờ hắn về rồi hỏi cũng được.

“Đi đi, khi trở về hãy giải thích lý do”, ta nói.

Hắn run lên, trong mắt dường như có “thiên ngôn vạn ngữ”, thế nhưng cuối cùng hắn chỉ khẽ cắn môi rồi cúi đầu rời đi.

Hắn có thể trở về sao? Có thể! Hắn nợ ta một lời giải thích. Còn ta, ta nợ hắn một điều kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.