Mặt hồ phẳng lặng che dấu vô số gợn sóng
bên dưới. Trong cung mọi người đều căng thẳng, không ít thì nhiều. Người ở địa
vị càng cao càng trấn định. Nhưng sự thật thế nào thì e là cũng chỉ có họ mới
biết. Trong hoàng thành, không khí đông cứng như đá tảng.
“Nữ quan, thời gian đã tới”, thanh âm thúc
giục xông vào tai khiến người ta chết lặng, cung nữ mặc áo tang quỳ gối phía
sau tấm mành trúc để tránh nhìn ánh mắt của ta.
Trời đã sáng rồi sao? Đêm qua thật mau. Ta
gương mắt nhìn lại cỗ quan lại bằng vàng tròng đặt trong chính điện. Hoàng Đế
nằm trong đó, cách ta rất gần, gần đến độ chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Ngón tay trong ống tay áo khẽ giật, cuối cùng vẫn không vươn ra ngoài. Kia… ta
không có tư cách chạm vào, thân là nô tỳ, ngay cả tư cách đứng ở đây ta cũng
không có. Hiện tại ta được quỳ gối ở đây đã là may mắn lắm rồi, tấm màn trúc
này vốn được chuẩn bị cho nhóm tần phi hậu cung cùng các công chúa, ta chỉ có
thể lợi dụng lúc đêm khuya không người mà lén lút chạy đến đây. Trời đã sáng,
ta phải nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không thể chậm trễ. Ta lặng lẽ rời đi
bằng cửa vách, cung nữ nhanh chóng dìu ta bước đi, hai bàn chân của ta bị tê
đến độ không thể đứng thẳng được. Chúng ta vụng trộm nhìn ra ngoài, may mắn
xung quanh đây không có người, chúng ta nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn dỏng tai chú
ý động tĩnh xung quanh.
Cắn răng kiên nhẫn một khắc, chờ cho hai
chân có thể cử động được ta liền cẩn thận bước đi. Ta âm thầm đem trang sức đặt
vào lòng bàn tay cung nữ đã dìu ta ban nãy, không nói gì cả, ta khập khiễng
xoay người ẩn vào chỗ rẽ âm u sau vách tường.
Khi ta đã có thể chậm rãi bước đi dọc theo
hai bên vách hoàng cung thì bình minh đã ló dạng trên Thiên Âm Điện. Ta không
thể ngồi kiệu vì sợ bị người hỏi thì khó nói, mà kỳ thật thì cũng chẳng có ai
hỏi này hỏi nọ, đám tiểu thái giám vừa trông thấy ta đã vội vàng dời mắt tránh
xa. Thời điểm ta trở về, Thiên Âm Điện đột nhiên một bóng người cũng không
thấy. Trong lòng mọi người đều biết ta đến nơi đó, chỉ là không ai nói mà thôi.
Quả nhiên, khi ta vừa nằm xuống giường thì
trong phòng đột nhiên xuất hiện vài cung nữ cùng thái giám gác đêm. Hết thảy
đều giống như ta chưa từng đi qua nơi này. Ta vừa cảm kích Vũ Nhân cùng Tam
Thiếu vừa nhắm mắt ngủ. Bất luận tương lai thế nào, phần ân tình này ta vẫn sẽ
giữ lại trong lòng.
Chỉ còn năm ngày nữa đã đến ngày nhập lăng,
trận tranh quyền đoạt vị cũng căng thẳng hẳn lên. Còn có di chiếu của tiên đế ở
đây, trước khi nó được đọc thì không ai dám có động thái gì, hết thảy đều kiềm
chế ở mức tối đa. Trong triều đình, thế lực của Vũ Nhân cùng Tam Thiếu đối chọi
gay gắt. Ngoài hoàng thành, thân vệ hai vương giương cung bạt kiếm. Rừng rậm,
đường đi từ biên quan đến kinh thành có vô số tướng sĩ yên lặng ẩn nấp. Nội
chiến tựa hồ đã hết sức căng thẳng. Vào thời điểm này, Ung vương đang ôm bệnh
trong vương phủ dường như đã bị loại ra khỏi tầm mắt của mọi người, vây cánh
của hắn bên ngoài hiển nhiên cũng vô cùng yên tĩnh.
Dưới bầu không khí như vậy, trong cung lại
yên tĩnh đến thần kỳ. Mặc kệ sau lưng khẩn trương thế nào, Vũ Nhân cùng Tam
Thiếu dường như không bị ảnh hưởng. Bọn họ vẫn điều hành quốc sự như bình
thường, gặp mặt vẫn lễ tiết thân thiết như bình thường, chỉ là hai người bọn họ
đều không dời bước đến Thiên Âm Điện. Chỉ có Quế thục nghi là thường xuyên chạy
đến nơi này, mỗi khi nàng đến đều mang theo lo âu cùng thúc giục của Ung vương,
đương nhiên, trong đó cũng có một ít tâm kế của chính nàng.
“Muội muội, sắc mặt của ngươi tại sao lại
tiều tụy hơn so với hai ngày trước vậy?”, Quế thục nghi lôi kéo tay của ta, đáy
mắt hèn mọn của nàng hoàn toàn đối lập với giọng điện quan tâm ngoài miệng.
Ngoài miệng càng thân cận bao nhiêu, trong lòng càng chán ghét bấy nhiêu. Hơn
nữa, bộ áo váy cung đình màu tuyết trắng chấm hoa mai lại cực kì chói mắt.
Ta thật sự muốn lột sạch bộ tang phục trên
người nàng, ngươi không xứng và cũng không có tư cách này. Hoàng Thượng để nàng
sống, như vậy nàng nhất định phải sống, “Nương nương, nô tỳ không sao. Một chút
việc nhỏ như vậy cũng khiến nương nương bận tâm lo lắng, nô tỳ thật sự áy náy,
thỉnh nương nương an tọa dùng trà”
Đưa Quế thục nghi ngồi xuống ghế, ta tự
mình cầm khăn quỳ xuống trước mặt nàng để chuẩn bị rửa tay giúp nàng.
“Ai nha, không được, không được. Muội muội,
việc này ngàn vạn lần không được”, nàng làm ra vẻ kinh ngạc đến đỡ ta đứng dậy,
“Muội muội là người thế nào mà lại làm như nô tỳ đến hầu hạ ta. Mau đứng lên đi,
tỷ tỷ quả thật không nhận nổi”, nàng đỡ ta đứng dậy thật, đỡ cả hai tay, vẻ mặt
tự nhận hai bên ngang hàng.
“Nương nương”, ta kiên quyết không đứng
lên, sau đó ánh mắt còn liếc thoáng qua ý bảo nàng đang thất thố. Một tần phi
được sắc phong trong hậu cung sao lại nói chuyện như thế với nô tỳ? Mặc dù đối
phương là nữ quan cũng không ổn, “Thỉnh nương nương để nô tỳ hầu trà cho người”
“Thế này… vậy cũng được, hôm nay bản cung
đành ủy khuất nữ quan”, hiểu được ý tứ của ta, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt
nghiêm nghị mà nói.
Ta bước tới ngăn tủ lấy ra một chiếc khăn
thấm nước rồi giúp nàng chà lau ngón tay. Sau khi cẩn thận lau chùi từng đốt
xương, ta nhẹ nhàng lui ra sau từng bước rồi hai tay dâng tách trà đến đây,
“Mời nương nương dùng trà”.
Lúc đầu nàng còn do dự, bàn tay vươn đến
tiếp nhận tách trà cũng có chút run run. Tuy rằng biết ta đang hành xử theo quy
củ nhưng bởi vì ta là ngự tiền nữ quan, ngay cả Hoàng Đế cũng chưa từng hầu hạ
qua, huống chi nàng chỉ là một tần phi tứ phẩm. Lễ độ như vậy, hẳn nhiên đã
vượt quá chừng mực. Có lẽ là bởi vì địa vị của nàng quá cao, có lẽ bản thân
mình đã khúm núm quá lâu nên sau khi được nàng ân cần hầu hạ mới chậm rãi thả
lỏng tâm tư, “Nữ quan quả nhiên là người bên cạnh hoàng đế, mới vào cung không
được bao lâu nhưng hiểu biết về quy củ trong cung quả thật không kém người nào.
Đứng lên đi”, nàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, thanh âm khi nói không dài không
ngắn. Nàng không đem tách trà đặt lên mặt bàn mà là thuận tiện đặt lên hai bàn
tay không vốn đang chờ đợi sẵn của ta.
“Đa tạ nương nương khích lệ”, ta đặt tách
trà lên bàn rồi khoanh tay đứng bên cạnh, thái độ cung kính so với bình thường
chỉ có hơn chứ không kém.
“Các ngươi đều lui ra, bản cung muốn tâm sự
thoải mái với nữ quan”, nàng vừa nói vừa phất tay cho toàn bộ cung nữ lui ra
ngoài.
“Muội muội, hiện tại không còn ai nữa,
ngươi cũng mau ngồi xuống đi”, vẫn gọi ta là muội muội nhưng hương vị đã không
còn giống lúc ban đầu.
“Nô tỳ không dám ngồi ngang hàng với nương
nương, xin hãy để nô tỳ đứng hầu chuyện”
“Được rồi, bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi
đi, cứ đứng trả lời như vậy cũng không tiện. Nhìn thấy ngươi như vậy, kẻ làm tỷ
tỷ này cũng không nhẫn tâm”
“Nương nương… !”, ta ngẩng đầu, nước mặt
không ngừng tuôn xuống, ta nhanh chóng dùng ống tay áo gạt phắt đi rồi ngồi
xuống cúi đầu không nói.
“Muội muội, đây là thế nào? Tại sao đang êm
đẹp lại bật khóc, chẳng lẽ có người dám khi dễ ngươi?”
“Không có, thỉnh nương nương không cần lo
lắng, nô tỳ không sao”, không sao nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, ta quay
đầu để nàng không bắt gặp.
“Nói gì vậy? Đã khóc thành bộ dáng này lại
còn nói không sao? Nói, là ai ăn gan hùm mật gấu dám khi dễ nữ quan của tiên
hoàng?”
“Xin nương nương đừng nói nữa, thật sự
không sao hết, chẳng qua nô tỳ nghĩ đến chuyện sắp rời cung, con đường phía
trước còn xa vời mà nơi có thể dừng chân sống yên phận cũng không có, về sau
muốn hầu hạ nương nương cũng không thể. Mong nương nương ở lại trong cung có
thể bảo trọng, muốn gặp lại xem ra chỉ còn có thể đợi kiếp sau”
“Muội muội nói lời này có ý tứ gì? Rời
cung? Muội muội muốn đi đâu? Chẳng lẽ nói đại sự của Ung vương không thành?”
“Nương nương, đại sự của Ung vương điện hạ
đã sẵn sàng, điều nô tỳ muốn nói chính là chuyện của nô tỳ cùng nương nương a!”
Nghe nói đại sự đã sẵn sàng, nàng thở dài
một hơi, chỉ là tâm trí có chút nóng nảy, “Vương gia đã từng đáp ứng… ”
“Nương nương còn chưa nhận ra sao?”, không
đợi nàng nói xong ta liền lên tiếng ngăn cản, căn cứ vào thái độ kia, nàng
không phải là không hề lo lắng, “Không phải nô tỳ hoài nghi ý tốt của vương
gia, chỉ là gia pháp tổ tông vẫn còn ở nơi đó, lại còn triều thần quan lại, bọn
họ sẽ không để vương gia lưu lại tần phi của tiên hoàng đâu. Nương nương thì
may mắn rồi, người có thể ở lại Tĩnh An Cung hưởng phúc. Thế nhưng nô tỳ… chỉ
sợ hai vị vương gia kia sẽ không tha cho nô tỳ”
“Tĩnh An Cung”, sắc mặt nàng đột nhiên
trắng bệch, nỗi ám ảnh mấy ngày nay bỗng chốc bị gợi lên, nàng biết ta nói
không sai, chính nàng cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là nàng tự lừa dối chính
mình mà không chịu thừa nhận thôi. Hiện tại tình hình thực tế đã bị ta vạch
trần, lại nghĩ đến thâm cung vắng vẻ không biết đến ngày tháng, tình cảnh này
chỉ sợ người thường không thể chịu đựng nổi, “Sẽ không… vương gia sẽ không… ”
“Nương nương, chỉ sợ đến lúc đó mặc dù
vương gia có tâm nhưng cũng không thể không để ý đến phản đối của quần thần. Kẻ
làm hoàng đế cũng có lúc lực bất tòng tâm, chúng ta… ”, ta không nói nữa mà òa
khóc.
“Làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây
giờ?”, nàng quẫn bách nắm lấy tay ta tựa như phao cứu mạng, “Muội muội, ngươi
thông minh mau tìm biện pháp giúp ta. Ta không muốn đến Tĩnh An Cung, ta không
muốn đến đó chờ chết, ta còn muốn làm tỷ muội với ngươi a!”
Tĩnh An Cung là nơi đến để chờ chết? Haiz,
trong hoàng cung này có chỗ nào không phải là nơi để chờ chết? Ta buồn cười
nàng nhìn không thấu, “Nương nương, hiện tại còn biện pháp gì đâu? Người thân
phận tôn quý, chuyện này đã xác thật không cần bàn cãi, đến lúc đó người không
muốn đi cũng phải đi. Cũng may vương gia thật lòng với người, dù người đến thâm
cung an dưỡng thì vương gia cũng sẽ thường xuyên tìm cơ hội đến thăm người”,
thật lòng mà nói, hắn sẽ quên ngươi, ngươi ngay cả cơ hội nhắc nhở hắn nhớ đến
mình cũng không có.
“Ta… ”, nói không thành lời, ở chốn thâm
cung lâu ngày như vậy, nàng làm sao lại không rõ đế tâm vô tình, ngày ngày ở
trước mặt hoàng đế làm đủ trò cũng không chắc được sủng ái bao lâu, huống chi
là chuyển đến nơi khác ở lại, hơn nữa còn không được gặp mặt một thời gian dài.
Nàng biết chính mình sẽ bị trôi vào quên lãng, “Không được, ta không muốn,
Thanh Nguyệt, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Mau suy nghĩ đi, vương gia
vẫn khen ngươi thông mình, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, vì ta mà cũng là vì
ngươi!”
“Chuyện này… ”, ta do sự, vài lần định mở
miệng nhưng lại không nói, ta chỉ lắc đầu và không ngừng rơi lệ.
“Ngươi đừng khóc nữa! Nhìn bộ dáng của
ngươi, nhất định là có cách, đúng không? Đừng khóc nữa, ngươi hãy nói đi… ”,
tựa như nàng chợt nhìn thấy hy vọng từ ta.
“Nô tỳ… nương nương… ”, ta vẫn mãi lắc đầu
không nói lời nào, đợi đến khi nàng gào lên ta mới thong thả nói, “Đúng là có
một cách, chỉ là không biết nương nương có đồng ý hay không. Nếu muốn kế hoạch
thành công cũng chỉ có thể dựa vào nương nương”
“Ta?”, nàng sửng sốt, “Ta thì có thể làm
gì? Thanh Nguyệt, ngươi đừng vòng vo nữa, chuyện đã đến nước này thì chỉ còn
cách liều mạng”
“Nương nương, người hãy suy nghĩ thật kỹ,
vạn nhất thất bại, nô tỳ xem như đã hại người”
“Không sao, ngươi hãy nói ta nghe một chút,
bản cung tự biết cách”
“Vậy được rồi”, ta cắn răng tiên đến chậm
rãi nói thầm vào tai Quế thục nghi, nàng vừa nghe vừa gật đầu lia lịa.
“Thanh Nguyệt, ngươi xác định chuyện này có
thể? Vạn nhất… ”
Ta biết nàng đang băn khoăn điều gì nên
liền đứng dậy lấy ngọc bội tượng trưng của Ung vương mà Thường Nghĩa đã mang về
đặt vào tay nàng, “Nương nương, người cầm lấy, chờ thời cơ đến liền mượn nó rời
khỏi cung. Có nó, không ai có thể ngăn cản người”
“Đây là… ”, vẻ mặt nàng chợt thay đổi, đến
thời điểm này mà nàng vẫn không quên ăn dấm chua, “Vương gia đưa cho ngươi?”
“Nương nương đã biết phụ thân của nô tỳ là
ai, vật này chính là vương gia đã ban cho phụ thân năm đó”
“Nương nương, Vũ vương cùng Tề vương tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho nô tỳ. Thứ này trong tay nô tỳ liền vô dụng. Nhưng
nương nương thì khác, người là tâm can bảo bối của vương gia, tương lai có thể
nô tỳ còn phải nhờ cậy người để giữ được tính mạng, nô tỳ vô cùng cảm kích”
Đôi mắt nàng khẽ chuyển đảo, không lâu sau
liền bày ra bộ dáng thản nhiên cười nói, “Bản cung đã hiểu, yên tâm, tương lai
bản cung nhất định sẽ chiếu cố ngươi”
“Tạ ơn nương nương”, ta vui mừng quá đỗi
liền quỳ xuống dập đầu liên tục. Lúc này, nàng cũng tỏ vẻ vô cùng tự nhiên cùng
đắc ý.
Tiễn bước nữ nhân ngu ngốc kia, ta trừ bỏ
thở dài cũng chỉ biết thở dài. Lôi Hổ, ta chỉ có thể làm đến đây.
“Thường Nghĩa”, ta nhẹ giọng gọi, không cần
quay đầu cũng biết hắn đã ở sau lưng, “Chiếu theo kế hoạch lúc trước, hãy báo
cho Lôi Hổ”
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Quế thục nghi đã
quỳ gối trước linh cửu khóc rống lên rồi ngất đi không biết bao nhiêu lần. Nàng
nói rằng nhiều năm qua nhận được ân sủng của hoàng đế, nay hoàng đế đã qua đời,
thân là tần phi tuyệt đối không thể sống tạm, rằng nàng muốn theo cùng hoàng đế
xuống cửu tuyền để hầu hạ. Mặc dù bị nhóm tần phi cản lại nhưng nàng vẫn một
mực khăng khăng không chịu, nàng còn tuyên thệ sẽ xuất giá để cầu phúc cho tiên
hoàng. Một trận ầm ĩ này khiến trong cung khắp nơi đều nghị luận. Phụng bút nữ
quan nghe được chuyện này liền cảm động, trong lúc nhất thời đã để bật ra vài
lời. Tin đồn khủng hoảng từ Thiên Âm Điện truyền ra ngoài, nói là tiên đế vốn
muốn nhóm tần phi tuẫn táng theo cùng. Hiện tại Quế thục nghi muốn xuất gia, nữ
quan cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Một câu này hiệu quả không ngờ,
hậu cung hoảng sợ chịu đựng không quá một ngày, hôm sau bọn họ đã lũ lượt kéo
đến trước linh cữu của tiên đế mà khóc nỉ non đòi xuất gia. Vài quan viên trong
triều có nữ nhi tiến cung làm tần phi cũng thừa dịp nữ quan chưa đọc chiếu thư
mà đưa vấn đề này ra nghị luận, nói nào là tiên hoàng anh minh, chốn hậu cung
trung trinh tiết liệt, chiếu lý nên chọn ngày để các tần phi xuất gia làm ni
cô. Trong nhóm quan viên đó tập trung đủ mọi thế lực nên vô tình tạo thành một
luồng sức mạnh không thể lay chuyển. Trước khi đại sự bắt đầu nên đem mọi việc
trong hậu cung rửa sạch một cách thỏa đáng.
“Nguyệt Nhi đối với sự việc lần này cảm
thấy như thế nào?”, Vũ Nhân ung dung ngồi ngay ngắn trên ghế thượng vị, hắn vừa
uống trà vừa mỉm cười xem xét sắc mặt của ta.
“Ta cũng muốn biết lần này trong hồ lô của
Tiểu Nhạc Nhi có những gì?”, Tam Thiếu ngồi bên phải Vũ Nhân, trông hắn cũng
thật thoải mái.
Đêm nay hai người này đến cùng một lúc, tuy
ta không tuyên bố gì nhưng mọi người đều hiểu đây là chủ ý của ta. Chỉ là có
một chuyện ta không rõ, đối với bọn họ mà nói, đem nhóm phi tử này trực tiếp ném
vào Tĩnh An Cung xem ra đơn giản hơn nhiều so với việc đưa bọn họ đi xuất gia.
“Hai vị vương gia, lần này quả thật đã oan
uổng nô… ”, phát hiện sắc mặt hai người bọn họ không tốt, ta nhanh chóng sửa
miệng, “… oan uổng ta. Thật sự không liên can đến ta a! Ta luôn ở tại Thiên Âm
Điện này không bước ra ngoài, hơn nữa, trong đám quan viên này ta có thể sử
dụng được mấy người?”
“Vậy sao? Nếu không phải ý của Nguyệt Nhi
thì ta đây cũng không cần nghĩ nhiều nữa, cứ tống hết vào Tĩnh An Cung là xong”
“Ừm, xem ra người trong cung đã bịa đặt lừa
gạt lòng người, thật không thể nuông chiều, ta sẽ bắt bọn họ đến trị tội. Tiểu
Nhạc Nhi, ngươi xem nên xuống tay với ai trước thì tốt?”
Ta vốn cũng không tính lừa gạt bọn họ, chỉ
là chuyện của Đức phi ngàn vạn lần không thể nói cho bọn họ biết, loại sự tình
này càng ít người biết càng tốt, “Hoàng Hậu. Lần này phải diệt cỏ tận gốc, nàng
biết ta rất rõ, tựa như giữ một mũi đao sau lưng, trừ khử càng sớm càng tốt”
Lời này vừa nói xong, Vũ Nhân không nói gì,
Tam Thiếu chỉ khẽ cau mày. Quan hệ giữa hắn cùng Hoàng Hậu trước không nhắc
đến, chỉ là phía Diên Tử cũng rất khó nói, dù sao nàng cũng là cô cô của Diên
Tử, muội muội của Thừa tướng đại nhân, rút dây động rừng, “Tiểu Nhạc Nhi, khoan
nói đến phủ Thừa tướng, phía bên Diên Tử phải làm sao? Diên Tử đối đãi với
ngươi không tệ, ngươi muốn giết cô cô của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng”
“Bằng không thì phải làm sao bây giờ? Chẳng
lẽ sau khi tân hoàng đăng cơ còn phải lưu lại một Thái Hậu có bè phái?”, chắc
chắn sẽ không có người nguyện ý.
Im lặng. Rất nhiều tâm sự diễn đạt bằng sự
im lặng. Ta cũng không nói nhiều, cứ để bọn họ quyết định.
Một lúc lâu sau, Vũ Nhân mở miệng đầu tiên,
hắn vốn không liên quan đến Hoàng Hậu, hơn nữa Thừa tướng cũng không phải là
thế lực của hắn nên hắn là người nhẹ nhàng nhất, “Hoàng Hậu nói thế nào cũng là
quốc mẫu, tần phi bình thường không thể sánh bằng. Nguyệt Nhi, ngươi cần phải
chú ý khi hành sự”
“Không dễ dàng”, Tam Thiếu lắc đầu trầm tư,
“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi hãy nói thật với ta, thật sự không thể không giết nàng
sao?”
Đây là hoàng gia, đây là vương tử. Vì đại
vị, vì quyền lợi, thật sự không thể buông tha cho người nào, người nào cũng có
thể phản bội. Dù Hoàng Hậu là vì chính mình nhưng nàng trước sau vẫn ủng hộ Tam
Thiếu là sự thật. Huống chi hắn cùng Diên Tử đã có tình nghĩa nhiều năm như
vậy, ngẫm lại đúng là khiến người khác cười chê, “Hoàng Hậu nương nương sau khi
rời cung xuất gia có thể im lặng sao? Nếu nàng có thể, ta cũng không quản
chuyện phóng sinh”, vốn hắn cũng không cho rằng ta thật sự muốn giết nàng.
“Chuyện này thì dễ làm hơn, trong tay
Nguyệt Nhi không phải còn có di chiếu sao?”, Vũ Nhân mỉm cười.
“Lấy ra viết lại, thế nào?”, Tam Thiếu cũng
mỉm cười, nụ cười gian xảo đến vô cùng.
“Bây giờ ta sẽ đi viết lại, thỉnh hai vị
vương gia chờ một lát”, đa phần đều là chỗ trống, ngay cả ngọc tỷ muốn dùng lúc
nào cũng được.
“Quả nhiên là thế, phụ vương thật sự rất
tin tưởng vào Nguyệt Nhi”
“Xem ra Lôi Hổ không thể giết ngoài sáng mà
chỉ có thể giết trong tối. Tiểu Nhạc Nhi, cái đầu nhỏ của ngươi thật sự không
bền chắc nha!”
“Hai vị vương gia, kết cục đã định, ta cũng
không nhiều lời nữa, cụ thể phải làm thế nào thì phải trông chờ vào Tam Thiếu
rồi”, ta bình tĩnh nói, thừa dịp bọn họ đều ở đây mà nói hết, “Vũ Nhân, còn có
Tam Thiếu, ta chỉ hỏi một câu, hai vị thật sự muốn khai chiến sao? Khơi màn đao
binh khói lửa, sông núi rung động, thủ vệ biên quan giảm mạnh, giặc bốn phương
rục rịch, tình trạng sẽ đến lúc không thể vãn hồi, hai vị còn mặt mũi xuống gặp
tiên hoàng sao?”
Đây là sự thật, là Thường Nghĩa đã dạy ta.
Ta không hiểu quốc gia đại sự, nhưng ta tin lời hắn nói. Hơn nữa, ta cho rằng
nó đã hữu dụng, hai người kia im lặng nửa ngày không nói gì. Ta cũng yên lặng,
lúc này không nói gì mới là tốt nhất, ta tin tưởng hai người bọn họ hiểu được, “Hai
vị vương gia, hôm nay Thanh Nguyệt sẽ nói rõ ràng với hai vị. Nguyện vọng của
tiên hoàng chính là muốn trông thấy hai vị chậm rãi chết già. Thanh Nguyệt bất
tài, mạng nhỏ này cũng không cần giữ lại. Ngày hôm sau ta sẽ tuyên chiếu trước
lăng, Thanh Nguyệt sẽ lập Ung Vương đăng vị, thỉnh hai vị vương gia tả hữu
nhiếp chính, thống lĩnh hết thảy chính vụ. Mặc khác, vẫn còn một vấn đề, Ung
vương đã không còn khả năng tạo tôn tử. Nếu như vẫn chưa tin, thỉnh hai vị cho
người kiểm tra. Lời đã nói hết, Thanh Nguyệt cáo lui”
Là khiếp sợ, là kinh ngạc, hết thảy đã rõ
ràng nên thật khoan khoái. Trong lòng bọn họ từ sớm đã rõ ràng, chỉ là không
ngờ ta đột nhiên lại nói thẳng ra như vậy. Ung vương không có tôn tử nói dõi có
ý nghĩa gì, bọn họ dĩ nhiên biết. Tả hữu nhiếp chính vương, hơn nữa còn có một
con rối làm hoàng đế, đây là cục diện thế nào? Đều là người thông minh, ta
không cần nhiều lời, bước kế tiếp như thế nào phải dựa vào chính hai người bọn
họ.
Ta thật ngu, ngu đến không chịu nổi. Ta
cũng thật ngốc, ngốc đến độ muốn biến chày gỗ thành trâm ngọc. Ta trở lại phòng
ngủ rồi tự trang điểm mình một phen, mặc vào bộ quần áo xinh đẹp nhất, trang
sức sang trọng nhất. Gương mặt bôi son phấn, mi mắt dày uốn cong, trên làn da
trắng như tuyết là một chút phấn hồng. Ta đem chiếu thư vẫn còn vài chỗ trống
ôm vào ngực. Ta nằm trên giường cẩn thận sửa sang lại áo xống sao cho không có
một nếp gấp.