Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1: Tuyết Ưng Lĩnh



Mùa đông năm 9616, lịch Long Sơn.

Ở thị trấn Nghi Thủy, quận Thanh Hà, tỉnh An Dương.

Một bé trai môi hồng răng trắng, mặc áo lông màu trắng được cắt may khéo léo đang bay nhảy một cách linh hoạt giữa núi rừng. Đứa bé khoảng chừng tám, chín tuổi, đeo một túi mâu, tay phải cầm một cái mâu ngắn, có chuôi bằng gỗ màu đen. Nó đang đuổi theo một con hươu rừng hốt hoảng chạy trốn phía trước, làm lá cây xung quanh rung lên khiến tuyết đọng rơi xuống rì rào.

"!"

Cậu bé đang nhảy lên không trung bỗng nhiên giơ đoản mâu lên cao, hơi ngửa người ra sau, sức mạnh từ eo truyền đến cánh tay phải, vung một cái!

Xoạt!

Đoản mâu trong tay nó phá không bay ra, xoẹt qua một đám lá cây, xuyên qua khoảng cách hơn ba mươi mét, lướt sát lưng con hươu rừng, sau đó đâm sâu vào trong lớp tuyết. Ấy vậy mà chỉ vẻn vẹn lưu lại một vết máu ở phần lưng của con thú, chỉ khiến nó càng chạy thục mạng vào sâu trong rừng núi, sắp sửa chạy mất.

Đột nhiên nghe vèo, một hòn đá bay ra.

Hòn đá hóa thành một vệt sáng xẹt qua núi rừng, bay hơn trăm thước, ầm một tiếng, xuyên qua thân một cây đại thụ rồi bắn vào trong đầu con hươu rừng kia. Lớp xương sọ cứng rắn của con hươu rừng cũng thể không đỡ nổi, nó lảo đảo chạy thêm được chục mét theo quán tính, rồi ngã ầm ầm xuống đất, làm vô số tuyết đọng rơi rì rào xung quanh.

"Cha." Cậu bé quay đầu nhìn về phía xa xa, hơi bất đắc dĩ nói: "Cha không nên ra tay chứ, con gần bắn trúng nó rồi."

"Cha không ra tay thì con hươu rừng kia đã chạy mất rồi. Đoản mâu của con vẫn còn kém chính xác khi vừa chạy nhanh vừa ném, chạng vạng hôm nay quay về luyện thêm 500 lần đoản mâu."

Âm thanh hùng hồn truyền đến từ xa xa, sau đó hai bóng người sóng vai đi tới.

Một người đàn ông trung niên khá cường tráng, tóc đen, mắt đen, lưng đeo một hòm binh khí. Một bóng người khác thì còn khôi ngô cường tráng hơn, cao hơn hai mét, cánh tay to hơn cả bắp chân người thường, nhưng hắn có cái đầu như sư tử, chính xác là thân người đầu sư tử với mái tóc vàng hoe rối bù! Người này hóa ra là "Sư nhân", khá hiếm thấy trong số các thú nhân, hắn cũng đang đeo một hòm binh khí.

"Đồng Tam, cậu thấy con trai của tôi lợi hại không, năm nay chỉ mới tám tuổi đã có sức lực ngang ngửa với người lớn rồi." Người đàn ông trung niên cười nói.

"Hừm, Tuyết Ưng quả rất lợi hại, tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn anh." Sư nhân trêu ghẹo.

"Đương nhiên rồi, lúc tôi tám tuổi vẫn còn đang chơi đùa với lũ nhóc trong thôn, chẳng biết gì, cũng may sau này gia nhập quân đội mới có cơ hội tu luyện đấu khí!" Người đàn ông trung niên cảm khái nói: "Phận làm cha, dù không cho con trai được nhiều điệu kiện tốt, nhưng nếu có thể thì tôi chắc chắn sẽ dốc hết cho nó, cố gắng bồi dưỡng nó."

"Đông Bá, anh có thể từ một bình dân trở thành Thiên Giai kỵ sĩ, lại có thể mua lãnh địa trở thành một quý tộc, đã rất lợi hại." Tráng hán sư nhân cười nói.

Người đàn ông trung niên này chính là lãnh chúa của lãnh địa hơn trăm dặm xung quanh —— Nam tước Đông Bá Liệt!

Nam tước là tước vị quý tộc thấp nhất ở "Long Sơn đế quốc" của họ Hạ, khi mới lập nước, chuyện trao tặng tước vị quý tộc còn rất nghiêm ngặt, nhưng bây giờ đế quốc đã thành lập được hơn chín ngàn năm, đã dần trở nên mục nát, thậm chí còn được cho phép chính thức buôn bán một ít tước vị thấp.

Lúc trước Đông Bá Liệt cùng thê tử bởi vì có con trai, mới quyết định mua lại tước vị quý tộc và một khu lãnh địa, đặt tên là —— Tuyết Ưng lĩnh! Cùng tên với con trai của bọn họ. Qua đó có thể thấy được sự thương yêu họ dành cho đứa con trai này.

Đương nhiên đây cũng chỉ là một lãnh địa nhỏ trong huyện Nghi Thủy mà thôi.

"Tôi tới hai mươi tuổi mới tu luyện ra đấu khí, nhưng con trai của tôi thì khác, năm nay nó mới tám tuổi, tôi tính khoảng chừng mười tuổi nó sẽ có thể tu luyện ra đấu khí rồi, ha ha, chắc chắn là mạnh hơn tôi nhiều." Đông Bá Liệt nhìn đứa bé trai kia, trong mắt tràn ngập sự chiều chuộng cùng mong mỏi của một người cha dành cho con mình.

"Nhìn sức lực của nó, chắc khoảng chừng mười tuổi là được rồi." Sư nhân cũng tán thành.

Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có nhiều kinh nghiệm, ánh mắt hẳn rất chuẩn xác.

"Cha, cha ở xa như vậy mà ném cục đá cũng có thể xuyên qua cây đại thụ to thế này?" Cậu bé đang đứng bên cạnh cây đại thụ kia, dang hai tay cũng không thể ôm xuể, trên thân cây này có một lỗ thủng lớn.

"Cây đại thụ to như vậy nếu để con chém từ từ cũng phải mất rất lâu."

"Thấy rõ sự lợi hại của Thiên Giai kỵ sĩ chưa."

Người đàn ông sư nhân nói, Đông Bá Liệt cũng cười đầy đắc ý, trước mặt con trai thì ông bố nào chẳng muốn khoe khoang.

"Có lợi hại bằng Thần không?" Bé trai cố ý bĩu môi.

"Thần?" Đông Bá Liệt, sư nhân Đồng Tam nhất thời im lặng.

"Long Sơn đại đế", người khai sáng đế quốc Long Sơn, chính là một vị thần linh mạnh mẽ, hầu như hết thảy con dân trên thế giới đều biết chuyện này. Đông Bá Liệt cũng được xem là một vị tướng dũng mãnh trong quân đội, nhưng so với Thần ư? Vốn chẳng thể nào so được.

"Xem ra chạng vạng hôm nay luyện thêm 500 lần đoản mâu vẫn chưa đủ, ừ thì, thêm một ngàn lần đi." Đông Bá Liệt sờ sờ môi nói.

"Cha!" Bé trai trợn mắt lên: "Cha, cha..."

"Để xem con còn dám cãi tay đôi với cha nữa không, phải nhớ kỹ, cãi nhau với cha thì con chỉ có thiệt thân thôi, được rồi, về thôi." Đông Bá Liệt nói.

Sư nhân "Đồng Tam" móc trong ngực ra một cái còi đen, đặt bên mép thổi ra thanh âm trầm thấp, vọng khắp núi rừng.

Rất nhanh, có hai mươi tên binh lính mặc áo giáp từ xa chạy tới.

"Mang con mồi về." Đông Bá Liệt phân phó.

"Vâng, thưa Lãnh Chúa." Các binh sĩ đều cung kính tuân lệnh.

Đông Bá Liệt, sư nhân mang theo bé trai Tuyết Ưng đi tới chỗ cao nhất của ngọn núi này, nơi này đang có rất nhiều ngựa cùng với gần trăm tên lính, trên đất tuyết trống trải có một tấm thảm lông màu trắng cực lớn, một cô gái mang áo bào tím với khí tức thần bí siêu nhiên đang ngồi trên đó. Bên cạnh cô còn có một đứa nhỏ đáng yêu đang đi chập chững. Đám binh sĩ khi nhìn về phía cô thì đều mang theo vẻ kính nể.

Bởi vì cô gái mặc áo bào tím này là một pháp sư cường đại!

"Thạch đầu, mau nhìn xem ai về kìa." Cô gái mặc áo bào tím cười nói, đứa bé hai ba tuổi kia lập tức quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thì đã sáng mắt lên.

"Anh, anh ôm." Đứa bé lắc lắc mông vội vàng chạy tới.

Cô gái mặc áo bào tím mỉm cười nhìn cảnh này.

"Thạch Đầu." Cậu bé Tuyết Ưng lập tức bước tới rồi ngồi xổm xuống, đệ đệ Thanh Thạch chạy tới nhào đến trong ngực của hắn:

"Anh ôm, anh ôm."

Tuyết Ưng ôm rồi hôn em trai của mình.

"Thạch Đầu, ngày hôm nay săn được một con hươu rừng nha, em xem." Tuyết Ưng chỉ vào con hươu rừng được binh sĩ nhấc ở phía sau.

"Hưu rừn? Hưu rừn?" Thanh Thạch trợn to đôi mắt đen lay láy, miệng nói bi bô không rõ.

Đệ đệ "Đông Bá Thanh Thạch" chỉ mới hai tuổi, tuy rằng cố gắng nói chuyện, nhưng cũng chưa nói được rõ ràng.

"Là hươu rừng, một loại dã thú ở sau núi nhà chúng ta." Tuyết Ưng nói.

"Tuyết Ưng, bế em tới cho mẹ đi." Cô gái mặc áo bào tím đứng dậy đi tới.

"Vâng, mẹ." Tuyết Ưng bế em trai tới.

"Mẹ mang theo một ít bánh hoa quế còn nóng, ở trong rổ đó, con mau mau đi ăn đi."

"Bánh ngọt?" Mắt Tuyết Ưng sáng lên, nổi cơn thèm, cảm giác nước miếng sắp chảy ra tới nơi. Nó lập tức chạy vội tới.

"Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn." Đệ đệ Thanh Thạch lập tức giãy dụa trong lòng mẹ, nhắc tới "ăn bánh ngọt" nó luôn tích cực nhất, còn lúc bình thường ăn cơm thì lại rất không nghe lời.

"Đương nhiên là có phần con, cái đồ nhóc tham ăn." Cô gái mặc áo bào tím nhìn Đông Bá Liệt cùng sư nhân Đồng Tam đi từ ngoài vào:

"Hai người bọn anh cũng nhanh lên đi, em đã chuẩn bị đồ ăn cho hai người."

"Ha ha... Chủ nhân không chỉ có phép thuật lợi hại, tài nấu ăn cũng khéo." Sư nhân nói.

Gã sư nhân này khi còn trẻ từng là nô lệ rồi trở thành người hầu của cô gái mặc áo bào tím. Tuy rằng nhiều năm qua đi, tình cảm cũng giống như người thân, nhưng sư nhân vẫn luôn một mực gọi nàng là "Chủ nhân".

...

Tuyết Ưng ăn uống no nê xong nhìn về phía xa, bởi vì nơi họ cắm trại là ở trên đỉnh núi, nhìn ra xa xa cũng có một chút núi non, còn lại rất nhiều đất ruộng, mắt nhìn đến đâu cũng là lãnh địa của nhà mình. Cha mẹ cũng bởi vì năm đó sinh ra mình mới dừng những tháng ngày mạo hiểm, mua lại tước vị quý tộc và một khu lãnh địa, vùng lãnh địa này còn được đặt tên là —— Tuyết Ưng lĩnh!

Đông Bá Tuyết Ưng từ từ xoay người, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Có cha mẹ săn sóc, có em trai đáng yêu, và nhiều con dân hiền lành trong lãnh địa.

Đông Bá Tuyết Ưng thật sự hài lòng với cuộc sống này...

Điều duy nhất khiến hắn hơi đau đầu là chuyện cha bắt hắn tập luyện quá khắc khổ.

"Luyện thêm một ngàn lần đoản mâu, vốn dĩ đã một ngàn lần rồi... Còn thương pháp, còn có..." Khuôn mặt nhỏ của Đông Bá Tuyết Ưng nhăn lại như một quả mướp đắng.

******

Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết lơ lửng treo trên không.

Gió đang rít gào.

"Ầm ~~~ "

Trên bầu trời cách xa mặt đất mấy ngàn mét, có con chim khổng lồ nhìn tựa như đám mây đen đang bay vút qua.

Con chim to lớn này lúc duỗi cánh ra phải hơn hai mươi mét, lại có tới bốn cánh. Tốc độ bay của nó đạt gần tốc độ âm thanh. Đây chính là "Ngốc Thứu bốn cánh" (Kền Kền bốn cánh), một con ma thú cực hung dữ và đáng sợ. Lúc này, trên lưng con Ngốc Thứu bốn cánh có hai bóng người đang ngồi khoanh chân, một người đàn ông mặc giáp bạc, một mặc áo bào tro, tay cầm trượng gỗ tím sẫm.

"Đến đâu rồi?" Người mặc áo bào tro hỏi.

"Bẩm chủ nhân, đã tới địa phận huyện Nghi Thủy, ước chừng còn khoảng một tiếng nữa là có thể đến Tuyết Ưng lĩnh." Nam tử mặc giáp bạc quan sát phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn rõ vị trí phía dưới.

"Một tiếng nữa là có thể nhìn thấy cô em gái kia của ta rồi." Trong giọng nói của người mặc áo bào tro mang theo thứ tâm tình rất phức tạp,

"Thật sự là trốn rất giỏi, dưới sự tra xét của gia tộc chúng ta mà có thể trốn được tận mười lăm năm..."

Ngốc Thứu bốn cánh bay trong đêm đen, thẳng đến Tuyết Ưng lĩnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.