Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1256: Thì lai vận chuyển



“Vận khí của ta, lúc trước ngã tới đáy vực, nay cuối cùng xoay chuyển rồi!” Trong một tiểu viện trong cung điện, Khí Hồ Quân quát lui thủ hạ, một mình một người, trong tay đang có một tấm gương kỳ lạ, mặt trái của gương là đá nhìn như bình thường, mặt trước cũng là đá, nhưng lại phi thường trơn nhẵn, cẩn thận quan sát còn có thể miễn cưỡng thấy rõ bộ dáng của mình.

Cũng có thể xem như một tấm gương, nhưng ‘Thạch Kính’ bởi vì thần kỳ khác, lại không thể tưởng tượng như vậy.

“Lúc trước ta thấy thực lực Hắc Khôi Ma đủ mạnh, sở trường của hắn thật ra bù trừ với ta, do đó mới đồng ý gia nhập Khôi Ma Nhai.” Khí Hồ Quân vuốt ve Thạch Kính trong tay, “Ta liên thủ cùng hắn, quả thực chiến lực tăng mạnh. Mặc dù là các cao thủ thực lực Tinh Thần tháp tầng năm, cũng đánh không lại hai chúng ta liên thủ... giết chóc, cướp bóc, những năm tháng đó cũng thực thống khoái, khiến ta cũng tích góp không ít tài nguyên.”

“Nhưng...”

“Không ngờ hắn lại là thành viên của hai đại giáo phái.” Ánh mắt Khí Hồ Quân âm u lạnh lẽo, “Khiến ta cũng bị liên lụy, bị cao thủ dưới trướng Giới Tổ bắt đi!”

Trực tiếp bị bắt, giam giữ, thẩm vấn...

Khí Hồ Quân lúc ấy hoảng sợ vạn phần!

Giới Tổ thân phận cỡ nào? Ở trong tồn tại chung cực cũng hầu như đứng ở chỗ cao nhất, chỉ có vị Thánh Chủ kia có thể lực áp Giới Tổ một bậc mà thôi, lúc trước Khí Hồ Quân cũng đã tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ bị liên lụy xử tử. May mắn sau khi trải qua rất nhiều thẩm tra xác định mình không quan hệ với hai đại giáo phái, đã đem mình thả ra, khôi phục tự do!

“Đáng chết, Hắc Khôi Ma chết tiệt!” Khí Hồ Quân càng nghĩ càng giận, “Ngươi đầu nhập vào hai đại giáo phái, Đừng hại ta chứ!”

“Ngươi chết rồi... vận khí của ta quả nhiên tốt hơn!”

Khí Hồ Quân không khỏi cúi đầu nhìn Thạch Kính trong tay, kìm lòng không được vuốt ve hai cái.

Hắn sau khi được thả ra, đi Khôi Ma Nhai cướp đoạt một trận, như pháp trận trấn thủ…, lúc trước hai người bọn họ cũng trả giá không ít, sau đó hắn liền trực tiếp rời đi, Khôi Ma Nhai cũng nhanh chóng sụp đổ: “Thái Hư thiên cung nội điện trưởng lão Đông Bá Tuyết Ưng thế mà đối phó ta và Hắc Khôi Ma, xem ra những năm tháng qua giết chóc quá nhiều, sợ là đã đắc tội một số cường giả, rước lấy vị Đông Bá Tuyết Ưng này.”

“Thôi, tuy giảm bớt giết chóc cướp bóc, tích lũy tài nguyên sẽ chậm hơn rất nhiều, nhưng vẫn thu mình chút đi.”

Khí Hồ Quân lúc trước quyết định thu mình ngủ đông.

Nhưng hắn vẫn theo ấn ký để lại ở trên người ‘Ngự Phong thành chủ’ tìm kiếm, Ngự Phong thành chủ căn bản không chút phát hiện, Khí Hồ Quân có tâm tính toán vô tâm, hơn nữa xuyên qua hư không các phương diện hắn vượt xa Ngự Phong thành chủ... cho nên Ngự Phong thành chủ trốn cũng trốn không thoát, cuối cùng bị mạnh mẽ hao chết, Thạch Kính cũng rơi vào trong tay Khí Hồ Quân.

“Ta quả thật là thời đến vận chuyển. Thạch Kính, so với ta hiểu biết còn thần kỳ hơn.” Khí Hồ Quân kích động vạn phần, “Mượn dùng Thạch Kính, ta thậm chí có hi vọng mở ra một con đường cổ tu hoàn toàn thuộc về ta! Đạt tới thực lực Tinh Thần tháp tầng sáu, thậm chí bước vào Hỗn Độn cảnh cũng không phải không có khả năng.”

Hắn có được Thạch Kính cũng mấy trăm vạn năm rồi.

Càng tìm hiểu, càng cảm thấy thần kỳ vô cùng, chính là bảo vật thần kỳ nhất hắn cả đời này có được.

Từ đó...

Khí Hồ Quân vốn ngủ đông còn có chút không cam lòng lại phát ra mong muốn từ trong lòng, hắn tạm thời hoàn toàn từ bỏ giết chóc cướp đoạt, mà là một lòng nghiên cứu Thạch Kính: “Hừ hừ, chờ thực lực ta cường đại hơn, thậm chí sau khi bước vào Hỗn Độn cảnh, khi đó mới chính thức chấn nhiếp bốn phương! Một nội điện trưởng lão Thái Hư thiên cung nho nhỏ tính là gì?”

Nội điện trưởng lão lợi hại nữa, cũng chỉ là Hợp Nhất cảnh.

Chỉ cần bước vào Hỗn Độn cảnh địa vị hắn sẽ hoàn toàn khác, thật sự đầu sỏ một phương, bá chủ một phương.

Như Hợp Nhất cảnh, chủ động đầu nhập vào thế lực thánh địa, thế lực thánh địa cũng không nhất định thu! Như Giới Tổ cao cao tại thượng, sẽ không thèm thu những Hợp Nhất cảnh đó đến môn hạ.

Mà đầu sỏ Hỗn Độn cảnh thì khác, bọn họ nếu muốn đầu nhập vào một thế lực thánh địa, thế lực thánh địa cũng phi thường vui vẻ!

Thậm chí rất nhiều đầu sỏ Hỗn Độn cảnh cũng không quá tình nguyện đầu nhập vào, bởi vì đầu phục, tuy cũng có thể nhận được chút trợ giúp, nhưng cũng gánh vác trách nhiệm, ví dụ như sẽ bị thánh địa an bài tới biên giới hư không chiến đấu với Hủy Diệt Ma Tộc! Hơn nữa càng là cường giả, trong xương tủy càng kiêu ngạo, cho nên rất nhiều đầu sỏ Hỗn Độn cảnh đều tự mình thành lập thế lực.

Như Hắc Đế, như Sa Tổ, đều không đầu nhập vào thánh địa.

Đến bọn họ giai tầng này trừ phi chân thân Vũ Trụ Thần đánh đến, nếu không căn bản không uy hiếp đến bọn họ! Mà các Vũ Trụ Thần cũng sẽ không vô duyên vô cớ kết thù lớn với những đầu sỏ này.

“Bước vào Hỗn Độn cảnh, tất cả hoàn toàn khác.” Khí Hồ Quân tràn ngập chờ mong, lập tức cúi đầu nhìn Thạch Kính trong tay.

Lúc trước hắn không có chút lòng tin đối với bước vào Hỗn Độn cảnh, bởi vì hắn ngay cả đối với Hỗn Độn cảnh cũng không có nhận biết gì rõ ràng, nhưng hiện tại có Thạch Kính, mấy trăm vạn năm qua, hắn đã loáng thoáng thấy được con đường mình bước vào Hỗn Độn cảnh, tự nhiên đã có lòng tin.

...

Vù.

Từng đám mây trắng giống như tơ lụa, Đông Bá Tuyết Ưng từ trong hư không vặn vẹo đi ra, đứng ở trên tầng mây quan sát dãy núi liên miên mênh mông phía dưới.

“Lan Thương sơn mạch.” Đông Bá Tuyết Ưng lẩm bẩm, “Giấu đủ sâu, Khí Hồ Quân một ma đầu như vậy, thế mà có thể chịu đựng không giết chóc, mà là thu mình ngủ đông, thật đúng là đủ thần kỳ. chẳng lẽ bị môn hạ Giới Tổ bắt đi thẩm vấn, thực sự dọa hắn rồi?”

Đối với điều này, hắn không tin.

Loại đại ma đầu này cảnh giới tu tâm tuyệt đối không thấp, ma tính đâm sâu, cảnh giới tâm linh ít nhất cũng phải là mức độ ‘Tâm ý như đao’, tâm tính sẽ không dễ dàng thay đổi. Đông Bá Tuyết Ưng nhắm chừng... Khí Hồ Quân hẳn là tạm thời ẩn nhẫn ngủ đông một đoạn thời gian, thời gian nghẹn càng dài, ma tính trong lòng cũng sẽ cuồng bạo, chung quy sẽ nhịn không được lại lần nữa giết chóc.

Nhưng hắn lại đoán sai rồi! Khí Hồ Quân lần này không phải là áp bức bản thân, mà là cuồng nhiệt đắm chìm ở trong tìm hiểu đối với Thạch Kính.

“Dựa theo tình báo của Thất Tinh Hải Các, vị trí cung điện của Khí Hồ Quân hẳn là ở đó.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cất bước, xoát xoát xoát, thuấn di vài cái liền đến sâu trong Lan Thương sơn mạch.

Quan sát phía dưới.

Sâu trong ngọn núi lớn phía dưới có một hồ nước thật lớn như phỉ thúy, chung quanh hồ nước cũng có cây cối hoa cỏ, rất đẹp, không nhìn thấy chút vết chân nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.