Hắn từng xem rất nhiều tạp thư, căn cứ một số ví dụ tuyệt thế thiên tài loại huyết mạch khác, định ra cho bản thân một cái kế hoạch đột phá.
Hắn cũng không muốn mình quá chói mắt, bị hoài nghi ‘đầu thai chuyển thế’ linh tinh, dẫn tới một siêu cấp cường giả thi triển ảo cảnh xem xét ký ức của mình.
“Con ta, con ta.”
Bên ngoài truyền đến tiếng hô to, chỉ thấy một nam tử tràn đầy nét cười từ xa xa chạy tới, nhiệt tình vui vẻ.
Đông Bá Tuyết Ưng không khỏi che đầu.
Lão cha của ta! Vị phụ thân ‘Ứng Sơn Liệt Hỗ’ này của mình quả nhiên là cực phẩm.
“Con ta đang đọc sách à, vi phụ đem tới cho con mấy thứ con thích ăn.” Ứng Sơn Liệt Hỗ khẽ lật tay, một tay liền nâng một cái khay gỗ, trên khay gỗ chính là những vỉ gỗ, khay ngọc, đều đặt những món ngon, mùi thơm từng đợt.
Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước đuổi giết Hủy Diệt Ma Tộc cũng là đi khắp các nơi ăn mọi món ngon, nay đầu thai chuyển thế tới Giới Tâm đại lục, vừa mới bắt đầu trừ lật xem rất nhiều bộ sách, cũng thường xuyên ở các tửu lâu, tiểu tửu quán ven đường có chút tiếng tăm của Hỏa Liệt thành đi ăn món ngon, nay rất nhiều con em vương hầu gia tộc của Hỏa Liệt thành cũng đều biết... Tuyết Ưng tiểu công tử là thích thức ăn ngon.
“Điền lão, ta muốn bế quan tu luyện, ai cũng đừng đến quấy rầy.” Đông Bá Tuyết Ưng lại quay đầu chuồn.
“Con ta, con ta.” Ứng Sơn Liệt Hỗ vội tới.
Điền lão lại lấy thân thể chắn, chắn trước mặt Ứng Sơn Liệt Hỗ: “Tuyết Ưng công tử muốn bế quan, không được quấy nhiễu.”
“Ài.”
Ứng Sơn Liệt Hỗ thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ bĩu môi, tùy tay từ trong một cái vỉ gỗ trong đó cầm lấy một món điểm tâm ném vào miệng ăn luôn, “Ngon như vậy cũng không ăn, thật sự là... Ô, ta cho Tinh Lan ăn.”
Điền lão nhìn màn này, thấp giọng lẩm bẩm: “Ứng Sơn Liệt Hỗ này da mặt cũng thật dày.”
Hai con Hắc Lưu Vân Tê ghé vào nơi kia liếc Ứng Sơn Liệt Hỗ rời đi một cái, lập tức lại sụp mí mắt tiếp tục ngủ say.
...
“Phù, đánh cũng đánh không được, đuổi lại đuổi không xong, da mặt lại dày như vậy, thật là đau đầu.” Đông Bá Tuyết Ưng trốn vào trong một tòa tháp cao, trong tháp có từng trận không gian loạn lưu, ở trung ương thì lơ lửng tảng đá lớn phạm vi khoảng một trượng, Đông Bá Tuyết Ưng vừa đến bỗng xuất hiện trên tảng đá kia, khoanh chân ngồi xuống.
Chung quanh không gian loạn lưu vờn quanh, có chút thẩm thấu vào trong cơ thể Đông Bá Tuyết Ưng.
Cái này là vì tu hành 《 Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức 》, Hỏa Liệt hầu phủ đặc biệt mua đến một tòa Hư Không Thần Tháp, chuyên cung cấp Đông Bá Tuyết Ưng tu luyện.
“Phụ thân một kiếp này?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.
Hắn từ trong lòng là không thích Ứng Sơn Liệt Hỗ.
Dù sao trước khi mình sinh ra triển lộ thiên tư kinh người... Ứng Sơn Liệt Hỗ là căn bản không để ý đám con cái chết sống, chỉ biết bản thân mình hưởng lạc! Đối với Nhung Tinh Lan, lúc trước cũng cũng không có nửa điểm cảm tình. Chỉ riêng những điều này đã khiến Đông Bá Tuyết Ưng đối với hắn đã rất không ưa.
Chỉ là...
Mình sau khi sinh ra, quá mức chói mắt. Ứng Sơn Liệt Hỗ lại là cách năm ba hôm lại tới, khuôn mặt tươi cười đón chào, rất nhiệt tình. Mình thật ra có thể không để ý tới hắn, nhưng Ứng Sơn Liệt Hỗ lại quay sang đi dỗ Nhung Tinh Lan, thường xuyên mang chút ăn uống, một ít trang sức vân vân đến dỗ Nhung Tinh Lan. Nhung Tinh Lan phát hiện trượng phu mình thế mà đối với mình tốt như thế, tuy biết có nhân tố cố ý lấy lòng, nhưng dần dần cũng tha thứ.
Nhung Tinh Lan và Ứng Sơn Liệt Hỗ quan hệ tốt rồi, Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ có thể tận lực trốn tránh chút: “Thôi thôi, chỉ cần mẫu thân vui vẻ, chỉ cần hắn chớ gây ra tai họa, coi như là mẫu thân vui vẻ đi.”
“Đã bế quan, thì nghiêm túc tu hành một phen.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nhìn quyển sách trong tay, sau đó thu lại, một quyển sách này cũng là giới thiệu Nam Vân quốc chủ.
Mấy năm nay...
Đông Bá Tuyết Ưng sưu tập rất nhiều bộ sách giới thiệu Nam Vân quốc chủ, cũng từng sưu tập một ít tình báo, hắn từ trong đó phát hiện, Nam Vân quốc chủ sớm đạt tới ‘Hư hóa cực hạn’, lại sớm đã có phân thân! Điều này làm cho Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy ở Nam Vân thánh tông nội hay là rất tiền đồ, đáng giá mình dụng tâm nghiên cứu tu hành.
Thu hồi bộ sách, Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở trên tảng đá lơ lửng, bắt đầu tu hành.
Đông Bá Tuyết Ưng và người ngoài khác nhau, hắn tu hành 《 Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức 》 là không có bất cứ bình cảnh nào, dù sao tầng cao nhất của bản đơn giản hoá này cũng chỉ là thực lực Nguyên Thần Cung tầng chín, cộng thêm thực lực Nam Vân quốc chủ rất mạnh, sáng chế càng thêm đơn giản dễ học, độ khó cũng chỉ tương đương với chiêu số Tinh Thần Tháp tầng tám kiếp trước mình sáng chế mà thôi.
Hơn nữa chỗ tương tự của hư không hai cái nguyên thế giới rất nhiều, tự nhiên không có bình cảnh.
Mà mình chủ tu một cái khác ‘hư giới đạo’, bởi vì quy tắc ảo diệu hầu như hoàn toàn khác, tu luyện lên chậm hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Đông Bá Tuyết Ưng tính dựa vào con đường hư không thành Hỗn Độn cảnh trước, linh hồn cường đại rồi, tu hành hư giới đạo cũng mới có thể nhanh hơn.
“Ầm ầm ầm ~~~~” thân thể đang nổ vang.
Trong Hư Không Thần Tháp được khảm cả thảy tám cây cột tinh thể hình lăng,
Sinh ra không gian loạn lưu không ngừng thẩm thấu vào trong cơ thể Đông Bá Tuyết Ưng, ảnh hưởng thân thể hắn, dược hiệu một số bảo vật dùng trong cơ thể cũng đang tưới nhuần gân cốt huyết mạch, khiến huyết mạch trong cơ thể dần dần nồng đậm. Thật ra một tòa thần tháp này chủ yếu nhất chính là vì tu luyện Nam Vân Thánh Thể.
《 Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức 》 kèm theo một pháp môn luyện thể quan trọng ‘Nam Vân Thánh Thể’.
Nam Vân Thánh Thể càng về sau tu luyện, là cần lượng lớn bảo vật trân quý, hấp thu tinh hoa của nó dung nhập thân thể, nói là luyện thể, trên thực tế giống như đem thân thể coi là ‘bí bảo binh khí’ tu luyện, tu luyện đến mức tận cùng, bất cứ một bộ vị nào của thân thể cũng có thể đem làm binh khí chiến đấu.
Thân thể có thể xưng là không thể phá vỡ, kiêm có hiệu quả ‘hư hóa’, ở trên xuyên qua hư không chạy trốn cũng cực am hiểu.
Cho nên một môn ‘Nam Vân Thánh Thể’ này, quả thực là pháp môn bảo mệnh rất hoàn mỹ, đây cũng là một trong các nguyên nhân Nam Vân thánh tông, một cái tông phái đến từ quốc gia hạng hai có thể trở thành mười đại tông phái của Giới Tâm đại lục.
...
Thời gian trôi qua.
“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng lòng có cảm giác, đột nhiên dừng tu luyện.
“Tám ngàn năm rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu, kế hoạch của hắn là sinh ra tám ngàn năm thời gian đột phá đến Hợp Nhất cảnh, tuy trong tu hành thời gian qua lặng yên không một tiếng động, nhưng trong minh minh, đến thời điểm đó hắn tự nhiên sẽ dừng lại.
“Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức thức thứ tư, thức thứ năm đã luyện thành.”