Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1443: Phát hiện Ứng Sơn Tuyết Ưng!



Giới Tâm đại lục mười đại tông phái, sáu đại quốc gia cổ đã chiếm cứ tám!

Tông phái hắn mở có thể đứng hàng ngũ mười đại tông phái, đã có thể thấy được thực lực cùng với thủ đoạn của Nam Vân quốc chủ. Hắn xem thường Câu Tuyết quốc chủ, tuy Câu Tuyết quốc chủ cũng rất mạnh, nhưng càng để ý bản thân hơn, dưới cơn giận dữ liền cứng đối cứng với sáu đại quốc gia cổ, Hắc Ma đại trạch... Mỗi một lần đại tai kiếp, Câu Tuyết quốc toàn bộ quốc gia đều tử thương vô số.

Mà Nam Vân quốc, lại là ổn định nhất phồn vinh nhất trong Hắc Ma tứ quốc.

“Hắc Ma đại trạch, thật không biết khi nào mới có thể đem nó hoàn toàn phá hủy.” Nam Vân quốc chủ thầm nghĩ.

Hắn trầm mặc nhìn Quan Thiên Kính lơ lửng.

Ở đây ba vị đế quân, năm vị phong vương cũng đều đang nhìn.

“Hóa thân của ta lọt vào mười hai Hỗn Độn Cảnh vây công, trong đó có ba kẻ đạt tới Hỗn Độn Cảnh tầng chín.” Thuần Ngự đế quân khuôn mặt lạnh lùng, mở miệng nói, “Hóa thân của ta chống đỡ không được bao lâu nữa.”

Hóa thân hắn trường kỳ ở đó ngủ say trấn thủ.

Mượn dùng hóa thân, ý thức hắn còn có thể duy trì.

Một khi hóa thân bị giết! Thuần Ngự đế quân là căn bản không cảm ứng được Hỏa Liệt thành bị không gian phong cấm, cũng không cảm ứng được, tự nhiên không thể buông xuống hóa thân nữa!

Như bình thường, một tòa thành trì nào đó lọt vào công kích, hóa thân Vũ Trụ Thần đều dễ dàng giáng xuống, thậm chí có rất nhiều cường giả truyền tống cự ly siêu xa đến trợ giúp... Cho nên bình thường không ai dám ở trong một tòa thành trì cường quốc tùy ý giết chóc. Nhưng đây là Hắc Ma đại trạch động thủ, trước khi động thủ, không gian phong cấm trước.

“Vì sao, vì sao, Ứng Sơn thị ta vô số con em, còn có Tuyết Ưng tiểu oa nhi, không thể cho hắn thêm chút thời gian, để hắn trưởng thành?” Ứng Sơn lão mẫu đau lòng nhất, bà phẫn nộ muốn điên, lấy tính tình bà đã sớm đánh tới, đáng tiếc, căn bản không vào được.

“Lão mẫu.” Bên cạnh, Quỷ Ly nương nương cũng truyền âm an ủi.

Mà ở Hắc Ma đại trạch, bên trong một tòa cung điện rộng lớn rất xa hoa, đủ loại đá trân quý được khảm, càng có các tòa pháp trận trải rộng vách điện.

Toàn bộ cung điện mơ hồ có vô tận uy năng tràn ngập.

Giờ phút này chỗ cao nhất là ba vị tồn tại ngồi trên cao, một vị ở giữa, là một vị nam tử trung niên áo bào đen, phía sau hắn hiện ra bức tranh sáu cái vòng to lớn quỷ dị, bức tranh sáu cái vòng lúc nào cũng thong thả xoay tròn, bên trong bức tranh sáu cái vòng giống như tồn tại vô tận tử vong uy năng. Ở đây dù là các Vũ Trụ Thần cũng không dám cẩn thận quan sát bức tranh sáu cái vòng đó. Nhìn lướt qua, sẽ cảm thấy tâm thần bị dẫn động, sinh lòng e sợ.

Một vị bên trái, là lão giả cười tủm tỉm ngồi, thoạt nhìn đã làm cho người ta sinh ra hảo cảm, không có bất cứ uy áp khí tức gì.

Một vị bên phải, là một vị nam tử áo bào xanh sắc mặt bệnh trạng tái nhợt, chung quanh hắn có hư ảnh khổng lồ màu máu uốn lượn.

Ba vị bọn họ...

Là ba vị giáo chủ của Hắc Ma đại trạch, đại ma đầu danh truyền toàn bộ Giới Tâm đại lục, dù là rất nhiều gia tộc của sáu đại quốc gia cổ nghe được tên của họ cũng sẽ cảm thấy kiêng kị kinh sợ.

“Ha ha, động thủ với Nam Vân quốc là rất hiếm có. Đến lúc đó cảnh tượng huyết tế, quốc gia chú ý sợ có không ít.” Ở bên dưới tổng cộng bảy vị Vũ Trụ Thần ngồi, còn có một đám ma chủ khác. Toàn bộ cung điện có tư cách ngồi cũng chỉ có hơn hai mươi vị.

Đương nhiên, bọn họ phần lớn đều chỉ là hóa thân.

“Như một số tiểu quốc, dù bị huyết tế một tòa thành, cũng không đáng giá nhắc tới. Nam Vân quốc bị huyết tế một tòa thành mới xem như tin tức lớn, Hắc Ma tứ quốc khẳng định đều nhìn chằm chằm. Một số quốc gia ở gần sợ cũng sẽ chú ý.”

“Phải làm đẹp chút.”

Một đám cười nói.

Bọn hắn đều là ma đầu!

Từ trong lòng mà nói, bọn hắn càng thích sinh hoạt ở nơi phồn hoa hơn, nào thích tránh ở trong ‘Hắc Ma đại trạch’ không gian quỷ dị khó lường. Nhưng không có cách nào, sáu đại quốc gia cổ cần ổn định, cần sinh sản vô số người tu hành, cho nên đám ma đầu này liền lọt vào đuổi giết! Có một số thực lực mạnh đầu phục đại gia tộc làm khách khanh.

Có một số đắc tội quá, không đại gia tộc nào muốn thu, chỉ có thể trốn! Chạy trốn tới một số nơi ma đầu hội tụ, nơi này mọi người ôm đoàn.

Mà tàn sát thành trì tiến hành huyết tế, khiến những ma đầu này cảm thấy thống khoái, bởi vì trốn lâu, ngẫu nhiên cũng muốn hướng các quốc gia này lộ ra răng nanh!

“Hừ hừ... Nam Vân quốc đã làm sao, lần sau tìm cơ hội, huyết tế một tòa thành của Hạ Phong cổ quốc, quá thống khoái.”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, có cơ hội.”

“Đến đến đến, uống một chén.”

Các Vũ Trụ Thần, các ma chủ cười nói.

Mà ba vị giáo chủ ngồi ở chỗ cao nhất ngẫu nhiên mở miệng, không khí trong toàn bộ cung điện phi thường vui vẻ.

...

Trong Hỏa Liệt thành, hầu phủ, trong Hư Không Thần Tháp trong phủ đệ của Đông Bá Tuyết Ưng.

Trên tảng đá lơ lửng.

Một vị thiếu niên áo trắng tuấn mỹ khoanh chân ngồi ở nơi đó, trên đầu gối đặt ngang một cây trường thương.

“Ầm ầm ầm ~~~ “

Không gian trong Hư Không Thần Tháp giống như sóng triều mãnh liệt, sóng triều không gian mênh mông cũng tiềm tàng rất nhiều mạch nước ngầm xé rách, uy thế xé rách này cũng khủng bố dị thường, Hỗn Độn Cảnh tầm thường dám xuất hiện ở đây, sợ là nháy mắt thân thể đã bị xé rách vỡ nát mất mạng ngay tại chỗ.

Đông Bá Tuyết Ưng chung quy là quen tu hành, một lần bế quan trăm ức năm cũng không tính là gì, nay mới mười lăm ức năm, hắn vẫn hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.

Dựa theo thói quen kiếp trước, bình thường đều là lúc lâm vào bình cảnh không thể tiến lên mới sẽ xuất quan, hiện tại thường xuyên có lĩnh ngộ, hắn cũng không vội đi ra ngoài.

“Tuyết Ưng, mau mau ra đây, mau mau ra đây!!!” Hỏa Liệt hầu vội vàng truyền âm.

“Công tử, công tử mau ra đây.” Ma phó Tử Bạch truyền âm.

“Công tử mau ra đây, mau mau mau, mau không còn kịp!” Điền Dịch Chi vội vàng truyền âm.

“Để ma phó Tử Bạch bảo hộ ngươi, ta bên này cũng có phiền toái, bản thân khó bảo toàn, ngươi đừng đến chỗ ta.” Hỏa Liệt hầu lại ngay sau đó truyền âm.

Liên tiếp truyền âm.

Khiến Đông Bá Tuyết Ưng còn lâm vào trong tu hành đột nhiên dừng lại, hắn cũng có chút kinh ngạc, liên tiếp truyền âm khiến trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng cũng căng thẳng.

“Bản thân Hầu gia khó bảo toàn?” Đông Bá Tuyết Ưng chấn động.

Hắn bất chấp cái khác.

Vù.

Túm lấy Xích Vân thần thương, sau đó cất bước tới chỗ lối ra của Hư Không Thần điện, ầm ầm ầm, cửa điện phong bế bắt đầu mở ra, cửa chỉ mở ra một khe hở, Đông Bá Tuyết Ưng đã ‘Vù’ thuấn di mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.