Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 163: Tề tụ



Đông Bá Tuyết Ưng ngẩn ra, liền gật đầu không cưỡng cầu nữa.

Mình còn rất nhiều việc.

Một số hảo hữu Siêu Phàm lui tới, đặc biệt sắp đến Siêu Phàm sinh tử chiến, càng phải chuẩn bị sẵn sàng!

Nhìn theo Công Lương Viễn rời đi, Đông Bá Tuyết Ưng liền đi vào phủ đệ của mình.

Phủ đệ rất xa hoa, người hầu thị nữ so với Tuyết Thạch thành bảo còn nhiều hơn, một nữ tử áo bào trắng như tuyết cung kính nói: “Chủ nhân, ta là Hứa Cầm, đảm nhiệm quản gia phủ đệ của chủ nhân! Chủ nhân có gì cần, cứ việc phân phó.”

“Nữ quản gia?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nữ quản gia này.

Rất mỹ mạo, dáng người cũng vô cùng tốt, coi như một vưu vật, hơn nữa khí tức cảm ứng phán đoán, nữ quản gia này hẳn là một pháp sư cấp Lưu Tinh! Nữ pháp sư trẻ tuổi cấp Lưu Tinh tính là vưu vật như vậy... Nếu là ở thế giới phàm nhân sẽ lọt vào vô số người truy đuổi, nhưng hiện tại lại là làm nữ quản gia cho một gã Siêu Phàm.

Điều này làm Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, các thị nữ trong phủ đệ phần lớn cũng chưa tu luyện đấu khí, pháp lực, nhưng chỉ cần dáng người dung mạo cũng tính là không tồi rồi, có số ít mấy chục người đều tiếp cận nữ quản gia, đều là dung mạo dáng người so với Khổng Du Nguyệt càng tốt hơn. Chỉ là vì không có đấu khí pháp lực, cho nên trên khí chất yếu kém hơn rất nhiều.

“Kiếm nhiều mỹ nữ như vậy? Tân Hỏa cung cũng thật biết cân nhắc cho các Siêu Phàm!” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, lập tức phân phó, “Hứa Cầm, ngươi nói toàn bộ bố cục phủ đệ này chút.”

“Vâng.” Hứa Cầm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, đáy lòng lại rất vui mừng.

Nàng được Tân Hỏa cung đặt làm nữ quản gia cho một vị cường giả Siêu Phàm, ban đầu cũng rất thấp thỏm bất an.

Dù sao trước mặt Siêu Phàm, phàm nhân thật sự là tùy ý bị nhào nặn không thể phản kháng, bình thường đảm đương nữ quản gia của sinh mệnh Siêu Phàm, rất nhiều cũng tự nhiên thành nữ nhân của Siêu Phàm! Hứa Cầm không thể phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận. Nhưng từ sau khi tới phủ đệ này, đã nghe nói chủ nhân nhà mình là một vị tuyệt thế yêu nghiệt cực kỳ trẻ tuổi, là tồn tại chỉ hai mươi tám tuổi đã bước vào Siêu Phàm.

Hai mươi tám tuổi đã bước vào Siêu Phàm? Hứa Cầm lúc ấy đã thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất sẽ không là lão đầu thối.

Khi Đông Bá Tuyết Ưng và Công Lương Viễn từ trên cao bay xuống ở trước phủ đệ, Hứa Cầm đã đánh giá vị chủ nhân này của mình.

Rất trẻ tuổi.

Khí chất cũng rất phi phàm, dung mạo tuy không tính tuấn tú cỡ nào, nhưng cũng rất ưa nhìn, trong lòng Hứa Cầm đã có chút ngọt ngào.

“Chủ nhân, những cái này đều là hộ vệ bên ngoài ở.” Hứa Cầm và Đông Bá Tuyết Ưng đi ở các nơi trong phủ đệ, phía sau cũng có hai thị nữ đi theo mọi lúc, “Một dãy phòng này đều là chỗ ở của các thị nữ.”

Đi đến khu vực trung ương phủ đệ.

“Nơi này chính là chỗ chủ nhân ở, có điện sảnh đón khách, nơi tu luyện vân vân... Các thị nữ đều ở chung quanh. Ta thì ở lại trong thiên phòng (phòng bên) của chủ nhân, có thể chờ chủ nhân phân phó bất cứ lúc nào.” Hứa Cầm cẩn thận giới thiệu, thanh âm của nàng nhu hòa, hiển nhiên là trải qua một số huấn luyện dạy dỗ cơ bản của Tân Hỏa cung.

Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm tán thưởng.

Nữ quản gia này cùng với một đám thị nữ, thoạt nhìn ngay ngắn có trật tự, nếu là ở nhân gian bên ngoài, chỉ sợ là loại gia tộc ngàn năm mới có thể nuôi dưỡng ra nhiều thị nữ ưu tú như vậy. Như các thị nữ người hầu trong thành bảo Đông Bá gia tộc mình, đều rất bình thường, rất nhiều đều như con cái nhà nông.

“Được rồi, các ngươi đều lui ra đi.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó, liền chuẩn bị đi nghỉ ngơi trước, hắn thông qua thiên địa lực cảm ứng đã sớm biết tất cả bố cục trong phủ đệ, chỉ là lúc trước cũng không quá rõ... Các nơi rốt cuộc là dùng để làm gì, hiện tại là hoàn toàn biết rồi.

“Vâng.”

Nữ quản gia Hứa Cầm cùng các thị nữ cung kính đáp, sau đó đều lui đi tản ra.

Hứa Cầm lúc rời đi, khóe miệng có một tia mỉm cười. Tuy vị sinh mệnh Siêu Phàm này tựa như không để ý tới nàng, nhưng sau này sớm chiều ở chung, tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình. Lần đầu gặp mặt, đối với chủ nhân sinh mệnh Siêu Phàm của mình, nàng vẫn rất hài lòng.

******

Sáng sớm hôm sau, Trường Phong kỵ sĩ Trì Khâu Bạch liền phái người đưa tới thiệp mời, mời hắn giữa trưa đi phủ đệ của Trì Khâu Bạch dự tiệc, đến lúc đó các Siêu Phàm khác của An Dương hành tỉnh đều sẽ đến.

Giữa trưa hôm đó.

Đông Bá Tuyết Ưng rời phủ đệ của mình, sau đó lại cất bước, soạt, bóng người bỗng xuất hiện ở cửa phủ đệ của Trì Khâu Bạch, các hộ vệ ở cửa nhìn thấy thanh niên đồ đen đột nhiên xuất hiện cũng không chút kinh ngạc, bởi vì làm thủ vệ trông cửa phủ đệ Trường Phong kỵ sĩ, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy Siêu Phàm, tốc độ của các Siêu Phàm vốn vượt quá bọn họ tưởng tượng.

“Đông Bá đại nhân, mời.” Lập tức có hộ vệ dẫn.

Hộ vệ dẫn sau đó thị nữ dẫn.

Tới trong chủ điện, trong sảnh điện rộng lớn, giờ phút này đã có sáu vị Siêu Phàm ngồi. Các Siêu Phàm đều là ngồi trên chiếu, trước mặt có một cái bàn. Đây cũng là thói quen ăn cơm thời cổ của Hạ tộc, ở thế giới phàm nhân cũng chỉ một số đại gia tộc tương đối chú ý... Còn ăn cơm như vậy! Như nhà Đông Bá Tuyết Ưng dù sao cha mẹ lúc trước đều là làm nhà mạo hiểm, cũng không quá chú ý.

Ăn cơm đều ngồi thành một bàn.

Mà sinh mệnh Siêu Phàm, tuổi thọ dài lâu, càng thích phong cách cổ hơn. Hơn nữa bọn họ đối với Siêu Phàm khác sẽ tự nhiên mang một tia cảnh giác, ngồi cùng một chỗ ăn cơm vẫn phải chú ý, mọi người ngồi tách ra, ngược lại đều tự tại.

“Tuyết Ưng đến rồi!” Ngồi ở chủ vị chính là Trường Phong kỵ sĩ Trì Khâu Bạch.

Trì Khâu Bạch giờ phút này, tóc dài trắng như tuyết, uống rượu, rất tiêu sái không gò bó, nhưng luôn mang theo sự thương cảm không hiểu.

“Trường Phong đại ca.” Đông Bá Tuyết Ưng hành một lễ, lập tức nhìn về phía năm vị Siêu Phàm khác, “Ra mắt các vị đại ca đại tỷ.”

“Đại tỷ?” Một nữ Siêu Phàm duy nhất ở đây cười lên.

“Tuyết Ưng là Siêu Phàm mới, hơn nữa tuổi ở trong chúng ta lại là nhỏ nhất, gọi đại ca đại tỷ có sai sao?” Trì Khâu Bạch nói, ở bên trái Trì Khâu Bạch một vị nam tử đeo một thanh đao cười nói: “Không sai, nhưng Linh Thục muội muội được gọi là đại tỷ, vẫn là lần đầu tiên nhỉ.”

Đông Bá Tuyết Ưng thoáng chú ý nam tử đeo đao.

Phải biết cường giả Siêu Phàm đều có bảo vật trữ vật, bình thường binh khí đều đặt ở trong bảo vật trữ vật, một cái ý niệm có thể xuất hiện ở trong tay, tốc độ so với từ sau lưng rút ra nhanh hơn nhiều! Cho nên đeo binh khí cũng rất ít gặp, về phần cái gọi là thể hội quen thuộc với binh khí... Các Siêu Phàm hầu như đều đã đạt tới lực lượng viên mãn như nhất, căn bản không cần mang theo binh khí mọi lúc.

Bình thường đeo binh khí như vậy, trừ sở thích đặc thù, đều là vì ‘Bí thuật’ đặc thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.