Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1687: Hư giới ảo cảnh đạo đệ nhất sát chiêu (Hạ) (2)



“Thế giới hư ảo này, khiến ta cũng có xúc động tiến vào trong đó.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm nói.

“Một chiêu số thế giới ảo cảnh này, sẽ gọi là...”

“Thế Giới Hư Ảo Lấp Lánh!” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.

Thế giới lấp lánh, bao hàm toàn diện, dù là Vũ Trụ thần cao cao tại thượng cũng phải trầm luân vào.

******

Đoạn Nha sơn mạch, lại một hòn đảo bay.

Đông Bá Tuyết Ưng một mình phi hành ở trong hòn đảo bay, một thế giới hư ảo mênh mông lấp lánh đã sớm tràn ngập chung quanh, ước chừng bao phủ ba trăm triệu dặm phạm vi. Có thể ở dưới hòn đảo bay áp chế duy trì phạm vi khổng lồ như thế, cũng có thể thấy được uy lực chiêu số ảo cảnh này của Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay.

Mình ở hư giới ảo cảnh đạo sáng chế sát chiêu đầu tiên, rốt cuộc có uy lực cỡ nào, bản thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng nói không rõ.

Hắn có thể mơ hồ cảm giác, uy lực hẳn là đến mức độ tầng ba.

Thậm chí có bộ phận cảm giác viên mãn! Uy lực thật sự, vẫn cần trải qua thực chiến để nghiệm chứng.

“Đó là ai? Sao, sao có nhiều Tử Nghiệt tộc lơ lửng chung quanh hắn như vậy?” Có cường giả Tử Nghiệt tộc, ở xa xa nhìn thấy chung quanh một vị thiếu niên áo trắng lơ lửng một đám Tử Nghiệt tộc ngủ say.

Phạm vi ba trăm triệu dặm rất lớn.

Những kẻ ngủ say ở chung quanh Đông Bá Tuyết Ưng, đều là bị ảo cảnh bao phủ, tự nhiên mà vậy trúng chiêu, chúng nó thậm chí cũng chưa kịp phát hiện Đông Bá Tuyết Ưng.

Mà vị cường giả này, vẫn là người đầu tiên phát hiện! Ở trời cao, cách mấy trăm triệu dặm xa xa nhìn thấy.

“Vù.”

Vị Tử Nghiệt tộc có cánh đó lập tức phẫn nộ thuấn di, ép thẳng về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

Sau đó, vù! Cũng lâm vào ngủ say, lơ lửng ở bên người Đông Bá Tuyết Ưng.

Cứ như vậy...

Đông Bá Tuyết Ưng một mực đến tận tộc địa!

“Ông!”

Toàn bộ phạm vi tộc địa, cũng chỉ đại khái một tỷ dặm, lĩnh vực ảo cảnh của Đông Bá Tuyết Ưng đã bao phủ non nửa, vừa đụng chạm ảo cảnh, các Tử Nghiệt tộc kia đều là rất nhiều rất nhiều ngã xuống lâm vào ngủ say, ai cũng không có sức phản kháng. Cường giả khác Tử Nghiệt tộc ở ngoài phạm vi ảo cảnh lĩnh vực, nhìn thấy đồng tộc lần lượt ngã xuống ngủ say, đều sợ tới mức vội đi đánh thức ‘Hoàng’ của bọn họ.

“Ai! Là ai xâm nhập tộc địa!” Hoàng là một dị thú bốn chân có cánh chim màu đen thật lớn, một đôi mắt màu đỏ tươi của nó nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, thân thể cao lớn giống như ngọn núi nhỏ, uy thế ngập trời.

Chung quanh Đông Bá Tuyết Ưng lơ lửng rậm rạp hơn vạn Tử Nghiệt tộc, đương nhiên là hắn nương tay, ngay cả một số Tử Nghiệt tộc không có trí tuệ gì hắn cũng chỉ khiến bọn chúng trầm luân ở ảo cảnh mà thôi.

“Hoàng của Tử Nghiệt tộc, ta đến, không có ác ý.” Đông Bá Tuyết Ưng ngoài miệng nói, cố ý kéo dài thời gian. Lĩnh vực của hắn quá lớn, đã sớm phát hiện một con mắt màu xám kia trên hòn đảo bay này.

Một con mắt màu xám này, cũng là ở ngọn của một cây thực vật kỳ lạ.

Quan sát ký ức.

“Không có ác ý, khiến nhiều Tử Nghiệt tộc như vậy đều bị ngươi khống chế?” Hoàng gầm nhẹ, lại có chút đề phòng, hắn nhìn không ra hư thật của thiếu niên áo trắng trước mắt.

Đúng vậy.

Đông Bá Tuyết Ưng trong quá khứ, đám Tử Nghiệt tộc tốt xấu có thể cảm ứng được khí tức Vũ Trụ thần tầng hai của hắn.

Mà hiện nay thời khắc duy trì ảo cảnh khủng bố này, ở trong cảm ứng của chúng nó, ngay cả bản thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng là một bộ phận của ảo cảnh, căn bản không phát hiện được chút khí tức.

Rậm rạp hơn vạn Tử Nghiệt tộc trôi nổi ở chung quanh, dù là ‘Hoàng’ cũng có chút kinh hãi, nó cũng không phải là Vô Địch!

Hồn nguyên sinh mệnh ‘Tám vị đại thánh’.

Trong tộc đàn dân bản xứ càng có cấp số ‘Chí tôn’, làm ‘Hoàng’ của một hòn đảo bay này, trí tuệ của nó đã rất cao, nó đối mặt kẻ yếu khẩn cầu là khinh thường để ý. Nhưng đối mặt cường giả, ngược lại kiêng kị.

“Bọn họ cũng chưa chết, chỉ là đang ngủ say mà thôi. Ta đến, chỉ là vì thu thập chút tài liệu.” Đông Bá Tuyết Ưng ngoài miệng nói, cùng lúc ghi nhớ, trong chốc lát, rốt cuộc hoàn toàn ghi nhớ cấu thành ảo cảnh thế giới trong con mắt màu xám kia. Tuy hắn nay đã sáng tạo sát chiêu đầu tiên, nhưng so sánh với ảo cảnh của con mắt thần bí, vẫn có chênh lệch rất lớn.

“Đúng rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn một con cảnh giới ‘Hoàng’ xa xa kia, “Ta còn có một chuyện rất quan trọng.”

Hoàng trầm thấp nói: “Ta đã cho phép ngươi thu thập một loại tài liệu rời đi, còn có chuyện gì?”

“Giao thủ với ngươi, xem xem thực lực chênh lệch của ngươi và ta.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười.

“Giao thủ?”

Hoàng một mực ẩn nhẫn rốt cuộc nổi giận!

Tính tình Tử Nghiệt tộc đều không tốt lắm, nó chỉ là kiêng kị một vị cường giả, cho nên trả giá chút tài liệu nó không cần, để thiếu niên áo trắng thần bí này rời đi nó cũng đồng ý. Hiện tại thế mà còn muốn giao thủ?

“Ngươi muốn chết!!!” Vị dị thú bốn vó cánh chim màu đen khổng lồ như ngọn núi nhỏ này hung mãnh rít gào, trực tiếp lao về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

Ảo cảnh cố ý co rút lại phạm vi, giờ phút này lại đột nhiên mở rộng, đem vị ‘Hoàng’ kia cũng bao phủ trong đó.

Một đôi mắt màu đỏ tươi của hoàng lập tức trợn tròn xoe, lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng sau đó cánh chim của nó vẫn mềm nhũn rũ xuống, ánh mắt cũng ảm đạm, thân thể khổng lồ lơ lửng ở giữa không trung, cũng lâm vào trong ngủ say.

Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng thở ra: “Thật sự thành công rồi? Nếu không thành công, nó một chưởng đã đập chết ta rồi nhỉ!”

Đến nghiệm chứng thực lực, hắn đã làm sẵn chuẩn bị phân thân bị giết.

Mà nhìn từ kết quả ít nhất hòn đảo bay này! Đã bị hắn quét ngang! Bao gồm vị hoàng kia!

Một hòn đảo bay, hoàn toàn bị quét ngang.

Đây là ‘Kỳ tích’ từ trước tới nay, người tu hành Giới Tâm đại lục chưa từng làm được! Dù là Hạ Hoàng, Bất Tử Minh Đế bọn họ cũng chỉ là có hi vọng đánh ngang tay với một vị ‘Hoàng’ nào đó, muốn chém giết một vị ‘Hoàng’, xa xa không thể chạm tới! Bất Tử Minh Đế nếu luyện chế ra ‘Tử vong hành giả’ thực ra cũng có hi vọng, chỉ là hắn chưa thể luyện chế thành.

Toàn bộ người tu hành Giới Tâm đại lục, chỉ có Đông Bá Tuyết Ưng có thể làm được!

Đây là sát chiêu ‘Hư giới ảo cảnh đạo’! Trực tiếp nhằm vào linh hồn ý chí!

Chiêu số linh hồn rất khủng bố, cho dù có chí cao bí truyền, chí cao bí bảo, tử vong hành giả vân vân, đều vô dụng như nhau cả! Bởi vì đối mặt linh hồn chiêu số, có thể dựa vào chỉ có linh hồn của chính mình. Có thể chống đỡ được, cũng chỉ là phân ra chút tâm lực mà thôi. Không chống đỡ được, thì trầm luân! Sống chết ở trong tay đối phương.

“Ta lần đầu tiên tiến vào Đoạn Nha sơn mạch, lần đó ta thi triển ảo cảnh, khiến thực lực ‘Hoàng’ của hòn đảo bay đó hạ xuống ba thành.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Mà hiện nay, ta rốt cuộc sáng tạo một đại sát chiêu, cũng có bộ phận cảm giác viên mãn, lại là khiến một vị ‘Hoàng’ bình thường trực tiếp trầm luân trong đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.