Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1705: Đại ân nhân (2)



Đợi đến sau khi tán gẫu xong tách ra với Bắc Hà đại đế.

Đông Bá Tuyết Ưng liền cùng nhau rời khỏi với hóa thân của Tinh Quang chi chủ.

“Giờ đã rời khỏi?” Tinh Quang chi chủ truyền âm hỏi.

“Ừm.”

“Đại đế động tĩnh lớn như thế, Thước Hoa yến này cũng là vì nghênh đón ngươi, chỉ nói mấy câu với ngươi, đã để ngươi đi rồi?” Tinh Quang chi chủ đầu đầy sương mù.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hắn, không nhiều lời, trực tiếp hướng bên ngoài bay đi.

“Đợi ta chút.” Hóa thân Tinh Quang chi chủ vội đuổi theo.

Hóa thân là không quan trọng! Nhưng hóa thân mang theo một ‘cánh hoa Thước Hoa’ kia lại rất quan trọng!

...

Sau khi bữa yến hội này kết thúc.

Tên tuổi Phi Tuyết đế quân cũng dần dần truyền bá ra, đặc biệt tầng cao nhất của toàn bộ tộc đàn dân bản xứ Đoạn Nha sơn mạch càng vì nó mà chấn động.

“Ồ? Chiêu số linh hồn, có thể dễ dàng khiến hoàng cấp trầm luân, ngay cả Phong Yên thần tướng trong ba mươi sáu thần tướng cũng nháy mắt trầm luân?” Một vị lão giả áo bào tím cao gầy, khí tức khủng bố dị thường tràn ngập bốn phương tám hướng, chung quanh cũng có vô số sấm sét từ trong hư vô xuất hiện, vờn quanh hắn. Hắn là một trong hai đại chí tôn của tộc đàn dân bản xứ ‘Lôi Tiêu chí tôn’.

Hắn đem huyết mạch chi lực thức tỉnh đến hoàng cấp viên mãn một bước này, lúc nào cũng có thể cảm nhận được lực lượng của một tầng khác.

Đó là một loại lực lượng khủng bố.

Có thể nhảy ra khỏi một phương thế giới này, nhảy ra khỏi quy tắc trở ngại của ‘Nguyên’, thật sự đi qua vô tận không gian, hướng tới đủ loại vùng đất thần bí.

“Chiêu số linh hồn như vậy, nghe cũng chưa từng nghe, chỉ sợ dù chí tôn, cũng phải phân ra rất nhiều tâm lực chống cự.” Lão giả áo bào tím thầm nghĩ, “Bắc Hà kia quả thực cũng đủ giảo hoạt, mời Phi Tuyết đế quân kia trước tiên.”

...

“Phi Tuyết đế quân? Thế mà còn tồn tại chiêu số linh hồn như vậy?”

Toàn thân Hạo Cổ chí tôn vòng quanh sóng nhiệt, thậm chí thực lực hơi yếu cũng không thể nhìn thẳng, Hạo Cổ chí tôn tự nhiên phát ra hào quang chói mắt, như một quả cầu lửa lớn.

“Tuy chiến lực chính diện của hắn rất bình thường, thực lực cận chiến thấp có thể xem nhẹ, nhưng chiêu số linh hồn lại có thể ảnh hưởng chúng ta, Giới Tâm đại lục này cũng coi như xuất hiện một cường giả khó lường.” Hạo Cổ chí tôn thầm nghĩ, năm tháng dài lâu, hắn từ trước tới giờ chưa từng để ý người tu hành của Giới Tâm đại lục. Nhưng một lần này, hắn đã coi trọng.

Thậm chí ở trong lòng hắn, ‘tính uy hiếp’ của Phi Tuyết đế quân này, so với các đại đế còn cao hơn.

...

“Bắc Hà này thật giảo hoạt, lập tức chủ động mời, bày tiếc mời chào! Động tác của hắn đủ nhanh, ta nhận được tình báo thì đã chậm.” Một vị nam tử một sừng áo bào đen khẽ lắc đầu.

...

“Đã chậm một bước, hy vọng Phi Tuyết đế quân kia đừng đầu nhập vào Bắc Hà.” Thiên địa lực hội tụ thành một tuyệt mỹ nữ tử xa xa nhìn phương hướng Tinh Quang thế giới, lẩm bẩm, “Bắc Hà dã tâm quá lớn, ba vị đại đế khác dưới trướng Hạo Cổ chí tôn đều bị hắn tính kế, đánh cược tất cả đều thua. Lần này nếu là lại có thêm Phi Tuyết đế quân này giúp, tộc ta nói không chừng thực sự xuất hiện vị chí tôn thứ ba.”

******

Tin tức của tầng cao nhất tộc đàn dân bản xứ tự nhiên linh thông, đều chú ý vị Phi Tuyết đế quân này.

Mà Đông Bá Tuyết Ưng đã về tới Tinh Quang thế giới.

Hơn nữa rất nhanh tin tức thứ nhất truyền ra, quân đội dưới trướng Bắc Hà đại đế vốn tấn công từng cái thế giới dân bản xứ, toàn bộ rút lui!

“Đều rút quân rồi.”

“Toàn bộ rút quân, quân đội dưới trướng Bắc Hà đại đế toàn bộ rút quân, khu vực Trần Diệu đại đế ban đầu thống lĩnh đều đã khôi phục tự do.”

“Những quân đội rút lui kia đã nói! Là Phi Tuyết đế quân cầu tình, Bắc Hà đại đế đã đáp ứng, không tấn công nữa.”

“Là Phi Tuyết đế quân đồng tình các thế giới, Bắc Hà đại đế mới đáp ứng thu tay lại.”

Từng cái tin tức điên cuồng truyền bá.

Rất nhiều thế giới vốn đều đã tuyệt vọng, nay quân đội của Bắc Hà đại đế rút về, quê hương bọn họ khôi phục yên tĩnh, bọn họ lại có thể tiêu diêu tự tại như quá khứ. Ở sau khi ‘tuyệt vọng’ qua đi, một lần nữa có được tự do, bọn họ mới càng thêm cảm kích.

Đều biết, là Phi Tuyết đế quân và Bắc Hà đại đế có ước định, Bắc Hà đại đế mới rút về. Các phương đều vô cùng cảm kích.

Đây là đại ân tình cứu vớt toàn bộ thế giới quê hương! Đại ân tình cứu vớt cả tộc bọn họ!

“Đại ân nhân.”

“Phi Tuyết đế quân, đã cứu vớt cả tộc chúng ta!”

“Lấy tính tình Bắc Hà đại đế, không có khả năng vô duyên vô cớ dừng tấn công. Dù sao cũng là khu vực khổng lồ như thế, khẳng định là Phi Tuyết đế quân đã trả giá cái gì đó.”

“May mà có Phi Tuyết đế quân.”

Từng cái thế giới đều phái ra đội ngũ hướng tới Tinh Quang thế giới, bái phỏng đại ân nhân ‘Phi Tuyết đế quân’ của bọn họ.

...

Đội ngũ tới đây liên miên không dứt.

“Đế quân.”

“Phi Tuyết đế quân.”

Đội ngũ sứ giả đến từ thế giới khác nhau, rất nhiều đều là một phương thế giới chi chủ tự mình dẫn dắt, trong mắt mỗi người tràn ngập cảm kích kích động, đều đến bái phỏng Đông Bá Tuyết Ưng. Bọn họ người người chuẩn bị lễ vật! Đại ân cứu vớt thế giới quê hương, cứu vớt cả tộc bực này... Bọn họ ra tay sao có thể ít? Phàm là cảm thấy hữu dụng đối với vị ‘Phi Tuyết đế quân’ xuất thân người tu hành này, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong.

Đông Bá Tuyết Ưng đối mặt đội ngũ liên miên không dứt, đối mặt bảo vật như núi, lại có chút trợn mắt há hốc mồm.

“Vị Bắc Hà đại đế này, cố ý nói là vì ta cầu tình, bởi vì ta? Là muốn cho ta nhân tình này đây.” Đông Bá Tuyết Ưng đã hiểu ý tưởng của Bắc Hà đại đế.

“Hắn sợ ta tuy đáp ứng hỗ trợ, lại sợ thời khắc mấu chốt ta không dốc hết toàn lực, tính kế hắn?” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, đồng thời cũng ứng phó từng đám đội ngũ các thế giới đến bái phỏng, các thế giới chi chủ, các nguyên lão dẫn dắt đội ngũ đến, đều cảm kích vạn phần nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, đều nói các loại lời cảm kích.

“Đại ân của đế quân, cứu cả tộc ta, Phù Nghê thế giới ta không biết lấy gì để báo đáp, sau này đế quân phàm có lệnh, cứ việc phân phó một tiếng, Phù Nghê thế giới ta nhất định sẽ không chối từ!”

“Phi Tuyết đế quân, chúng ta cùng đế quân lúc trước không quen biết, đế quân thương xót, nguyện ý cứu tộc đàn quê hương chúng ta...”

Những người đến bái phỏng, cảm tình tràn ra lời nói vẻ mặt.

Có một số mắt cũng đỏ ửng lên, thậm chí rơi lệ cũng có! Bọn họ rơi lệ, trái lại cũng không chỉ là cảm kích, mà là nghĩ tới ở trong chiến đấu trước đó hy sinh quá nhiều tộc nhân!

Quá gian nan rồi.

May mắn có Phi Tuyết đế quân ngang trời xuất thế, cứu vớt đám đông thế giới.

Đông Bá Tuyết Ưng trái lại cũng không tự cao tự đại, mà là tiếp đãi lần lượt, thậm chí ở cùng ngày còn tổ chức một yến hội long trọng, đám đông đội ngũ thế giới đều tham gia sự kiện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.