Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1716: Minh Đế bái phỏng Tuyết Ưng



“Phi Tuyết đế quân này, danh tiếng ở Đoạn Nha sơn mạch cũng quá lớn rồi, các phương tranh nhau kết giao, ta nếu chạy vào Đoạn Nha sơn mạch, hắn chỉ cần hiệu lệnh một tiếng, chỉ sợ sẽ có một số đại đế, thậm chí chí tôn nguyện ý ra tay vì hắn nhỉ, vậy ta nhất định phải chết!” Trong lòng Bất Tử Minh Đế sốt ruột.

“Ở Giới Tâm đại lục cũng rất thiếu an toàn, ta vẫn xem nhẹ Phi Tuyết đế quân này.”

“Hắn một khi thành tựu Chung Cực! Nắm giữ hồn nguyên thần binh, chiến lực không thua gì ta thiêu đốt máu trái tim. Hắn còn có chiêu số hư giới ảo cảnh khủng bố, ngay cả hoàng cấp cũng có trầm luân, ta chỉ sợ cũng sẽ bởi vậy thực lực hạ xuống.” Bất Tử Minh Đế thầm nghĩ, “Thực lực hạ xuống, ta liền không phải đối thủ của hắn, sẽ bị hắn đuổi giết! Đợi tới lúc máu trái tim trong cơ thể ta tiêu hao hết, thực lực lại lần nữa giảm hẳn, vậy không phải chỉ bị đuổi giết, chỉ sợ sẽ đánh mất tính mạng.”

Bất Tử Minh Đế hoàn toàn có thể tưởng tượng một màn kia.

Quan trọng nhất là...

Lý trí nói cho hắn, một màn này, rất có khả năng trở thành sự thật!

Lấy tốc độ tu hành khủng bố của Phi Tuyết đế quân này, hiển nhiên thiên tư cực yêu nghiệt! Phương diện Hư không đạo, một trận chiến thành Phi Tuyết, đã nói lên tích lũy của Phi Tuyết đế quân đã phi thường hùng hậu. Lại có chí cao bí truyền trong tay! Ở trong ‘Đoạn Nha sơn mạch’ danh tiếng lại lớn như vậy, chỉ sợ đủ loại chỗ tốt, rất nhiều thế giới chi chủ đều chủ động đưa lên. Một số cơ duyên của hòn đảo bay, sợ cũng lật tay có thể lấy được.

Các phương giúp sức, Phi Tuyết đế quân này thành tựu Chung Cực, sợ cũng sẽ không quá xa xôi!

“Hắn thành tựu Chung Cực, ta liền xong rồi.”

“Chiến đấu chính diện hắn còn có chiêu số ảo cảnh, thiêu đốt hết máu trái tim sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chạy trốn tới Đoạn Nha sơn mạch? Càng là tự tìm đường chết!”

“Không đường nào để đi!”

“Ta không có đường nào để đi!”

Ánh mắt Bất Tử Minh Đế cũng trở nên âm lạnh mà điên cuồng.

Hắn không phải kẻ dễ dàng nhận thua, lúc trước tranh phong với cường giả khủng bố của từng cái nguyên thế giới khác, từng cái văn minh khác nhau. Thậm chí hắn cũng cân nhắc ngộ ra phương pháp luyện chế tử vong hành giả, hơn nữa từng thành công luyện chế tử vong hành giả. Cái đó cũng tạo ra tiếng tăm to lớn, cuối cùng ở sau khi hy sinh tử vong hành giả, thành công chạy về Giới Tâm đại lục quê hương.

Phải biết rằng, một số thực lực không thua gì hắn, thậm chí càng thêm kinh tài tuyệt diễm, có một số cũng là cuối cùng trầm luân, rơi vào thế giới tuyệt vọng kia.

“Phi Tuyết đế quân, chỉ xem ngươi lựa chọn như thế nào.” Trong lòng Bất Tử Minh Đế làm ra quyết định.

“Ta về trước, về sau lại tụ tập.” Bất Tử Minh Đế đứng dậy.

“Lần này vội như vậy?” Lão giả mập mạp uống rượu cười nói.

“Ừm, cần phải trở về rồi.”

Bất Tử Minh Đế không nhiều lời, quay đầu cất bước rời đi.

Nếu sớm biết tiếng tăm của Đông Bá Tuyết Ưng ở Đoạn Nha sơn mạch, hắn cũng sẽ không vào Đoạn Nha sơn mạch, bởi vì đến nơi đây quá nguy hiểm rồi!

...

Bất Tử Minh Đế lặng yên không một tiếng động lại trở về Giới Tâm đại lục. Ở Giới Tâm đại lục, có ‘Nguyên’ định ra quy tắc hạn chế, cường giả đứng đầu thật sự của Đoạn Nha sơn mạch cũng không vào được, tự nhiên cũng không ai uy hiếp đến hắn. Nhưng, đây là ‘tạm thời’. Một khi Đông Bá Tuyết Ưng đạt tới Chung Cực, vậy sẽ là kiếp nạn trước mắt.

“Vù vù vù ~~~~ “

Cuồng phong gào thét, tuyết lớn bay bay.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi một mình ở dưới đình uống rượu, rượu ấm áp, chung quanh đình có dao động vô hình, làm cuồng phong không thể xâm nhập chút nào. Bông tuyết xoay tròn bay loạn, một mảng trời đất tối tăm, mà dưới đình lại một mảng yên tĩnh, hương rượu tràn ngập.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày ngẩng đầu nhìn.

Một dao động buông xuống.

Chung quanh gió dừng, tuyết tan, một luồng dao động kia ở phía trên hồ nước dần dần ngưng tụ lực lượng thiên địa, hội tụ thành một bóng người, một vị thanh niên tuấn mỹ áo bào vàng hoa lệ đầu đội vương miện.

“Bất Tử Minh Đế, hắn đến chỗ ta?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc. Thành Phi Tuyết của hắn, thật ra cũng có tồn tại Vô Địch đến bái phỏng! Nhưng Bất Tử Minh Đế đến bái phỏng, lại là ra ngoài hắn dự kiến, dù sao thù hận của hai người là toàn bộ Giới Tâm đại lục đều biết.

“Minh Đế đến chỗ ta, không biết có chuyện gì?” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng nói.

“Không mời ta ngồi một chút?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bất Tử Minh Đế mỉm cười nói.

Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày một cái, nếu là chân thân Bất Tử Minh Đế chỉ sợ còn chưa tới gần, một cây hồn nguyên thần binh ‘Thanh Hà thương’ của hắn đã trực tiếp quét qua, căn bản không có khả năng để đối phương tiến vào thành Phi Tuyết nửa bước. Nhưng chỉ một cái hóa thân, hắn tự nhiên không để vào mắt. Đối phương có khí độ đến, Đông Bá Tuyết Ưng hắn cũng có khí độ chiêu đãi.

“Minh Đế, ngồi.” Đông Bá Tuyết Ưng vẫn khoanh chân ngồi ở nơi đó, không đứng dậy đón chào, hắn cũng không thích Bất Tử Minh Đế này.

“Ha ha ha...” Bất Tử Minh Đế cười đi qua ngồi xuống, phi thường tự nhiên cầm lấy bầu rượu bên cạnh, vung tay lên thiên địa lực ngưng tụ ra một chén rượu, tự mình rót rượu, đầu tiên là uống một ngụm rồi mới nói, “Rượu này bình thường, nhưng là rượu của Phi Tuyết đế quân, giá trị rượu này liền gia tăng không biết bao nhiêu lần.”

Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận quan sát vị Bất Tử Minh Đế này.

Thế mà nói chuyện khách khí như thế, còn nâng mình một phen, không giống tính tình Bất Tử Minh Đế. Trước đây thù của hai bên rất lớn, mình phá việc lớn của hắn. Bất Tử Minh Đế càng phẫn nộ điên cuồng muốn tiêu diệt toàn bộ thành Phi Tuyết để phát tiết lửa giận. Bây giờ còn nịnh mình?

“Phi Tuyết đế quân, ngươi ta quả thực có thù oán ở trước đây.” Bất Tử Minh Đế nói, “Nhưng nói ra, cũng là tính tình ngươi quá mức cứng rắn, không chấp nhận được ma đầu, ngươi cũng không phải chỉ nhằm vào một mình ta, mà là nhằm vào toàn bộ ma đầu.”

“Phải.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, “Minh Đế lý giải là tốt rồi.”

“Nhưng chung quy đã phá đại sự của ta.” Bất Tử Minh Đế nói, “Con đường tu hành này, ngươi chặn đường của ta, đó là thù không đợi trời chung!”

Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục bình tĩnh nghe.

“Nhưng hiện tại, thù này có thể giải rồi.” Bất Tử Minh Đế mỉm cười nói.

“Giải như thế nào?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ha ha, Phi Tuyết đế quân ẩn giấu không phải sâu bình thường, nay ngươi ở Đoạn Nha sơn mạch chính là thanh danh lan xa, thập tam hoàng, tám vị đại đế, năm đại chí tôn... Chỉ sợ không có một ai dám xem nhẹ ngươi, ngươi có thể dễ dàng trở thành thượng khách của chí tôn, đại đế chỉ sợ cũng phải chủ động mời ngươi, chủ động dâng lễ vật nhỉ.” Bất Tử Minh Đế nói.

Đông Bá Tuyết Ưng lông mày khẽ động, cười nói: “Tin tức của Minh Đế thật sự linh thông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.