Đông Bá Tuyết Ưng vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm một phát.
Soạt.
Một bọt khí hư không thật lớn nháy mắt bao bọc một con hoang thú trong suốt mềm mại này, cũng bao bọc vô số sợi tơ trong suốt kia. Bọt khí hư không nháy mắt sụp đổ thành điểm đen! Ở dưới một đầu ngón tay, tất cả đều nổ tung. Sau khi nổ tung, lộ ra một con hoang thú không mất một cọng lông kia.
“Chết.” Hoang thú này có chút thẹn quá hóa giận, nó phân ra vô số sợi tơ trong suốt nhanh chóng quấn lên, bện thành chín cái roi trong suốt thật dài.
Vù, vù, vù, vù...
Chín sợi roi trong suốt uy thế cực kỳ hung mãnh, lần lượt tùy ý quật Đông Bá Tuyết Ưng.
Nhưng tuy uy thế mãnh liệt hơn, trên thực tế lấy thực lực của Đông Bá Tuyết Ưng ứng phó lại càng thêm dễ dàng, bởi vì hắn có thể né tránh dễ dàng.
“Một con hoang thú này tuy là Thần Quân đỉnh phong, nhưng thân thể bảo mệnh cũng quá mạnh, thủ đoạn Hư không đạo của ta căn bản không gây thương tổn được cho nó.” Đông Bá Tuyết Ưng thở dài trong lòng, nếu có thể thương tổn, hao phí thời gian, còn có thể tiêu hao chết. Nhưng thương tổn cũng không gây được! Vậy chém giết lâu nữa cũng là lãng phí thời gian.
“Ta cũng không thương tổn được, ở trong hoang thú Thần Quân đỉnh phong, nó cũng hẳn là cực ít.” Đông Bá Tuyết Ưng nghĩ.
Đúng vậy.
Tuy đến đại hoang săn bắn, nhưng hắn cũng chưa sưu tập được đủ tình báo về hoang thú ‘Thần Quân đỉnh phong’.
Một là Tuấn Sơn thành Ngự Phong thị công khai tình báo hoang thú, rất ít về Thần Quân đỉnh phong. Hai là Thiên Thủy lâu trái lại có thể mua được lượng lớn tình báo hoang thú đủ chi tiết, nhưng giá đủ cao, hơn nữa Đông Bá Tuyết Ưng là muốn mượn việc này mài giũa bản thân một phen! Dù sao với hắn mà nói, chỉ cần đụng tới hoang thú ‘Thần Quân đỉnh phong’, đều là con mồi của hắn. Không biết tình báo, ngược lại có hiệu quả mài giũa hơn?
Về phần nguy hiểm?
Hoang thú Thần Quân đỉnh phong, với hắn mà nói cho tới bây giờ đã không có nguy hiểm.
“Thôi, nó chỉ chiêu số này, không có hiệu quả mài giũa.” Đông Bá Tuyết Ưng tâm niệm khẽ động.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía một con hoang thú khổng lồ trong suốt kia, con hoang thú đó còn điên cuồng tùy ý, nhưng hư giới ảo cảnh khủng bố đã trực tiếp xâm nhập hướng linh hồn hoang thú này, đồng thời Đông Bá Tuyết Ưng cũng đánh một quyền lên trên hoang thú này, ‘một quyền’ này chỉ là làm che dấu, phòng ngừa thần giới này có siêu cấp cường giả có thể thời gian hồi tưởng điều tra được cảnh tượng chiến đấu này, chiêu số linh hồn là không nhìn thấy, ở dưới thời gian hồi tưởng, chỉ có thể nhìn thấy mình một quyền đem hoang thú này đánh chết!
“Phốc.” Một quyền đánh phá.
Gương mặt trên thân thể khổng lồ trong suốt của hoang thú lại đột nhiên lộ ra sự hoảng sợ, sau đó thân thể bị một quyền đánh văng đi xa xa, khí tức của nó lại kịch liệt suy giảm, khí tức linh hồn hoàn toàn hủy diệt.
Oành ~~~~~
Thân thể cao lớn đập lên trên mặt hồ, tung tóe vô số nước hồ, thân thể nó mềm mại trôi nổi ở trên mặt hồ.
Đông Bá Tuyết Ưng đi qua, duỗi tay ra bắt được thi thể một con hoang thú này, ý niệm khẽ động, liền thu vào trong động thiên bảo vật.
Nói giỡn.
Thủ đoạn hư giới ảo cảnh của hắn, ở Đoạn Nha sơn mạch, một số Tử Nghiệt tộc hoàng cấp trung kỳ cùng thần tướng dân bản xứ đều đã trầm luân ngã xuống! Hoàng cấp trung kỳ, đó là tương đương với ‘Thần Đế trung kỳ’ của thế giới này. Cường giả Thần Đế trung kỳ, có bộ phận có lẽ có thể chống đỡ được. Nhưng một con hoang thú này mới Thần Quân đỉnh phong, hơn nữa tính tình tàn bạo tâm tính lại tầm thường, là căn bản không có khả năng đối kháng.
Cho nên săn bắn hoang thú, đối với Đông Bá Tuyết Ưng từ đầu tới cuối là không có nguy hiểm, có thể giải quyết dễ dàng, hắn chém giết chỉ là vì mài giũa Hư không đạo!
“Đi tìm con tiếp theo.” Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục tìm kiếm.
...
Thời gian trôi đi.
Hoang thú Thần Quân đỉnh phong quả thực hiếm thấy, Đông Bá Tuyết Ưng sau khi săn bắn một con, bình thường đều sẽ thi triển Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật đến một chỗ khác tiếp tục tìm kiếm.
Ở lúc cách tranh bảo hội của Thiên Thủy lâu còn có một tháng sẽ cử hành, Đông Bá Tuyết Ưng mới dừng lại.
“Nên đi Giang Nguyên thành rồi.”
Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở trời cao, bên cạnh một khe hở màu đen chợt lóe, hắn liền chui vào trong đó.
Trải qua ba lượt thi triển Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật, chủ yếu là vì điều chỉnh mục tiêu, dù sao hắn cũng chỉ là biết vị trí đại khái của Giang Nguyên thành.
“Đến rồi.”
Đông Bá Tuyết Ưng phi hành tốc độ cao, xa xa đã thấy được một tòa thành trì to lớn nguy nga phía trước, Giang Nguyên thành ở toàn bộ thần giới cũng là đại thành thuộc cấp độ đỉnh cao nhất, so với nó, Tuấn Sơn thành quả nhiên là góc nhỏ hẻo lánh.
Vù.
Hóa thành một luồng sáng bay đến chỗ cửa thành, ở trong ánh mắt hơi giật mình của thủ vệ cửa thành tiến vào tòa Giang Nguyên thành này, số lượng cường giả đến ngoài Giang Nguyên thành rất nhiều, thường xuyên có một số thuyền lớn đến.
“Thiên Tâm lâu.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn kiến trúc nguy nga cao nghìn trượng trước mắt, phía sau còn có quần thể cung điện liên miên, hình thành ‘Thiên Tâm lâu’ của Giang Nguyên thành.
Tuy nơi này xa xỉ hơn diện tích rộng hơn, nhưng bố cục rất giống Thiên Tâm lâu của Tuấn Sơn thành, Đông Bá Tuyết Ưng phi thường quen thuộc tới tầng thứ ba của tòa nhà cao trước mắt.
“Ta có một số thi hài hoang thú muốn bán cho Thiên Tâm lâu.” Đông Bá Tuyết Ưng trực tiếp nói với một người phục vụ.
“Thi hài hoang thú?” Người phục vụ nghênh đón vội hỏi, “Không biết là thực lực gì?”
“Thần Quân đỉnh phong.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Mời đi theo ta.”
Người phục vụ cả kinh, một cao thủ cấp Thần Quân bán thi hài hoang thú lại là cấp độ ‘Thần Quân đỉnh phong’? Hắn liền dẫn Đông Bá Tuyết Ưng hành tẩu ở trên hành lang, xuyên qua một mảng khu vực, sau đó tiến vào trong một sảnh cung điện.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn quanh âm thầm cảm khái: “Tuấn Sơn thành bên kia Thiên Tâm lâu tầng ba, chỉ chia làm ba sảnh cung điện mà thôi, nơi này lại có mấy chục sảnh cung điện, người phục vụ thì có nhiều trên trăm vị.”
“Vị Thần Quân này, mời lấy ra thi hài hoang thú ngươi muốn bán.” Hai vị cao thủ Thiên Tâm lâu ngồi ở nơi đó, trước người còn có không gian pháp trận lơ lửng, không gian rõ ràng chỉ trăm mét phạm vi, không gian áp súc bên trong lại có phạm vi trăm dặm.
Đông Bá Tuyết Ưng vung tay lên.
Vù vù vù...
Từng cái thi hài hoang thú trực tiếp ném vào trong không gian pháp trận kia, các hoang thú đó bộ dáng khác nhau, lớn như bộ dáng thằn lằn dài trên ba mươi dặm. Nhỏ như côn trùng thì chỉ dài không đến một thước, khí tức cũng khác nhau. Từng con ném vào, tất cả đều lơ lửng ở trong không gian pháp trận.
“Cái gì.” Hai cao thủ Thiên Tâm lâu phụ trách giám định thu mua có chút kinh ngạc nhìn cảnh này, nháy mắt đã vượt qua mười thi hài hoang thú Thần Quân đỉnh phong ném vào, nay Đông Bá Tuyết Ưng vẫn đang nhanh chóng ném, từng khối thi hài hoang thú không ngừng bay vào, mặc dù đều đã chết, nhưng khí tức lưu lại đều rất phi phàm.