Đông Bá Tuyết Ưng đang đọc sách trên chiếc giường ấm áp. Đèn hỏa tinh bên cạnh chiếu sáng cả gian nhà.
Sách tên là “Mười Kỵ Sĩ Siêu Phàm”.
Đây là tiểu thuyết dạng truyện ký ghi lại chuyện xưa. Đông Bá Tuyết Ưng rất thích xem chuyện xưa, đặc biệt là một ít truyền thuyết cũ về “Siêu Phàm”. Vốn là quý tộc, lại có người mẹ làm pháp sư, cộng thêm lượng sách lưu trữ lớn... Từ nhỏ Đông Bá Tuyết Ưng đã biết rất nhiều thường thức.
Như là việc kỵ sĩ được chia làm Nhân giai, Địa giai, Thiên giai, Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào và “Siêu Phàm”, tổng cộng bảy cấp bậc.
Trong đó thì Nhân giai, Địa giai, Thiên giai được coi là kỵ sĩ bình thường.
Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào lại được coi là kỵ sĩ Tinh Thần.
Còn trên kỵ sĩ Ngôi Sao chính là Siêu Phàm.
Ba cấp bậc lớn này rất khó vượt qua! Như cha nó và chú Đồng cũng mới là Thiên giai kỵ sĩ mà thôi.
Còn kỵ sĩ Tinh Thần ư? Kỵ sĩ Tinh Thần chính là những người sáng chói như vì sao trên chiến trường, vô số mũi tên vây công cũng không thể làm bọn họ bị thương. Bọn họ có thể giết tướng địch giữa ba quân, ngang dọc vô địch.
Tuy nhiên những thứ sức mạnh đó đều thuộc về người phàm.
Mặc dù một người Xưng Hào kỵ sĩ có thể hủy diệt mười vạn đại quân đi chăng nữa, dù có danh xưng “Quân đoàn một người”, “Cực hạn phàm nhân”, hay “Sức mạnh gần như thần linh”, thì chung quy vẫn là sức mạnh phàm nhân. Dùng thật nhiều người vẫn có thể giết họ.
Nhưng bước vào Siêu Phàm thì khác!
Đó là sự khác biệt về “chất”, đó là cú nhảy vọt toàn bộ cấp độ sống. Người đó đã không còn là người phàm, mà là sinh mệnh Siêu Phàm. Dù có bao nhiêu người phàm cũng chẳng thể giết được bọn họ, thậm chí không thể làm họ bị thương. Số lượng với bọn họ đã không còn ý nghĩa. Bọn họ nắm giữ sức mạnh khó tin, vượt qua vật chất!
Cả thần linh cũng rất kiêng kỵ bọn họ.
Như trong truyền thuyết có người khổng lồ dung nham cao ngàn mét, có Luyện Ngục Đại Ác Ma bên trong vực sâu, cũng đều là sinh mệnh Siêu Phàm. Mà loài người cũng có thể nhờ vào sự tu luyện để trở thành "Siêu Phàm’.
Các cường giả Siêu Phàm loài người có thể đẩy lùi ác ma xâm lấn, giết chết tất cả những kẻ dám phản kháng!
Bọn họ là sức mạnh bảo vệ loài người, làm tất cả dị tộc phải kính sợ!
“Nếu mà mình có thể trở thành kỵ sĩ Siêu Phàm thì tốt quá. Lúc đó sẽ tóm mấy con Ác ma chơi đùa, kiếm một con Rồng bự làm thú cưỡi và tìm thần linh uống rượu chung.” Đông Bá Tuyết Ưng vừa đọc truyện vừa cười hí hửng, tựa như nó đang hóa thành kỵ sĩ Siêu Phàm trong truyện. Bỗng …
"Keng!"
Đèn Hỏa tinh bên cạnh tự động tắt.
"A, sao đèn hỏa tinh lại tắt rồi? Sớm thế?" Đông Bá Tuyết Ưng vốn đang đọc sách rất cao hứng bỗng nhăn nhó đau khổ, "Có người mẹ làm pháp sư thật sự rất đáng thương a, cả đèn hỏa tinh đến giờ cũng tự động tắt."
“Hừm, thôi ngủ!”
Không có ánh đèn, còn biết làm gì khác ngoài đi ngủ.
Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu ngủ say. Nó mơ mình hóa thân thành kỵ sĩ Siêu Phàm, không gì không làm được. Đang ngủ mà nó cũng nhoẻn miệng cười, hiển nhiên mơ rất ngọt ngào.
******
Giờ khắc này vợ chồng Đông Bá Liệt cũng đang ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Đông Bá, gần đây em luôn cảm thấy không yên lòng.” Người vợ đang nằm trong lòng chồng.
“Đừng lo A Du à, chúng ta đã ở thành Nghi Thủy tám năm sóng êm gió lặng. Gia tộc của em vẫn chưa tìm đến, em cứ yên tâm đi không sao đâu. Cả nhà mình sẽ vẫn sống yên ổn mười năm, hai mươi năm nữa...đến lúc đầu bạc. Bọn họ sẽ không tìm được chúng ta, mãi mãi cũng không tìm được.”
Đông Bá Liệt nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình.
Người vợ dựa đầu vào ngực chồng.
Nàng không nói thêm gì nữa. Nàng rất rõ ràng sự mạnh mẽ của gia tộc mình. Chỉ sợ rồi sẽ có ngày bị bắt được.
Khóe miệng nàng hơi cười. Nàng không hề hối hận lựa chọn năm đó chút nào. Nếu hồi đó nghe theo gia tộc mới là tai nạn. Nàng chạy khỏi nhà đi mạo hiểm khắp nơi, rồi sớm chiều ở bên người yêu. Giờ lại có hai đứa con trai đáng yêu nữa, sao không thỏa mãn cho được.
“Đông Bá, anh sẽ có ngày hối hận chứ?” Người vợ nhẹ giọng nói, “Một khi bị tóm, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Em và anh bao nhiêu lần vào sinh ra tử rồi còn hỏi như thế sao?” Đông Bá Liệt cười nói.
“Vâng.”
...
Đêm đã khuya, pháo đài cũng rất yên tĩnh.
Ngoại trừ binh lính đang canh phòng, hầu như tất cả đều đang say giấc nồng.
"Ầm ~~~" một con chim lớn như đám mây đen bay vút tới, tiếng xé gió ầm ầm ầm làm một ít cửa sổ thủy tinh của pháo đài chấn động.
"Đến rồi." Người áo bào tro lộ ra ánh mắt phức tạp, "Em gái à... Thật không muốn bắt em đi chút nào."
"Đề phòng!!!"
Sư nhân Đồng Tam gào một tiếng hùng hồn vang vọng toàn bộ pháo đài.
"Là sư nhân của Thú nhân tộc?" Nam tử giáp bạc đang quan sát phía dưới bỗng hiếu kỳ nói.
“Là một tên sư nhân nô lệ do gia tộc phân phối cho em gái ta năm đó. Không ngờ là nhiều năm như vậy tên sư nhân này vẫn đi theo em gái ta, khá trung thành đấy.” Người áo bào tro nhìn thấy sư nhân thì nhớ lại hình ảnh hắn bị giam ở trong lao tù lúc còn là thiếu niên. Không ngờ nó vẫn yên tĩnh theo bên người em gái, bây giờ đã hùng tráng như thế kia.
Pháo đài phía dưới có diện tích hai dặm, chia làm ngoại thành bảo cùng nội thành bảo. Ngoại thành bảo có bốn doanh binh lính cùng với người hầu. Hơn nữa kỵ sĩ có thể đem theo gia quyến sống ở ngoại thành bảo. Vào ban đêm trên tường thành ngoại thành bảo đều được một doanh binh sĩ tuần đêm trông coi.
"Có kẻ địch."
"Có kẻ địch."
Trên tường thành lúc này có ba trăm tên lính, mỗi người cầm lấy nỏ lớn màu đỏ bên cạnh. Trên nỏ lớn đã sớm để tốt cung tên thô to đem ngắm vào kền kền bốn cánh ở xa trên không trung.
"Ngươi đi đi." Người áo bào tro dặn dò.
"Vâng." Nam tử mặc giáp bạc nhảy xuống từ trời cao. Ở độ cao gần năm mươi sáu mét thế mà hắn không cần bất kỳ bước đệm, hai chân ầm ầm rơi vào trên mặt đất được lát đá của pháo đài. Chỉ thấy mặt đất chấn động, phiến đá dưới chân đều nứt về bốn phía.
Nam tử giáp bạc nhìn về phía trước, giờ khắc này hai vợ chồng Đông Bá Liệt cũng đã đi ra, thậm chí cả Đông Bá Tuyết Ưng cùng em trai Thanh Thạch cũng đã thức dậy.
Bên ngoài có tiếng gào, còn có tiếng ầm ầm, làm sao mà ngủ được.
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Đông Bá Tuyết Ưng ôm em trai đứng phía sau cha mẹ.
"Mặc Dương Du!" Nam tử giáp bạc đứng trên đất trống của pháo đài, mặc kệ rất nhiều binh lính ở chỗ cao trên tường thành giơ nỏ lớn quay về hắn từ xa xa, hắn lạnh lùng nói, "Đã đến mức này, cô còn muốn gắng chống đối sao? Ngoan ngoãn đi theo chúng ta thì hơn."
"Nhìn xung quanh nhà ngươi đi." Đông Bá Liệt quát lên.
Nam tử giáp bạc nhìn quét qua chu vi, trên tường cao của pháo đài ở xa xa, trên mặt đất còn có một ít binh lính vây quanh, từng người giơ nỏ lớn màu đỏ sậm. Con ngươi của nam tử giáp bạc hơi co rụt lại, bèn lập tức cười nói: "Phá Tinh Nỗ, ghê gớm thật, một lãnh địa nhỏ bình thường ở trong thị trấn, lại có thể trang bị nhiều Phá Tinh Nỗ như vậy ư? Nhiều Phá Tinh Nỗ như vậy mà vây công một mình ta thì quả thực có hi vọng giết chết ta."
"Ngươi là kỵ sĩ Lưu Tinh cao quý, nếu như một chọi một, trong pháo đài chúng ta không ai là đối thủ của ngươi." Đông Bá Liệt nói rằng, "Nhưng có năm trăm Phá Tinh Nỗ, mỗi một cái đều có thể làm ngươi bị thương. Nếu đồng thời vây công ngươi, còn có mấy người chúng ta ra tay nữa... Vẫn có hi vọng giết được ngươi."
"Nơi này là lãnh địa của gia tộc Đông Bá." Cô gái áo bào tím Mặc Dương Du cũng nói, "Ngươi xâm nhập lãnh địa của một vị quý tộc, là khiêu khích gia tộc chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có thể đánh chết ngươi, ngươi chỉ có chết uổng thôi."
Theo pháp luật đế quốc, quý tộc nắm giữ đặc quyền. Lãnh địa của quý tộc càng là không thể xâm phạm.
"Hai vợ chồng cô đừng cố chống đối nữa, đi theo ta thì hơn." Nam tử giáp bạc cau mày.
"Quý tộc được che chở bởi pháp luật của đế quốc, lẽ nào ngươi muốn bắt đi hai vị quý tộc, làm trái pháp luật đế quốc?" Cô gái áo bào tím Mặc Dương Du lạnh lùng nói.
"Tiểu Du."
Một âm thanh hơi khàn khàn truyền đến.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại. Họ thấy một người mặc áo bào tro cầm pháp trượng trong tay đứng trên lưng con chim lớn giữa bầu trời. Bỗng nhiên một luồng uy năng đáng sợ hội tụ lại, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện đám mây dày đặc, trong đám mây có vô số sấm sét đang lấp lóe khắp nơi. Ở rất nhiều nơi trong pháo đài phía dưới đột nhiên xuất hiện từng tia điện. Tia điện trong đêm tối nhìn cực kỳ lấp lánh đẹp đẽ. Những tia điện này rơi vào trên người đám binh sĩ. Chỉ thấy họ lập tức kêu thảm thiết rồi co giật, đoạn ngã nhào trên đất, Phá Tinh Nỗ cũng rơi xuống.
Chỉ cần vung tay vung chân cũng làm mấy trăm binh sĩ mất hết khả năng chống cự. Tuy thế có thể nói hắn đã hạ thủ lưu tình, bằng không hết thảy binh sĩ đều đã cháy thành than rồi.
Kền kền bốn cánh trên không cũng bay xuống, sau đó người áo bào tro đi xuống. Hắn xốc mũ trùm đầu để lộ ra một khuôn mặt có hơi trắng xám nhưng vẫn đẹp trai. Khuôn mặt thanh niên áo bào tro này có bảy, tám phần mười tương tự với Mặc Dương Du.