Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 249: Gia hương



“Ta là sáu tháng đầu năm.” Dư Tĩnh Thu cười nói, “Ngày mai đã phải đi đuổi giết ác ma, huynh thì sao?”

“Ta cũng là sáu tháng đầu năm.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, “Xem ra hôm nay phải phiền muội hỗ trợ bố trí pháp trận.”

“Đây đều là pháp trận lập sẵn, lắp đặt là được rồi, rất đơn giản, nửa canh giờ là đủ.” Dư Tĩnh Thu mỉm cười gật đầu.

Hai người ở khoang thuyền dựa vào cửa sổ tán gẫu, thanh âm ngăn cách, cũng không ai tới quấy rầy.

Dù sao Siêu Phàm trong khoang thuyền cũng chỉ một ít như vậy.

Rời khỏi Thủy Nguyên đạo quan đại khái nửa canh giờ.

“Chỗ tiếp theo, An Dương hành tỉnh quận Thanh Hà Nghi Thủy thành.” Thanh âm Trì Khâu Bạch vang vọng khoang thuyền, “Chuẩn bị rời thuyền, đều xuất hiện đi.”

Trì Khâu Bạch nói xong ánh mắt lại chuyển hướng về phía Đông Bá Tuyết Ưng bên này.

Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu đều đứng dậy.

Đi đến trên boong.

“Tuyết Ưng, về sau phải cẩn thận.” Trì Khâu Bạch truyền âm nói, “Đừng quá cậy mạnh! Nhanh chóng nắm giữ chân ý mới là quan trọng nhất.”

“Vâng, Trường Phong đại ca, huynh cũng phải cẩn thận, ác ma không thể khinh thường.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng nói.

Hai người đơn giản hàn huyên vài câu.

Chiến thuyền xé rách không gian, từ trong vết nứt không gian đi tới trong một mảng hư không, quan sát phía dưới, trong dãy núi phía dưới một ngọn cao nhất chính là Tuyết Thạch sơn, trên đỉnh núi đó có Tuyết Thạch thành bảo.

“Tuyết Thạch thành bảo.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra một tia mỉm cười, đây là nơi hắn từ nhỏ lớn lên, cảm tình tự nhiên rất sâu.

Tuyết Thạch thành bảo rất náo nhiệt, bởi vì vợ chồng hầu tước cùng với hai vị thiếu gia đều đã trở lại, đặc biệt đại thiếu gia gia tộc ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ trong truyền thuyết, đó chính là sinh mệnh Siêu Phàm trong truyền thuyết!

“Hô.”

Đông Bá Tuyết Ưng đi ở trên đỉnh núi, hít sâu một hơi, hàn khí mang theo mùi đất hít vào phổi, điều này làm hắn kìm lòng không được lộ ra nụ cười.

Hương vị quê nhà! Nơi mình sinh sống từ nhỏ!

Nay là đầu mùa xuân, Nghi Thủy thành dù sao cũng là phương bắc của toàn bộ đại lục, tới gần đại tuyết nguyên phương bắc, cho nên trên đỉnh núi vẫn có tuyết đọng thật dày, chân dẫm ở trên tuyết đọng vang dát dát, đương nhiên đây cũng là Đông Bá Tuyết Ưng cố ý dẫm ở trên tuyết đọng, đường chủ yếu của đỉnh núi đã sớm được các người hầu hộ vệ của Đông Bá gia tộc dọn dẹp sạch sẽ.

“Bái kiến Tuyết Ưng đại nhân.” Một lão giả áo bào trắng mỉm cười đi tới, cung kính hành lễ.

“Bạch Nguyên Chi đại pháp sư.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Pháp sư cùng năm đó không biến hóa nhiều lắm.”

“Tuyết Ưng đại nhân mới là không thay đổi, vẫn trẻ tuổi như vậy.” Bạch Nguyên Chi nói. Hắn là tận mắt thấy Đông Bá Tuyết Ưng từ một thiếu niên rất bất phàm từng bước một trưởng thành tới bây giờ, nay hắn đã khó có thể đo lường được cảnh giới của Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này. Mấy năm nay hắn đã sớm bám vào trên người Đông Bá gia tộc, mượn dùng một chút tài nguyên của Đông Bá gia tộc, hắn cũng đã đạt tới Ngân Nguyệt cấp.

Đông Bá gia tộc là gia tộc số một quận Thanh Hà, toàn bộ An Dương hành tỉnh cũng xếp vào ba gia tộc cường đại đứng đầu.

“Tuyết Ưng sư huynh.” Một thanh âm vang lên, Dư Tĩnh Thu đi tới, bóng người lóe lên hai cái đã tới bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng.

“Bái kiến Dư pháp sư.” Bạch Nguyên Chi vội cung kính nói. Hắn đương nhiên biết quận Thanh Hà xuất hiện một vị Siêu Phàm nữ pháp sư khác.

“Tĩnh Thu, vị này là Bạch Nguyên Chi đại pháp sư.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Về sau muội ở đây tu hành, ngẫu nhiên cũng có thể chỉ điểm hắn một chút.”

“Được.” Dư Tĩnh Thu mỉm cười nhìn về phía Bạch Nguyên Chi, “Bạch pháp sư, chờ pháp sư lâu của ta xây xong, ngươi có thể ngẫu nhiên tới.”

“Cám ơn Tuyết Ưng đại nhân, cám ơn Dư pháp sư.” Bạch Nguyên Chi rất kích động.

Đông Bá gia tộc hiện nay, chiến lực cấp Xưng Hào cũng có ba vị, cấp Ngân Nguyệt cũng có mười mấy vị, Bạch Nguyên Chi ở trong đó cũng không tính là bắt mắt. Chỉ là hắn và Đông Bá Tuyết Ưng kết bạn sớm, lại từng làm sư phụ của Thanh Thạch, địa vị mới đặc thù chút.

Đơn giản hàn huyên hai câu.

Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu liền sóng vai bước đi.

“Đây là nơi huynh sinh sống từ nhỏ?” Dư Tĩnh Thu tò mò nhìn.

“Ừm. Hít thở không khí nơi này, cảm giác cũng khác, vẫn là quê hương tốt.” Đông Bá Tuyết Ưng phi thường quen thuộc bước đi, “Đúng rồi, muội đã lắp đặt xong rồi?”

“Điều này rất đơn giản.” Dư Tĩnh Thu gật đầu. “Toàn bộ đỉnh Tuyết Thạch sơn đều bố trí ở trong phạm vi của pháp trận, có ba đại pháp trận này, tuyệt đối không có ác ma dám tới.”

Dư Tĩnh Thu cũng đang tò mò quan sát.

Nàng có thể cảm giác được cảm tình của Đông Bá Tuyết Ưng đối với nơi này, nàng cũng đang quan sát, đây là nơi tình yêu trong lòng nàng lớn lên.

...

Tiệc tối, rất long trọng.

Bởi vì ngày mai, Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đều phải đi ra ngoài hành tẩu bốn phương.

“Ta nói chính sự một chút.” Tiệc tối đến cuối, Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng nói, nhất thời mọi người Đông Bá gia cùng Dư gia ở đây đều an tĩnh lại. Nói chuyện chính là một vị Thánh Cấp Siêu Phàm!

“Mọi người từ Tân Hỏa thế giới trở về, cũng coi như một chuyện tốt. Nơi đó tuy an toàn hơn, nhưng luôn nghẹn ở nơi kia, không có việc gì, sinh mệnh Siêu Phàm còn có theo đuổi của mình, đối với phàm nhân mà nói giống như ngồi tù.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Trở lại thế giới phàm nhân, mới là thời điểm các ngươi đại triển quyền cước.”

Nhất thời dẫn lên một mảng tiếng cười.

Đúng vậy.

Đông Bá gia tộc và Dư gia, đều là Siêu Phàm gia tộc! Ở thế giới phàm nhân quyền thế lớn cỡ nào? Ở Hạ Đô thành lại chỉ có thể nghẹn, nơi đó cấp Xưng Hào một đống, còn tụ tập hơn phân nửa sinh mệnh Siêu Phàm của toàn bộ Hạ tộc. Bọn họ trải qua cuộc sống như con sâu gạo. Ngay cả giải trí cũng rất ít, loại cuộc sống đó quá nhàm chán, sống cũng là lãng phí sinh mệnh!

“Trở lại thế giới phàm nhân mặc dù có điểm nguy hiểm, nhưng tốt hơn! Một năm trước, là Hạ tộc ta và ác ma giao chiến kịch liệt nhất. Mà hiện tại, bọn ác ma cũng đã hấp thu giáo huấn, một đám đều đã trốn không còn bóng dáng, các Bán Thần Hạ tộc ta đều đã lâu rồi không tìm được một ác ma, cho nên mới an bài chúng ta những Siêu Phàm này trở về đuổi giết ác ma.” Đông Bá Tuyết Ưng cười ha ha nói, “Bọn chúng rất biết trốn! Cái này cũng đã chứng minh, chiến tranh của Hạ tộc ta với ác ma, từ trên mặt ngoài bắt đầu chuyển vào âm thầm! Bọn chúng trốn càng kín, uy hiếp đối với phàm nhân ít hơn nhiều, cho nên cũng là lúc thích hợp mọi người trở về.”

“Lúc này có mấy nơi rất an toàn.”

“Một cái chính là Tuyết Thạch thành bảo này! Có thể nói như vậy, đám thâm uyên ác ma kia căn bản không xông vào được! Có lẽ ác ma đỉnh cao nhất có thể phá vỡ pháp trận, nhưng cũng phải tiêu phí chút thời gian, chút thời gian đó các ngươi chỉ cần thông qua vòng tay đưa tin bẩm lên, thời gian một hơi thở sẽ có Bán Thần nhân loại ta chạy tới!” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Các ngươi yên tâm, ta lật xem vô số hồ sơ trong lịch sử Hạ tộc ta, có thể khẳng định nói cho các ngươi, bọn ác ma là phi thường giảo hoạt cẩn thận ích kỷ! Không có khả năng lấy mạng mình ra liều! Khả năng nơi này lọt vào ác ma cấp Bán Thần tấn công... So với khả năng trên trời rơi vàng xuống còn thấp hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.