Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 386: Tất cả đều biết (1)



“Chỉ có lúc vừa uống thuốc giải đau đớn là nhẹ nhất, miễn cưỡng còn có thể tu hành, hiệu suất cũng thấp hơn quá khứ chút. Nửa canh giờ sau... Đau đớn tăng lên, trên thực tế đã rất khó tĩnh tâm.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Ta chống đỡ đến bây giờ, đau đớn do vu độc, thân thể này của ta cũng có chút không áp chế được.”

Giờ phút này không tu hành nữa, toàn lực áp chế đau đớn, thân thể Đông Bá Tuyết Ưng cũng không run rẩy nữa, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể ngẫu nhiên có chút mồ hôi cũng bị Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt thao túng Tinh Thần Chân Ý hóa thành hư vô.

“Một ngày chỉ có nửa canh giờ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Không tệ rồi.”

“Tuyết Ưng sư huynh tâm linh tôi luyện lợi hại hơn, có lẽ có thể tu hành lâu hơn.” Dư Tĩnh Thu nói.

“Đúng, tâm linh càng mạnh, chịu đau đớn quấy nhiễu có lẽ sẽ càng thấp.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng nói.

Nhưng hắn chưa nói cho Dư Tĩnh Thu.

Tuy một ngày có thể tu hành nửa canh giờ, nhưng nửa canh giờ đó, hiệu suất trên thực tế so với quá khứ thấp hơn rất nhiều rất nhiều. Vu độc đau đớn quấy nhiễu, so với đoán trước còn lớn hơn.

Hai người tiếp tục sóng vai đi tới.

Đi thêm một canh giờ, Đông Bá Tuyết Ưng mặc dù toàn tâm áp chế đau đớn, thân thể cũng không tự chủ được khẽ phát run, hắn đã không thể khống chế nữa. Thật sự quá... quá đau rồi!

“Ta ngồi một lát!” Đông Bá Tuyết Ưng ngồi trên một tảng đá lớn ở một bên, cúi đầu, cố gắng chịu đựng, muốn thích ứng.

Bởi vì ở trong cuộc sống về sau, hắn cần ngày ngày đêm đêm thừa nhận.

Chỉ thấy thân thể Đông Bá Tuyết Ưng đang chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thậm chí ngay cả mồ hôi hắn cũng không thể phân tâm thao túng Tinh Thần Chân Ý hóa thành hư vô.

“Tuyết Ưng sư huynh.” Dư Tĩnh Thu khẩn trương lại đau lòng nhìn.

Đây còn là Tuyết Ưng sư huynh trong trí nhớ của nàng sao?

Lúc trước Tuyết Ưng sư huynh trẻ tuổi cũng tràn ngập vô tận sắc bén, chém giết Hạng Bàng Vân! Rơi vào Hắc Phong uyên lại còn sống đi ra, trở thành Siêu Phàm trẻ tuổi nhất Hạ tộc nghìn năm qua! Ở trong Siêu Phàm sinh tử chiến cũng vô cùng chói mắt, ở trong năm tháng Siêu Phàm phía sau càng ngày càng chói mắt, thậm chí có thể nói chiếu rọi một thời đại! Sào huyệt ác ma bị hắn hủy, năm ác ma tướng quân bốn kẻ chết, một kẻ kéo dài hơi tàn! Tổng bộ Ma thần hội lần đầu tiên bị phát hiện bị công phá trong lịch sử Hạ tộc, phân thân Đại Ma Thần bị hủy...

Sáng tạo tất cả cái này, là tuyệt thế Siêu Phàm khiến Hạ sơn chủ, Áo Lan trưởng lão, Tư Không Dương những Bán Thần đỉnh cao nhất đều than thở trịnh trọng đối đãi!

Chỉ là hiện tại...

Nhìn Đông Bá Tuyết Ưng bị đau đớn tra tấn, Dư Tĩnh Thu thật sự rất đau lòng.

“Chúng ta về đi.” Đông Bá Tuyết Ưng môi trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi, hắn biết mình không chống đỡ được, nên mau mau về chỗ ở.

“Ừm.” Dư Tĩnh Thu muốn nắm tay Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng lại tránh ra, cười nói: “Đầy mồ hôi rồi.” Lúc nói lời này, sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng càng thêm tái nhợt.

Mắt Dư Tĩnh Thu đỏ lên.

“Tuyết Ưng sư huynh, chúng ta kết hôn đi.” Dư Tĩnh Thu bỗng nhiên nói.

Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt, giờ khắc này đầu óc cũng nổ vang một trận, ngay cả đau đớn tựa như lập tức đi xa.

“Muội không biết, ta chỉ có một hai trăm năm tuổi thọ sao? Có lẽ ngay cả một trăm năm cũng không sống đến.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Dư Tĩnh Thu.

“Vậy về sau, huynh phải một mực bầu bạn ta, chúng ta luôn luôn ở cùng nhau, chúng ta hành tẩu thiên hạ, đi chân trời góc bể, ngắm tất cả thế gian thế giới Hạ tộc ta.” Dư Tĩnh Thu nhìn hắn.

“Ha ha, vậy ta con ma ốm này, về sau sẽ cần muội chiếu cố.” Đông Bá Tuyết Ưng cười.

Trong mắt Dư Tĩnh Thu mơ hồ có sương mù, nàng nở nụ cười: “Được! Vậy huynh phải nghe ta.”

“Nghe lời muội.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Hai người nắm tay sóng vai bay lên, hướng lối ra của Xích Vân sơn thế giới bay đi.

Mơ hồ còn có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Chúng ta khi nào kết hôn?” Tiếng Đông Bá Tuyết Ưng.

“Ngày kia đi.”

“Được, nghe lời muội.”

Hai người trở lại chỗ ở ban đầu của Đông Bá Tuyết Ưng Tân Hỏa cung, ở chỗ ở, Trần cung chủ và Hạ sơn chủ đã đang chờ đợi.

“Tuyết Ưng, ngươi vẫn ổn chứ?” Trần cung chủ nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng sắc mặt tái nhợt trên mặt đầy mồ hôi, không khỏi lo lắng nói.

“Không có việc gì, trên lý luận ta có thể chống đỡ cả ngày, giờ còn rất sớm.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, Trần cung chủ lúc trước sau khi đưa một hồ lô thuốc giải đó, rất nhanh đã phát ra một bảng biểu cho Đông Bá Tuyết Ưng, ghi lại chi tiết thời gian uống thuốc trên lý luận cực hạn, dựa theo thời gian lý luận cực hạn này, như vậy có thể sống đến hai trăm năm.

Ở chín tháng đầu, mỗi ngày chỉ có thể uống thuốc giải một lần, mỗi lần một phần.

Mà hiện tại Đông Bá Tuyết Ưng từ khi uống thuốc tỉnh táo tới nay mới hơn ba canh giờ, cách một ngày thời gian còn sớm lắm. Đây cũng là trong ghi chép của thần giới, rất nhiều người trúng Quỷ Lục Oán vu độc, tuy ở thần giới tương đối dễ dàng có được thuốc giải này, nhưng ở dưới đau đớn tra tấn sẽ không khống chế được đi uống thuốc giải, mỗi lần đều trước một chút, như vậy càng về sau uống sẽ càng nhanh, sống không đến trăm năm là bình thường.

“Ừm.” Trần cung chủ không khuyên, hắn cũng hiểu, có thể chống đỡ càng lâu càng tốt, chống được cực hạn lý luận là chuyện tốt, tuy nhiên đau đớn đó vượt quá tưởng tượng.

“Ngươi phải nhớ, một khi ngươi hôn mê, thì bảo thanh giáp thủ vệ cho ngươi uống thuốc.” Trần cung chủ vội nói, “Sau khi hôn mê, sức khôi phục của bất tử thân không theo kịp lực phá hoại của Quỷ Lục Oán vu độc, chỉ sợ một canh giờ ngươi sẽ mất mạng.”

“Ta hiểu, ta một lát nữa sẽ nhờ chiến binh tiền bối.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. Thanh giáp thủ vệ hóa thành vòng tay ở trên cổ tay, có thể biết tình huống của Đông Bá Tuyết Ưng bất cứ lúc nào, mà người khác, bao gồm người thân, cũng không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng.

“Đúng rồi, Trần cung chủ, Hạ sơn chủ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Ta và Tĩnh Thu chuẩn bị kết hôn, ở ngày kia.”

Trần cung chủ, Hạ sơn chủ đều kinh ngạc nhìn về phía hai người trước mắt này.

Dư Tĩnh Thu cũng ôm cánh tay Đông Bá Tuyết Ưng, cười.

“Tốt! Hai người các ngươi thật nhanh đó, ha ha.” Trần cung chủ cười to nói, “Đại hỷ sự đại hỷ sự, thế mà ngay ngày kia. Nhưng nhanh cũng tốt.”

“Chúng ta đến lúc đó nên đi chúc mừng, ta phải nghĩ xem tặng quà gì mới tốt.” Hạ sơn chủ bên cạnh cũng cười nói, “Đúng rồi, là ở Tuyết Thạch thành bảo?”

“Đúng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu. “Ta và Tĩnh Thu đều nghĩ kỹ rồi, chúng ta ngày mai trở về Tuyết Thạch thành bảo, tất cả giản lược, cho nên cũng không cần làm ra thanh thế quá lớn.”

“Ta biết.” Trần cung chủ vội nói, “Được rồi. Ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, có việc cứ việc đưa tin là được.”

“Ừm.”

Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này nói chuyện cũng đã bắt đầu có chút thanh âm không đủ vững vàng, hắn cũng không cậy mạnh nữa, vào phòng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.