Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 571: Vãn bối ghi nhớ



Hồng Thạch lập tức nghiêm nghị gật đầu: “Ừm, là phải phòng bị chút, phải tuyệt đối đừng để cho hắn biết ngươi là Siêu Phàm nhất phẩm chân ý. Thật ra đối với bất luận kẻ nào, bất cứ sinh mệnh thật sự nào, Đông Bá ngươi đều phải cẩn thận. Bao gồm huynh đệ sinh tử của ngươi, thê tử của ngươi bất luận kẻ nào, tín nhiệm như thế nào nữa ngươi cũng không thể đem tin tức lộ ra. Bởi vì chỉ cần lộ ra ngoài, thì rất có thể hoàn toàn truyền ra, một khi truyền ra, ngươi sẽ rất nguy hiểm! Cho dù có đại năng muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực đối địch không thu được ngươi làm đồ đệ, sẽ tìm cách giết ngươi. Đây cũng là điều mỗi một Siêu Phàm nhất phẩm chân ý đều phải cẩn thận.”

“Ta hiểu, giết sư phụ rốt cuộc là ai?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Tên của hắn ta không thể nói.” Hồng Thạch nói.”Một khi nói, hắn sẽ sinh ra cảm ứng!”

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức phản ứng lại.

Đúng vậy, tên bậc đại năng không thể nhắc tới.

“Đương nhiên ta cũng có thể thông qua phương pháp khác gián tiếp nói cho ngươi, nhưng ngươi không biết tốt nhất. Ngươi biết, sẽ sinh ra phòng bị đối với hắn, sinh ra địch ý đối với hắn.” Hồng Thạch cảm khái nói, “Một khi có địch ý, nhân quả của ngươi và hắn sẽ tăng lên rất nhiều.”

Hận một người, cũng là nhân quả!

“Nhân quả?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.

“Ừm, nhân quả.” Hồng Thạch nói, “Thật ra ngươi trở thành đệ tử Hồng Thạch sơn, tự nhiên có một chút nhân quả với hắn. Nhưng ngươi cũng không biết hắn là ai, cũng không có bất cứ hận ý gì, cho nên nhân quả rất yếu.”

Hồng Thạch cười: “Thật ra Đông Bá ngươi cũng không cần lo lắng, bậc đại năng... Cao cao tại thượng. Bọn họ có lẽ có tranh đấu lẫn nhau, nhưng khả năng liên lụy đến hậu bối tiểu nhân vật là không lớn.”

Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.

“Tựa như trong phàm nhân... Người trưởng thành chém giết, rất ít lan đến trẻ con.” Hồng Thạch nói, “Thần giới và thâm uyên, bậc đại năng tổng cộng chỉ một ít như vậy, bọn họ tuổi thọ vĩnh hằng, ngẫu nhiên bởi vì chém giết làm đại năng nào đó ngã xuống, cũng khinh thường đi đuổi giết một số Giới Thần nhỏ yếu nhất trọng thiên nhị trọng thiên, càng thêm không có khả năng đi đối phó Thần cấp thậm chí Siêu Phàm. Đó mới là mất mặt!”

Đông Bá Tuyết Ưng có chút hiểu ra.

“Lấy sự kiêu ngạo của bậc đại năng, thà rằng chờ ngươi trở thành Giới Thần tứ trọng thiên, rồi mới đi động thủ.” Hồng Thạch nói. “Đương nhiên cũng có ngoài ý muốn, ví dụ như chủ động đi khiêu khích bậc đại năng, khiêu khích tôn nghiêm của bậc đại năng. Vậy bị giết, chỉ có thể trách là đáng đời! Một cái khác chính là nhất phẩm chân ý... Siêu Phàm nhất phẩm chân ý. Hầu như đại bộ phận đều là Giới Thần tứ trọng thiên, nhất định là uy hiếp lớn, tự nhiên sớm diệt trừ cho thỏa đáng. Diệt trừ nhất phẩm chân ý Siêu Phàm... Ở tại thần giới thâm uyên, đối với bậc đại năng mà nói đã là quy tắc ngầm thừa nhận, không tính là mất mặt.”

Đông Bá Tuyết Ưng không nói gì.

“Cho nên ngươi không đi chủ động khiêu khích bậc đại năng, lại không bại lộ là Siêu Phàm nhất phẩm chân ý. Đối phương không có khả năng không để ý mặt mũi ra tay với ngươi.” Hồng Thạch nói.

“Ta hiểu rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Khiêu khích?

Không đến mức ngu xuẩn như vậy, như vậy phải cẩn thận không bại lộ.

“Thời Không thần điện có thể khiến thời gian trôi ngược, rất có thể nhìn thấy cảnh tượng ta tu luyện nhất phẩm chân ý.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Như vậy có thể bại lộ.”

“Ngươi cứ yên tâm.” Hồng Thạch mỉm cười, “Thời Không thần điện không có khả năng thường xuyên làm thời gian trôi ngược, điều này cũng tiêu hao rất lớn. Hắn là một kiện chân thần khí, cần giám thị vô số không gian vô số luân hồi giả, thậm chí theo dõi Thần cấp thậm chí Giới Thần! Ngươi căn bản không đáng để nó tiêu phí quá nhiều tâm tư, đương nhiên nếu nó biết ngươi là nhất phẩm chân ý, thì khẳng định thường xuyên theo dõi ngươi.”

“Thứ hai, cho dù nó biết! Chủ nhân của nó cũng sẽ biết.”

“Nhưng Huyết Nhận thần đình, Thời Không đảo, Vạn Thần điện sớm đã có ước định, Thời Không thần điện có thể giám sát vô số không gian, rất dễ dàng phát hiện thiên tài Siêu Phàm. Cho nên cũng định ra yêu cầu, ví dụ như nhị phẩm chân ý và nhất phẩm chân ý đều cấm mạnh mẽ bắt đi, nhiều nhất chỉ có thể mời. Nhất phẩm chân ý cho dù phát hiện, cũng không thể bại lộ! Bại lộ, tương đương là hủy diệt một Siêu Phàm nhất phẩm chân ý.”

“Vị đảo chủ kia của Thời Không đảo, đến cấp độ đó của hắn, là căn bản khinh thường đi đối phó một Siêu Phàm nhất phẩm chân ý.”

“Huyết Nhận thần đình, Thời Không đảo, Vạn Thần điện, đại biểu ba vị tồn tại đỉnh cao nhất... Bọn họ cũng lười đi thu đệ tử nhất phẩm chân ý.” Hồng Thạch nói, “Bậc đại năng khác đều tranh nhau thu đồ đệ nhất phẩm chân ý, nhưng ba vị bọn họ càng chú ý thực lực bản thân hơn.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu.

Hiểu rồi.

Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ, Vạn Thần điện chủ, đã thật sự đứng ở đỉnh cao nhất của thần giới thâm uyên. Các đại năng khác cũng đều so với ba vị này thấp hơn một cấp bậc, tồn tại cấp độ đó... Đã lười quản các loại việc vặt, cũng lười quản Siêu Phàm nhất phẩm chân ý. Thực lực bản thân bọn họ tăng lên một chút, ảnh hưởng sẽ lớn hơn nhiều.

Ví dụ như Huyết Nhận thần đế là một người được công nhận mạnh nhất, ở trong lãnh thổ ba thế lực lớn của thần giới, Huyết Nhận thần đình cũng là một cái lớn nhất. Hơn nữa ‘Huyết Nhận tửu quán’ lại mở khắp thần giới cùng thâm uyên.

Vì sao? Đủ cường đại!

“Ta hiểu rồi.” Đông Âu Tuyết Ưng gật đầu giật mình, lập tức cười không nổi, “Cũng đúng, ta tuy tương lai có chút uy hiếp, còn chưa đáng để vào trong mắt ba vị kia, chênh lệch vẫn quá lớn.”

“Hồng Thạch, thê tử ta lúc trước được cứu, là một vị lão giả tóc trắng thần bí.” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi, “Ngươi biết hắn là ai hay không?”

Hồng Thạch mỉm cười: “Đó là hảo hữu sinh tử của thánh chủ, cũng là một vị đại năng.”

“Đại năng?” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, quả thật là đại năng.

“Hắn tên Xích Hỏa lão tổ.” Hồng Thạch nói.

Lời vừa ra khỏi miệng.

Mơ hồ một dao động buông xuống đảo qua.

“Tiểu tử, cũng đừng quên hứa hẹn của ngươi ta.” Thanh âm mang theo ý cười đó vang lên ở bên tai Đông Bá Tuyết Ưng.

“Vãn bối ghi nhớ.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức khom người nói.

“Ha ha...” Dao động đó thối lui.

Đến nhanh, đi cũng nhanh, Xích Hỏa lão tổ cũng còn chưa biết Đông Bá Tuyết Ưng đã là Siêu Phàm nhất phẩm chân ý.

Hồng Thạch lộ ra ý cười: “Lão tổ hắn và thánh chủ quan hệ vô cùng tốt, thời gian dài ở trên Thái Dương tinh tu hành, lần này chúng ta cũng cầu hắn ra tay, hắn nói ngươi là hạng người chí tình chí nghĩa, không phải loại người vong ân phụ nghĩa, hơn nữa có thánh chủ quan hệ, cho nên đã ra tay.”

“Ta đương nhiên sẽ không vong ân phụ nghĩa, đại ân bậc này, dù bảo ta lấy mạng đi liều cũng là đúng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, lập tức hắn vội hỏi, “Ngươi nói ở Thái Dương tinh? Dựa theo ta biết, Thái Dương tinh và Nguyệt Lượng tinh tuy nhìn thấy được, nhưng căn bản không tìm thấy được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.