Trên đại điện, Trúc thánh giả ngồi ở nơi đó quan sát kim loại đen trong đen, mí mắt khẽ nhếch lên, xa xa liếc nhìn về phía Thái Dương Tinh, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Đông Bá Tuyết Ưng đã quay về? Ta biết mà, tiểu tử hắn năm tháng tu hành ngắn ngủi, có thể nán lại Thái Dương Tinh bao lâu, với hắn mà nói chỉ sợ quan trọng nhất vẫn là siêu thoát.”
“Không vội! Đợi mấy ngày nữa, lặng lẽ xuất phát giết Xích Hỏa lão tổ, Thái Dương Tinh Hạch Thạch sẽ là của ta! Chậc chậc, lại là thu hoạch lớn đây.” Đôi mắt Trúc thánh giả tỏa sáng.
...
Hắc Vụ hải.
Vèo.
Đông Bá Tuyết Ưng quay về đế quân phủ, cũng chưa vội vã tu hành, mà là bầu bạn thê tử Tĩnh Thu trước. Vừa lúc con trai Đông Bá Ngọc cũng có mặt, một nhà ba người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, thậm chí thảo luận tu hành rất nhiều quy tắc ảo diệu.
Một ngày này.
“Phụ thân, đây là một chiêu kiếm pháp con mới sáng chế.” Đông Bá Ngọc đứng dậy.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu thì ngồi ở một bên uống nước trà, vui vẻ quan sát. Từ khi mở phủ đệ cho tới bây giờ cũng đã trôi qua hơn bảy mươi vạn năm, hắn nay tích lũy cũng hùng hậu vô cùng, so với lúc mới từ Tam Thủ thần sơn đi ra mạnh hơn rất nhiều. Rất nhiều sự tìm hiểu của con trai theo hắn thấy rất non nớt, thậm chí có rất nhiều sai sót, nhưng hắn vẫn cổ vũ khen, sau đó dẫn đường sau.
Một chiêu kiếm pháp này rất chói mắt.
Thiên địa giống như lâm vào hỗn độn, trong hỗn độn một cực điểm cuối cùng hiện, kiếm pháp chói mắt lấp lánh, giống như một dải cầu vồng.
“Phụ thân. Kiếm pháp như thế nào?” Đông Bá Ngọc hỏi.
“Trong hỗn độn đột nhiên hiện ra, xuất quỷ nhập thần, không tệ.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. “Nhưng uy lực lại yếu chút, hỗn độn ảo diệu có thể ngưng tụ thành cực điểm, cái ngưng tụ này cũng có kỹ xảo, con xem.”
Tay phải Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng điểm một cái.
Thùng!
Hư không chỗ ngón tay điểm thế mà đột nhiên sụp đổ, mắt thường có thể thấy được từng vòng gợn sóng hướng trung ương sụp đổ, cuối cùng hội tụ làm một điểm hắc ám, đó là ‘Cực điểm’. Cực điểm này đột nhiên bùng nổ, hóa thành ánh cầu vồng chói mắt, lướt qua không trung hướng xa xa bay đi, xé rách tinh không bay đến chỗ xa xôi mới tiêu tán.
Đông Bá Ngọc nhìn mà mắt tỏa sáng.
“Gợn sóng này...” Mắt Dư Tĩnh Thu cũng sáng lên. Nàng tu hành hơi chậm, nhưng cũng đã nắm giữ bảy loại nhất phẩm thần tâm, cũng phát hiện ảo diệu gợn sóng một chỉ đó của Đông Bá Tuyết Ưng rất bất phàm.
“Cái này có bộ phận ảo diệu của sóng thái dương.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Sóng thái dương.
Đông Bá Tuyết Ưng dù sao ở một vạn ba ngàn năm đó, tuy chủ yếu tìm hiểu quy tắc vận chuyển của toàn bộ Thái Dương Tinh, nhưng ngày ngày đêm đêm lọt vào sóng thái dương xâm nhập, vẫn khiến hắn có điều lĩnh ngộ. Có lẽ là cấu thành của vô số dao động sóng thái dương cùng cấu thành vô số ống nhỏ trong ‘Lông chim màu đen’ có bộ phận tương tự chỗ, lại có lẽ mình ở phương diện này rất có ngộ tính, tóm lại thu hoạch không nhỏ.
Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng không dám nghiên cứu. Tuy nói đạt tới ‘Khai Ích cảnh’, mở ra con đường của bản thân rất khó, cho dù thật sự nghiên cứu sóng thái dương, khả năng mở ra con đường cũng không lớn, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn hấp thu giáo huấn của thống lĩnh Hủy Diệt quân đoàn, hơn nữa sư tôn nhiều phen nhắc nhở, hắn vẫn không cố ý theo đuổi lực lượng.
“Sóng thái dương?” Dư Tĩnh Thu than thở, “Thái Dương Tinh tầng thứ ba?”
“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Đợi lát nữa chàng cần phải tỷ thí hẳn hoi với ta một chút, để ta xem xem sự lợi hại của sóng thái dương này.” Dư Tĩnh Thu vội nói.
“Con cũng muốn học.” Đông Bá Ngọc vội nói.
Đông Bá Tuyết Ưng cười gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt hắn biến đổi.
Oành ——
Trong đế quân phủ một bóng người lao ra, chính là Xích Hỏa lão tổ thường trú ở đây. Xích Hỏa lão tổ giờ phút này vẻ mặt lo lắng: “Tuyết Ưng, lần này ngươi nhất định phải giúp ta!”
“Ta biết.” Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng xanh mét, “Thật quá to gan!”
******
Tầng ngoài Thái Dương Tinh.
Lao ra khỏi nhà gỗ, Xích Hỏa lão tổ kinh sợ nhìn nam tử gầy yếu áo bào đen xa xa. Nam tử gầy yếu đó làn da màu đen, trên mặt có hoa văn, tựa cười mà không cười nhìn Xích Hỏa lão tổ: “Xích Hỏa, ta tới thăm ngươi.”
“Ngươi lại tới làm gì?” Xích Hỏa lão tổ phẫn nộ nói. Trong lòng hắn tuy khẩn trương, nhưng hắn cho rằng hẳn là không ai biết hắn có Thái Dương Tinh Hạch Thạch.
“Đương nhiên là vì một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch kia trên người ngươi.” Trúc thánh giả cười quái dị, “Ngươi là ngoan ngoãn giao ra? Hay là ta giết ngươi, lấy nó đi?”
“Ngươi!”
Xích Hỏa lão tổ khó có thể tin, “Ngươi làm sao...”
“Giao ra đây, ta không muốn lãng phí thời gian.” Trúc thánh giả lạnh nhạt nói. Hắn giờ phút này mượn dùng nhân quả tra xét, có thể dễ dàng biết vị trí đám người Đông Bá Tuyết Ưng, Hỏa Thành tôn giả, Đông Bá Tuyết Ưng muốn chạy tới còn cần rất lâu, thời gian dài như vậy cũng đủ hắn giết Xích Hỏa lão tổ không chỉ mười lần. Dù sao hắn chính là hạng năm mươi ba của vũ trụ thần ma bảng, là gần như tồn tại cấp tôn giả, xếp hạng so với Kim Tiêu lão tổ còn cao hơn chút.
Soạt.
Thông qua nhân quả, một bóng người ngưng tụ ở bên cạnh, chính là một thanh niên đồ đen lạnh lùng.
“Trúc thánh giả.”
“Ồ?” Trúc thánh giả liếc thanh niên đồ đen bên cạnh, đây chỉ là hóa thân thông qua nhân quả buông xuống, căn bản không có uy hiếp, hắn kinh ngạc nói, “Thì ra là Đông Bá đế quân, có việc gì?”
“Trúc thánh giả, ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng?” Đông Bá Tuyết Ưng đè nén lửa giận, hắn chủ yếu là không có cách nào lập tức chạy tới.
“A, quá phận? Cá lớn nuốt cá bé không phải chính là quy tắc vận chuyển của vũ trụ sao?” Trúc thánh giả kinh ngạc nói.
Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được vị Trúc thánh giả này không kiêng nể gì, không khỏi khẽ biến sắc, Trúc thánh giả này tựa như không nể mặt mình: “Trúc thánh giả, một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch này, là ta mượn cho Xích Hỏa lão tổ. Đó là đồ của ta, sao, ngươi muốn cướp đồ của ta?”
“Cướp của ngươi?” Trúc thánh giả cười nhạo, “Cướp của ngươi lại như thế nào. Đông Bá đế quân, ngươi và ta thực lực cùng cấp độ, còn kiêu ngạo ở trước mặt ta?”
Bên cạnh, Xích Hỏa lão tổ cũng cả giận nói: “Ngươi đã cướp một lần, còn muốn cướp lần thứ hai?”
“Cướp chính là ngươi, ai bảo ngươi yếu?” Trúc thánh giả nhẹ nhàng nói.
Xích Hỏa lão tổ tức giận sắc mặt đỏ bừng.
“Đông Bá Tuyết Ưng, những đại năng giả bình thường kia nể mặt ngươi, nhưng ở trước mặt ta, ngươi lại tính là gì? Một tiểu gia hỏa có chút tuyệt học, giới thần tứ trọng thiên thôi.” Trúc thánh giả cười nhạo, “Được rồi, lười dong dài với ngươi. Xích Hỏa, ngươi đã không chủ động đưa lên, ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.”
“Trúc thánh giả, ngươi, ngươi...” Xích Hỏa lão tổ phẫn nộ muốn điên, trong lòng hắn lại tuyệt vọng.