Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 901: Trở về (2)



“Ngoài ra, trên binh khí giết chóc này cực kỳ âm hiểm kèm theo ‘Huyết Xà Độc’, Huyết Xà Độc đối với thân thể yếu ớt có hiệu quả trí mạng, đâm một cái, sợ có thể làm đối phương chết. Mà đối với thân thể phòng hộ lợi hại chút, tuy không uy hiếp tới tính mạng, nhưng từng con huyết xà lại sẽ chiếm cứ ở trong cơ thể kẻ địch, thời điểm chiến đấu, kẻ địch muốn thân thể khôi phục sẽ rất khó.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thấy một cây trường thương màu đen này đã thích, nghe được giới thiệu, càng mừng như điên.

Đại thủ bút.

Phi đao của mình, tuy ở trong chứa hai loại đạo, đều là đạo cấp độ Khai Ích cảnh.

Mà một cây trường thương kia chứa đạo ở trong, chỉ một loại, lại đã là đạo của Chúa Tể cảnh! Hơn nữa còn có ‘Huyết Xà Độc’ khủng bố. Chân thần khí tầm thường, các tôn giả không nhất định để ý. Nhưng chân thần khí ở trong chứa ‘đạo’ của Chúa Tể cảnh, đủ để khiến các tôn giả cũng thèm thuồng.

“Cho.” Lão giả tóc trắng đưa qua, “Một trận chiến của ngươi lúc trước là cấp độ Giới Thần cảnh, cho nên nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi loại bảo vật này. Ngươi nay đã là Khai Ích cảnh, như vậy tiếp theo, chính là khảo nghiệm cấp độ Khai Ích cảnh, sẽ hoàn toàn khác, đến lúc đó thu hoạch sẽ gấp trăm lần ngàn lần so với lần này! Khiến các chúa tể kia cũng sẽ đỏ mắt.”

“Khảo nghiệm Khai Ích cảnh?” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Chỉ sợ ta đạt tới tôn giả cực hạn, tiến vào cũng là cửu tử nhất sinh nhỉ.”

“Đúng, điều kiện tiên quyết ngươi phải sống sót.” Lão giả tóc trắng cũng không giấu diếm.

Đông Bá Tuyết Ưng cười cười.

Trải qua lần này, hắn đã biết tính nết vị lão tổ kia.

Định ra khảo nghiệm... Muốn thông qua, tuyệt đối là thật sự đỉnh cao nhất trong một tầng này, mình ở trong giới thần mạnh cỡ nào? Cũng đã nguy hiểm lại càng hiểm hơn.

Khảo nghiệm Khai Ích cảnh, khẳng định so với kia vị giới thần mạnh nhất kia còn mạnh hơn rất nhiều.

“Ta đi xem thế giới hư ảo kia một chút nữa, sau đó rời khỏi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Sẽ không vội đuổi ta đi chứ?”

“Ngươi muốn nán lại bao lâu cũng được.” Lão giả tóc trắng gật đầu, sau đó chậm rãi đi hướng xa xa, thế giới hư ảo chung quanh vặn vẹo từng tầng, hắn rất nhanh đã rời đi biến mất.

Đông Bá Tuyết Ưng thì cúi đầu nhìn nhìn một cây trường thương này trong tay.

“Huyết Xà thương?” Đông Bá Tuyết Ưng thử luyện hóa, “Chân thần khí phi đao tuy cũng có sát lục đạo, nhưng thứ nhất hai cái tựa như cũng không quá giống nhau, thứ hai đạo chứa bên trong Huyết Xà thương này đạt tới Chúa Tể cảnh, mặc dù chỉ là luyện hóa, chỉ sợ cũng cần hao phí nhiều thời gian chút.”

Tuy binh khí lợi hại.

Nhưng cảnh giới bản thân hắn lại càng cao hơn. Hắn nay là Khai Ích cảnh, hoàn toàn xem như cấp độ tôn giả! Chỉ là luyện hóa vẫn có thể làm được.

“Soạt.” Thu hồi binh khí, Đông Bá Tuyết Ưng đi về phía thế giới hư ảo. Từng tầng thế giới vặn vẹo hiện ra, hắn cũng cẩn thận quan sát, bắt đầu tìm hiểu.

...

Thời gian trôi qua, đảo mắt lại là năm năm trôi qua.

Đông Bá Tuyết Ưng hành tẩu ở trên một lục địa nhỏ hư không hỗn độn này của Sơ Thủy Chi Địa, rất nhanh đã tìm được lão giả tóc trắng nằm ở trong bụi cỏ.

“Tiền bối.” Đông Bá Tuyết Ưng hô.

Lão giả tóc trắng duỗi lưng mỏi lúc này mới bò dậy, liếc Đông Bá Tuyết Ưng: “Chuẩn bị đi ra ngoài?”

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Đi đâu?” Lão giả tóc trắng hỏi.

“Thế giới Hạ tộc quê hương ta, tiền bối biết không?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Biết, một kỷ nguyên vũ trụ này của các ngươi, ta thật muốn biết, không gì có thể tránh được ta thăm dò.” Lão giả tóc trắng nói, “Được, ta đưa ngươi qua ngay bây giờ.”

Đông Bá Tuyết Ưng còn chưa kịp nói thêm cái gì, đã cảm giác được năng lượng ấm áp bao bọc lấy mình.

Tựa như lúc đến, rất thoải mái, bị bao bọc chỉ nháy mắt thời gian, theo cảnh tượng trước mắt biến ảo, làm lĩnh chủ vật chất giới, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức biết mình đã tới quê hương mình—— Hạ tộc thế giới.

“Ngay cả vật chất giới, cũng có thể trực tiếp đưa vào.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm cảm thán, đồng thời quan sát một tòa thành bảo trên đỉnh núi liên miên phía dưới, đó là nơi mình từ nhỏ lớn lên—— Tuyết Thạch thành bảo.

“Còn trực tiếp đem ta đưa đến Tuyết Thạch thành bảo.”

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn hư không, ánh mắt sớm xuyên thấu qua thế giới phàm nhân, nhìn thấy vô số thế giới phàm tục xoay tròn bên ngoài, cũng nhìn thấy thần giới mênh mông kia bên ngoài vô số thế giới phàm tục!

Đông Bá Tuyết Ưng xa xa thông qua vô tận khoảng cách nhìn thần giới: “Ta trở về, nhắm chừng các phe rất nhanh sẽ biết.”

Mẫu Tổ giáo lần trước có thể chặn giết mình, tuy bọn họ không có nhân quả, nhưng khẳng định có thủ đoạn mượn dùng nhân quả truy tung mình. Ví dụ như một số kẻ đầu nhập vào bọn họ, sẽ giúp bọn họ xác định vị trí nhân quả của mình.

Sư tôn Huyết Nhận thần đế, hẳn là cũng biết mình đã trở lại.

Đông Bá Tuyết Ưng sờ sờ cằm: “Không biết sư tôn biết ta bước vào Khai Ích cảnh, sẽ nghĩ thế nào.”

Vù.

Lập tức lười nghĩ nhiều, hóa thành một luồng sáng, vui sướng phi hành ở trên không thế giới Hạ tộc.

Cảnh giới tăng lên trên diện rộng, trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng rất vui sướng.

Đông Bá Tuyết Ưng phi hành ở trên không thế giới Hạ tộc, quan sát phía dưới, từng chỗ thôn xóm rất dày đặc, số lượng dân cư cũng gấp mười lúc trước, xa xa thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cường giả Siêu Phàm lướt qua không trung. Mặc kệ là Hủy Diệt sơn mạch, hay là đại tuyết nguyên phương bắc, cũng có lượng lớn nhân loại dời tới ở, lợi dụng thủ đoạn Siêu Phàm, xây dựng hoàn cảnh thích hợp ở lại.

“Hạ tộc hiện nay, tu hành so với chúng ta lúc trước thoải mái hơn nhiều.” Đông Bá Tuyết Ưng rất hài lòng. Lúc mình là trẻ con bởi vì phụ thân là quý tộc mới có được pháp môn đấu khí tu hành, mà hiện nay pháp môn đấu khí, pháp thuật…, mỗi một người Hạ tộc đều có thể có được.

Trăm vạn năm qua, khiến Hạ tộc hiện nay đã sớm thay da đổi thịt, chỉ cấp độ Siêu Phàm, Hạ tộc một thời đại này đã có mấy vạn người, là gấp trăm lần thời đại đó của mình.

“Vù.”

Đông Bá Tuyết Ưng hóa thành luồng sáng, đáp xuống trên một bờ cát.

Nước biển xanh lam nhẹ nhàng nhộn nhạo đánh vào bờ cát trắng như tuyết, trên bờ cát còn rất nhiều người, mỗi người mặc quần cộc chạy, nữ tử thì ăn mặc tương đối kín đáo.

“Một đoạn bờ cát này, là thuộc về Siêu Phàm gia tộc nam thành Mặc gia.” Hai thiếu niên mặc quần cộc sóng vai đi, còn tán gẫu.

“Mặc gia? Nam thành Mặc gia, ở vùng chung quanh quả thật rất có quyền thế, gia tộc bọn họ có ba vị Siêu Phàm nhỉ.”

“Ừm, ba vị Siêu Phàm, cũng không thể so sánh với quận thành chúng ta bên kia, ở nam thành loại tiểu địa phương này đủ để chấn nhiếp một phương. Không nhắc những cái này nữa, ngày tháng chúng ta có thể thả lỏng cũng không bao lâu, qua mấy ngày nữa sẽ bị mang vào thế giới Hồng Thạch sơn tiến hành thí luyện, đến lúc đó trong chúng ta phải có hơn phân nửa bị đào thải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.