Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 92: Gió tanh mưa máu (2)



“Là xưởng luyện kim hồ Đông Hương bên kia truyền đến tin tức, nói Đông Bá Tuyết Ưng đã là sinh mệnh Siêu Phàm, đã cứu đi cha mẹ hắn. Hơn nữa hạ tối hậu thư cho Mặc Dương gia tộc chúng ta.” Thanh niên nhỏ gầy chính là chó săn của Mặc Dương Thần Bạch, chủ nhân xong đời, ngày lành của hắn con chó săn này cũng sẽ không còn, “Chủ nhân à, chúng ta mau nghĩ cách đi”

Mặc Dương Thần Bạch biến sắc: “Đông Bá Tuyết Ưng không phải đã chết rồi sao? Sao lại thành sinh mệnh Siêu Phàm? Tin tức sai rồi à?”

Ầm ầm ~~~

Bỗng trên bầu trời xuất hiện một tiếng nổ vang, một chiếc phi thuyền luyện kim màu đen trực tiếp xuất hiện ở trời cao, trên phi thuyền càng là một đám kỵ sĩ, pháp sư cường đại đứng, ánh mắt lạnh như băng quan sát Mặc Dương Thần Bạch bên dưới.

Mặc Dương Thần Bạch là một kẻ quan trọng nhất trong nhân vật lần này phải bắt, cũng là một kẻ thực lực mạnh nhất, phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn, tổ trạch bên kia trực tiếp xuất động phi thuyền luyện kim trực tiếp giết tới.

“Mặc Dương Thần Bạch, mau bó tay chịu trói!” Phía trên truyền đến tiếng quát.

...

Từ giữa trưa hôm nay bắt đầu, toàn bộ Mặc Dương gia tộc bắt đầu bắt giết gió tanh mưa máu, như đầu đảng tội ác Mặc Dương Thần Bạch ở đêm hôm đó trải qua thẩm vấn liền bị xử tử! Một số nguyên lão gia tộc, các nguyên lão này thực lực có lẽ yếu, nhưng ai cũng là người nhanh nhẹn, từng lập công lao cho gia tộc, được gia tộc nuôi, bình thường bày mưu tính kế cho gia tộc. Bọn họ cũng đang bàn bạc như thế nào mới có thể bình ổn lửa giận của một sinh mệnh Siêu Phàm.

Dù sao cho dù sự tình lần này tạm thời qua đi, nếu Đông Bá Tuyết Ưng ghi hận trong lòng, chỉ sợ tương lai Mặc Dương gia tộc vẫn có ngày bị diệt.

Cho nên phải nghĩ ra cách bình ổn lửa giận!

******

Chạng vạng, mặt trời đã xuống núi, trời cũng dần dần tối.

Long Sơn lâu Tư An lâu chủ ở cửa thành một mực ngắm nhìn, nhìn chân trời chờ đợi.

“Ào!” Một luồng lửa sáng từ chân trời xa xa xuất hiện, theo đó dừng lại ở trên trời cao.

“Là lĩnh chủ, bên cạnh là vợ chồng Đông Bá Liệt?” Tư An liếc một cái đã nhận ra ba bóng người giữa không trung.

Trên trời cao.

Đông Bá Tuyết Ưng cùng cha mẹ đều quan sát phía dưới.

“Hai mươi năm, đã trở lại.” Vợ chồng hai người Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du nhìn phía dưới, cảm xúc phập phồng.

“A, là lĩnh chủ.”

“Lĩnh chủ ở trên trời, bên cạnh... A, là lão lĩnh chủ!”

Tuy đã qua hai mươi năm, nhưng rất nhiều binh sĩ người hầu ở lúc thành bảo thành lập đã có mặt, liếc một cái liền nhận ra Đông Bá Liệt cùng Mặc Dương Du, nhất thời toàn bộ thành bảo đều sôi trào hẳn lên.

“Phụ thân mẫu thân, chúng ta đi xuống đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Nhắm chừng Tông thúc Đồng thúc còn có Thanh Thạch rất nhanh sẽ tới.”

Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du cũng là gần quê hương tâm tình sốt ruột, khẩn trương, hốt hoảng không hiểu.

Hô.

Ba người đáp xuống chỗ cửa thành chính của thành bảo, cầu treo đã sớm buông xuống, cửa thành cũng luôn mở ra, ở cửa thành Tư An lâu chủ mang theo đám người Du Đồ luôn luôn ở đó chờ.

“Đông Bá, A Du!” Kèm theo thanh âm run rẩy kích động, Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch đều xuất hiện ở cửa thành, trong đó Tông Lăng, Đồng Tam kích động nhất.

“Chủ nhân.” Đồng Tam nhìn Mặc Dương Du tóc trắng như tuyết, sư nhân thú tộc cường tráng này cũng rơi nước mắt.

Tông Lăng, Đồng Tam đều xông lên, ôm lấy vợ chồng Đông Bá Liệt.

“A.” Tông Lăng rất nhanh đã kéo Thanh Thạch ở bên cạnh có chút rụt rè, “Đông Bá, A Du, đây là Thanh Thạch.”

“Tiểu Thạch Đầu?” Mặc Dương Du nhìn Thanh Thạch.

Lúc trước chia lìa, Đông Bá Tuyết Ưng đã tám tuổi, diện mạo hình dáng cũng không sai biệt lắm. Mà Thanh Thạch năm đó mới hai tuổi, bộ dáng biến hóa sau khi lớn lên lớn hơn nhiều. Mặc Dương Du cũng có chút không dám nhận.

Trong lòng Thanh Thạch cũng phức tạp, nhìn bộ dáng Tông thúc Đồng thúc và ca ca kích động vui sướng, nhưng hắn đối với phụ thân mẫu thân thật sự không có ấn tượng gì nữa.

“Tiểu Thạch Đầu.” Mặc Dương Du đưa tay nắm lấy con trai, càng nhìn càng cảm thấy thân cận.

“Bộ dạng Thạch Đầu rất giống A Du.” Đông Bá Liệt cũng cười.

Cha mẹ và đệ đệ dần dần quen thuộc.

Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh nhìn mà tâm tình cũng vô cùng tốt, lúc này Tư An lâu chủ đi tới, thấp giọng nói: “Lĩnh chủ.”

“Tư An lâu chủ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía hắn, cười nói, “Ngại quá, hơi trì hoãn chút hiện tại mới về.”

“Lĩnh chủ một đi một về đã rất nhanh rồi, có một việc cần nói cho lĩnh chủ.” Tư An lâu chủ nói, “Tổng lâu chủ Long Sơn lâu An Dương hành tỉnh ta Nghệ Hồng đại nhân ở buổi chiều đã tới, hắn ở bên kia.”

Tổng lâu chủ Long Sơn lâu An Dương hành tỉnh?

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn, ở trong một đám người phía sau Tư An lâu chủ, đang có một nam tử gầy yếu cột tóc dài đơn giản, nam tử gầy yếu này mỉm cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, đồng thời đi tới.

Hơi cảm ứng.

“Ngụy Siêu Phàm?” Đông Bá Tuyết Ưng làm ra phán đoán.

“Ra mắt Đông Bá đại nhân.” Nam tử gầy yếu cười nói, “Tại hạ Nghệ Hồng, phụ trách việc vặt Long Sơn lâu An Dương hành tỉnh, thật ra cũng chính là chân chạy cho các vị Siêu Phàm đại nhân, về sau có chuyện gì cứ việc phân phó.”

Nghệ Hồng đặt tư thái rất thấp, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước bị nhốt sáu năm, cũng thường xuyên nói chuyện phiếm với sinh vật luyện kim Siêu Phàm hầu tử, tiểu điểu. Cho nên rất rõ ở bất cứ một thời đại nào, trong thiên hạ đều sẽ có tổ chức đặc thù theo dõi thiên hạ cùng loại với ‘Long Sơn lâu’! Long Sơn đại đế thành lập đế quốc, như vậy tổ chức này tên là ‘Long Sơn lâu’.

Giống Hạ tộc trước kia cũng từng sinh ra ‘Liệt Hùng đại đế’, thống nhất thiên hạ thành lập đế quốc, khi đó tổ chức giám sát thiên hạ tên là ‘Liệt Hùng quán’.

Tên biến ảo, bản chất giống nhau!

Đều là giám sát thiên hạ, phục vụ cho các sinh mệnh Siêu Phàm.

Vị ‘Nghệ Hồng’ này có thể đảm nhiệm tổng đầu mục tình báo một hành tỉnh, địa vị tương đối đặc thù, như Đông Bá Tuyết Ưng làm sinh mệnh Siêu Phàm thật sự, cho dù giết chết một ngụy Siêu Phàm cũng chỉ là việc nhỏ! Nhưng nếu giết tổng đầu mục tình báo một hành tỉnh, vậy là đánh vào mặt ‘Long Sơn lâu’! Sẽ có không ít phiền toái, thậm chí còn phải bị áp giải đi Tân Hỏa thế giới chịu phạt!

“Nghệ Hồng lâu chủ đến rất nhanh.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Chúng ta vào trong ngồi xuống, thong thả tán gẫu.”

“Ta không vội, Đông Bá đại nhân ngươi bầu bạn cha mẹ trước?” Nghệ Hồng nói.

“Ha ha... Ta mấy ngày này đều sẽ ở nhà, cũng không vội ở một lúc này.” Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước cùng cha mẹ từ Đông Vực hành tỉnh Đạc Vũ quận bay về, trên đường cũng hàn huyên hồi lâu, hiện tại càng thêm thích hợp để cha mẹ cùng đệ đệ giao lưu nhiều một chút.

Hai người Đông Bá Tuyết Ưng, Nghệ Hồng liền đi vào trong thành bảo.

Rất nhanh ngồi xuống ở một cái đình hành lang, chung quanh không có người ngoài tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.