Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 971: Ma Ảnh phủ chủ (2)



Đông Bá Tuyết Ưng cảm thán: “Thủ đoạn lẻn vào của Ma Ảnh phủ chủ quả thực cũng rất cao, nếu không phải phủ chủ chủ động cảm ứng ta, chỉ sợ ta còn chưa biết.”

Thế giới này năm vị tôn giả.

Căn cứ tình báo hiện nay hiểu biết, thực lực mạnh nhất là Tu Hoàng tôn giả và Kim Diễm cung chủ, nhắm chừng đều có chiến lực tôn giả đứng đầu. Mà ba vị khác đều yếu hơn một bậc. Trong đó ‘Ma Ảnh phủ chủ’ tương đối đặc thù, hắn xuất quỷ nhập thần lặng yên không một tiếng động, là người duy nhất trong thế giới này có thể tiến hành thuấn di.

Căn cứ một tình báo này, Đông Bá Tuyết Ưng liền biết, đã có thể thuấn di, đối phương hẳn là đã mở ra thiên địa của mình!

Hẳn là thủ đoạn nào đó cùng loại ‘Hư giới thiên địa’ ‘âm ảnh thiên địa’.

Hơn nữa mình vừa chém giết Phi Hỏa cung chủ, dựa theo thế giới này chạy đi bình thường, từ Ma Ảnh phủ tới, tiêu phí mười năm tám năm rất bình thường, nhưng đối phương hẳn là ban ngày biết được mình đánh chết Phi Hỏa cung chủ, buổi tối đã đến nơi này, loại tốc độ chạy đi này cũng chỉ có thuấn di mới có thể làm được.

“Ha ha, chúng ta cũng đừng thổi phồng lẫn nhau nữa.” Ma Ảnh phủ chủ phát ra tiếng cười, “Ta đến đây, là mời Phi Tuyết khách khanh gia nhập Ma Ảnh phủ ta, ngươi ta cùng nhau thống lĩnh toàn bộ Ma Ảnh phủ, địa vị ngang nhau, chẳng phân biệt cao thấp. Toàn bộ bảo vật trong Ma Ảnh phủ ta, Phi Tuyết khách khanh đều có thể tận tình hưởng dụng. Như tuyệt học, trong Ma Ảnh phủ ta tích góp cả thảy tám môn.”

Đông Bá Tuyết Ưng nghe xong cũng âm thầm thổn thức. Một tôn giả có thể góp được tám môn tuyệt học nguyên bản, ở thần giới thâm uyên, một tôn giả có thể có một môn tuyệt học nguyên bản đã phải trộm vui rồi.

“Phi Tuyết khách khanh, ngươi cảm thấy thế nào?” Ma Ảnh phủ chủ nói, “Ngươi chính diện chiến đấu không tồi, ta thì có thể ẩn nấp trong bóng đêm, ngươi ta liên thủ, Thiên Hỏa cung, Tu Hoàng quốc đã tính là gì?”

“Để ta nghĩ một chút đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

Mặc cho Ma Ảnh phủ chủ nhiều phen khuyên bảo, Đông Bá Tuyết Ưng cũng tạm thời chưa đáp ứng, nhưng cũng vẫn treo khẩu vị đối phương.

Ma Ảnh phủ chủ chỉ có thể tạm thời rời đi: “Phi Tuyết khách khanh nếu quyết định, lúc nào cũng có thể thông qua nhân quả truyền âm cho ta.”

“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

...

Nhưng chỉ ba ngày sau.

Đông Bá Tuyết Ưng đã lặng yên không một tiếng động rời khỏi Sùng thị thế gia, mượn dùng hư giới thiên địa không ngừng thuấn di, chỉ nửa canh giờ hắn đã tiến vào cảnh nội Tu Hoàng quốc xa xôi. Thế giới này, tốc độ chạy đi có thể có nhanh như vậy, trừ Ma Ảnh phủ chủ, cũng chỉ có một mình Đông Bá Tuyết Ưng.

“Cổ thần điện?”

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở giữa không trung, thấy được một nơi xa xa.

Xa xa có một tòa thần điện rất bình thường, toàn thân thần điện là do đá bình thường có thể bắt gặp xây thành, bản thân thần điện còn có chút cũ nát, nhưng chính là một tòa thần điện như vậy... Lại tản ra uy áp cực kỳ khủng bố, trong vạn dặm chung quanh thần điện uy áp đều rất mạnh, càng tới gần thần điện thì càng mạnh.

“Đại năng giả bình thường chỉ sợ cũng không thể tiến vào thần điện, đã bị ép nằm sấp.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm.

Uy áp chung quanh cổ thần điện quá mạnh mẽ, cho nên không có bất cứ sinh mệnh nào ở lại đây! Mặc dù là ‘Tu Hoàng tôn giả’ cũng sẽ không ở lại đây, bởi vì lúc nào cũng gặp trấn áp, ai muốn?

Vù.

Mượn dùng hư giới thiên địa, thuấn di một cái.

Đông Bá Tuyết Ưng liền tới cửa cổ thần điện này. Uy áp tuy mạnh, nhưng đối với Đông Bá Tuyết Ưng tu luyện thành quyển mở đầu Vạn Ma Chân Thân mà nói, lại giống như gió nhẹ thổi.

“Quả thực rất thần bí.” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, nhìn tòa thần điện trước mắt. Hắn mượn dùng hư giới thiên địa chỉ có thể thuấn di đến đây, về phần trong thần điện lại có dao động vô hình tràn ngập. Dao động này chẳng những tràn ngập thiên địa bình thường, còn tiến vào hư giới thiên địa… tất cả khu vực, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ có thể thành thành thật thật đi vào.

“Có thể trấn áp hư giới thiên địa?” Đông Bá Tuyết Ưng rất rõ, cho dù là sư tôn Huyết Nhận thần đế bọn họ, chỉ dựa vào pháp trận cung điện đã trấn áp hư giới thiên địa, đây là chuyện không có khả năng!

“Tồn tại sáng tạo cổ thần điện này, khẳng định ở trên chúa tể.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức khẽ cất bước trực tiếp tiến vào trong thần điện cổ xưa. Ở lúc bước qua bậc cửa thần điện, uy áp lại bắt đầu trở nên càng cường đại.

Thần điện mộc mạc, ngay cả xây dựng thần điện cũng là đá bình thường.

Nhưng sau khi bước vào bậc cửa thần cửa điện, uy áp lại đạt tới cấp độ mới. Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng đảo qua, sảnh điện trước mắt này phạm vi khoảng hơn mười dặm, một cái thông đạo đá màu xanh trải thành từ chỗ bậc cửa đi thông mãi tới cuối sảnh điện này, nơi đó có một cánh cửa đá.

“Ở trong truyền thuyết của thế giới này, cổ thần điện là ở lúc ban đầu của các kỷ nguyên đã buông xuống, hiện tại xem ra, chỉ riêng uy áp đã khủng bố như vậy, thực sự có thể chống đỡ được vũ trụ đại phá diệt.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ. Như Lục Đạo Thiên Luân, di tích Hồ Tâm đảo, Sơ Thủy Chi Địa các nơi, đều là chống đỡ được vũ trụ đại phá diệt, ngay cả thi thể viễn cổ ác ma biến thành ‘Tam Thủ thần sơn’ cũng có thể chống đỡ được, bởi vậy cũng có thể thấy được thi thể viễn cổ ác ma mạnh mẽ.

Đông Bá Tuyết Ưng đi từng bước một.

Bởi vì uy áp chỗ bậc cửa có thể khiến ‘Sùng thị lão tổ’ cấp độ này bị đè nằm úp sấp, cho nên cổ thần điện cũng không ai thủ vệ, chỉ là bên ngoài cùng có pháp trận đề phòng. Tu Hoàng tôn giả rất tự tin... Hắn cảm thấy trừ ‘Ma Ảnh phủ chủ’ có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào, bất cứ tôn giả nào khác một khi tiến vào, nhất định sẽ xúc động pháp trận bị phát hiện.

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cũng lặng yên không một tiếng động lẻn vào.

Thông đạo đá màu xanh chỉ hơn mười dặm, Đông Bá Tuyết Ưng đi khá chậm, nhưng cũng thời gian mấy nhịp thở đã đi đến cuối.

“Uy áp nơi này, chỉ sợ tôn giả tầm thường cũng bị ép nằm úp sấp.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thụ được áp bách trên người, “Nếu chưa tu luyện Vạn Ma Chân Thân, nhắm chừng đứng thẳng cũng rất cố sức. Hiện tại lại vẫn rất nhẹ nhàng.”

“Cánh cửa đá này...”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn cửa đá trước mắt.

Toàn bộ cửa đá này là chỉnh thể, chính là ‘miệng cống’, đem cửa đá nhấc lên mới có thể đi vào.

“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng phán đoán loại cửa, vẫn phóng ra linh hồn dao động xem xét một cánh cửa đá này, “Quả thật là miệng cống, là máy móc cơ quan bình thường nhất, chỉ cần đem miệng cống nhấc lên là có thể mở cửa.”

“Nhưng nhất định phải nhấc lên?” Đông Bá Tuyết Ưng đưa tay sờ về phía khe hở mép cửa đá, muốn hóa thành sương mù xuyên thấu đi qua, nhưng lúc thân thể hóa thành sương mù mạnh mẽ chui vào, lại cảm giác được lực cản vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.