Maya duỗi tay ra kéo Tiêu Nham ôm vào trong ngực mình, trán của cậu vừa lúc dán vào dưới cằm Maya, tuy rằng chỉ là gương mặt nghiêng, nhưng Mark quả nhiên kêu to lên.
"Oh My God! Oh My God! Maya tên khốn kiếp nhà cậu cư nhiên "đè" tên tân binh kia!"
"Cái gì tân binh?" Mấy bộ đội đặc chủng khác cũng lên tiếng.
"Tiêu Nham đó!"
"Cái gì!" Liv phản ứng càng lớn, lập tức xuất hiện trước màn ảnh liên lạc của Mark, "Maya! Anh đang làm gì!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Cậu sẽ làm cậu ta bị thương!"
Maya nhịn xuống xúc động cười to, ngay tại thời điểm anh muốn giải thích, thanh âm lạnh như băng chợt truyền đến.
"Các cậu đang làm gì." Là Hein Burton, cho dù căn bản không nhìn thấy mặt anh, Maya đã cảm nhận được cảm giác áp bách quen thuộc.
"Sếp! Tên khốn Maya dám ngủ với Tiêu Nham!" Mark không thể chờ đợi mà hô to.
Trong lòng Maya chợt lạnh, nói đùa mà đụng phải Đại tá Burton, liền không còn vui nữa.
"Không có đâu sếp! Tôi không ngủ với Tiêu Nham!"
"Vậy tại sao Tiêu Nham lại ngủ trên giường anh!" Liv nghiêm khắc hỏi.
"Hôm nay cùng tên nhóc này đến quán bar uống hai chén, cậu ấy say đến nói không rõ ràng! Tôi không biết nhà trọ của cậu ấy ở đâu, liền đưa cậu ấy về chỗ của tôi!"
"Anh thật sự không làm gì cậu ấy chứ?" Liv vẫn hoài nghi như cũ.
"Maya tôi cho dù không biết tiết tháo như thế nào cũng chưa bao giờ ngủ với anh em của mình!" Maya thề son thề sắt.
"W2014, hiện tại đưa cậu ấy trở về." Tiếng nói lạnh lùng lại vang lên, khiến Maya theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
"... Cái gì?" Maya không kịp phản ứng.
"Mã hóa nhà trọ của Tiêu Nham."
"Này! Nghe thấy không! Sếp bảo cậu đưa Tiêu Nham trở về kìa! Cho dù cậu hiện tại không muốn làm gì tân binh kia, nhưng ai biết được trong chốc lát cậu có thể làm gì hay không!" Mark một bộ tức giận cắt đứt liên lạc.
Maya thở dài, "Không lầm chứ... Hơn nửa đêm đưa Tiêu Nham trở về sao? Đợi đã... Sếp sao lại biết mã hóa nhà trọ của Tiêu Nham?"
W là số khu; 20 là mã đơn giản hóa của đường, phố; 14 là số nhà trọ.
Maya đứng dậy, khiêng Tiêu Nham lên, tức giận bất bình vỗ vỗ gò má cậu nói, "Tên nhóc cậu thật là mạng tốt! Khó được tất cả mọi người đều xem trọng cậu!"
Vì thế, ngày hôm sau, Tiêu Nham là tỉnh lại trong nhà trọ của mình, cậu mê mang gãi gãi đầu, thiết bị liên lạc không ngừng chớp nháy, nhẹ nhàng mở lên, khuôn mặt tức giận của Casey xuất hiện ngay trên màn ảnh.
"Tiêu Nham —— Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không! Tên nhóc cậu còn muốn sống không hả!"
Xong rồi xong rồi! Tiêu Nham nhanh chóng xoay người xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng tắm. Đương nhiên, bị Casey hung hăng mắng một trận là số mệnh cậu không thể tránh khỏi.
Nghiên cứu của Casey tiến hành vô cùng thuận lợi, cuối tháng đã tiến vào giai đoạn kết thúc công việc, mà bộ phận Tiêu Nham có thể giúp đỡ cũng càng ngày càng ít, đại đa số thời gian Tiêu Nham đều dùng thiết bị đầu cuối trong phòng thí nghiệm lên mạng, chơi trò chơi hẹn hò vô cùng tục khí. Nếu như không phải đi vào viện nghiên cứu, Tiêu Nham nghĩ hiện tại có lẽ mình hẳn là đang cùng vài nghiên cứu sinh cùng khóa chè chén trong quán rượu!
"Tiêu Nham." Casey dùng mủi chân đá đá chân cậu, "Đừng không có việc gì liền chơi game, không ai nói cho cậu biết loại game này chơi nhiều sẽ biến thành ngu ngốc sao?"
Tiêu Nham nhận mệnh mà rời khỏi trò chơi, địa bàn của Casey, Casey làm chủ.
Cậu rất muốn nói cho Casey, kẻ ngu ngốc hình như so với người thông minh còn sống đơn giản hạnh phúc hơn, cho nên cậu một chút cũng không để ý mình biến thành kẻ ngốc.
Bỗng dưng, trong đầu lại vang lên tiếng nói lạnh lẽo hơi mang chút ngữ điệu trào phúng của Hein Burton, nhẹ giọng nói một câu "Tân binh vụng về".
"Vậy... Tớ phải làm cái gì?"
Toàn bộ phòng nghiên cứu, chỉ có cậu không có hạng mục nghiên cứu của riêng mình, bởi vì cậu chỉ là một trợ thủ mà thôi.
Casey ôm cánh tay lạnh lùng hừ một tiếng, "Làm chủ quản của cậu, tôi hiện tại giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?"
Tiêu Nham càng thiên về việc ở không hơn.
"Mở một hạng mục, báo cáo đề tài nộp cho tớ." Ngón tay Casey dùng sức mà chọt trên mặt Tiêu Nham, trong ánh mắt là ý tứ uy hiếp, "Cậu nghe kỹ cho tớ, nếu hạnh mục này không có ý nghĩa nghiên cứu, nhất định phải làm lại, trước khi cậu xác lập hạng mục thích hợp, không game không rượu không tán gái không có giải trí gì cả, cậu nghe rõ chưa?"
Casey là nghiêm túc, cậu ta đối mặt với rất nhiều áp lực đưa Tiêu Nham vào đây, không phải vì để cậu làm một người chơi bời lêu lổng.
"... Được rồi."
Hạng mục nghiên cứu chủ yếu của Casey là virus X, nội dung nghiên cứu là làm thế nào để giảm bớt tác dụng phụ của virus X đối với cơ thể, chế tạo ra virus X— càng phù hợp với bộ đội đặc chủng. Nếu muốn mở ra một hạng mục mới, đương nhiên là phải liên quan đến virus X.
Tiêu Nham chán đến chết mà tiến vào kho số liệu về virus X, tất cả tin tức về gien giải mã và coenzyme tương quan đồng loạt dũng mãnh xâm nhập vào đầu óc cậu.
Hết thảy nhàm chán muốn chết.
Cũng không lâu lắm, ngay cả thiết bị đầu cuối còn chưa gỡ ra Tiêu Nham đã lăn ra ngủ gục.
Suy nghĩ của cậu chậm rãi trầm xuống, trời đất đảo ngược, nước biển hòa với không trung ở bên trên.
Bờ cát uốn lượn thành độ cung tuyệt mỹ, mặt biển tựa như bị lực vạn vật hấp dẫn mà từng đợt dâng trào, hình thành từng đợt sóng vỗ bờ, rơi vào mảnh đại dương trên đỉnh đầu, trong sóng biển phiêu bồng, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiêu Nham chậm rãi đi dọc theo bờ cát, xa xa, một thân ảnh an tĩnh ngồi trên bờ cát, nhắm mắt lại hơi hơi ngẩng đầu lên, tựa như đang lắng nghe thanh âm của gió.
Khi cậu từng bước một tới gần, thấy rõ gương mặt nghiêng tuấn mỹ của đối phương, Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.
"Hein... Vì sao anh lại ở đây?"
Ngón tay Hein Burton đặt lên môi, làm ra tư thế "Đừng lên tiếng".
Tiêu Nham nhìn khắp nơi xung quanh, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Hein.
"Đây... Là chỗ nào?"
"Tiềm thức của em."
Tiêu Nham sửng sốt, chợt nhớ tới Hein đã từng tiến vào tiềm thức của mình, "Như vậy... Anh không phải là Hein Burton, mà là tin tức anh ấy lưu lại trong tiềm thức của tôi?"
Tất cả những ký ức phát sinh trong tiềm thức đều bị nhốt tại tầng chót nhất trong tầng ý thức, tựa như một giấc mộng, sau khi tỉnh lại đều sẽ bị quên đi. Cho nên Tiêu Nham vẫn không nhớ nổi Hein đã trợ giúp mình thoát khỏi trói buộc của tiềm thức như thế nào.
"Nếu em muốn nghĩ như vậy, cũng có thể."
Trong thanh âm bằng phẳng của Hein chứa vài phần mềm mại mà Tiêu Nham chưa bao giờ lĩnh hội, tựa hồ là sợ hãi quấy nhiễu thế giới của Tiêu Nham. Anh nằm xuống, đầu gác lên cánh tay, nhắm mắt lại, bộ dạng tựa như đang thập phần mệt mỏi.
"Vì sao không nói gì."
Tiêu Nham bĩu môi, "Anh không thích người nói nhiều."
"Nơi này là thế giới của em, vô luận em muốn nói gì, tôi cũng không thể ngăn cản em."
Mái tóc màu vàng kim rủ xuống, che đi hai mắt của Hein, chỉ lộ ra sống mũi tao nhã, tràn ngập lực độ gợi cảm.
"Tôi không thích anh nói câu kia."
"Câu nào?" Hein vẫn như cũ nhắm mắt lại.
"Chúng ta đều sẽ chết, hoặc sớm hoặc muộn."
"Đây là sự thật."
"Bởi vì anh thấy chết không sờn. Tôi vẫn luôn tin tưởng, tử vong là chấm dứt của tôi, nhưng không phải là nơi tôi trở về." Tiêu Nham vươn tay, ngón tay chạm vào một mảnh hải dương trên đầu.
"Em thật ngây thơ."
Hein nghiêng mặt đi, trong đôi con ngươi là nét duy mỹ khiến tâm thần người ta nhộn nhạo, tất cả huyết tinh giết chóc đều chợt rời xa.
Tiêu Nham sắp chết chìm trong đôi mắt của anh.
Mặt Hein chậm rãi đến gần, ngón tay anh chạm vài mái tóc Tiêu Nham, nhẹ nhàng len vào giữa những sợi tóc cậu, ánh mắt của anh thoát khỏi gông cùm xiềng xích lạnh như băng, từ mềm mại trở nên mãnh liệt.
Tiêu Nham cảm thấy trong cơ thể mình, máu tựa như ngừng chảy.
Đối phương ngậm môi cậu vào, chậm rãi hôn, lực độ không ngừng sâu hơn khiến Tiêu Nham không thể chống đỡ mà tựa vào ngực Hein. Một tay Hein vòng qua thắt lưng Tiêu Nham, kéo cậu càng gần về phía mình. Tiêu Nham tựa vào trên người Hein, góc độ hôn môi của đối phương không ngừng biến hóa, trong nụ hôn vốn dĩ thong thả lại có một loại dục vọng nào đó không ngừng khuếch tán, lực độ mút vào càng ngày càng kịch liệt, đầu lưỡi đối phương quấn quanh cậu, không ngừng liếm lộng, hết thảy trong miệng cậu đều bị đối phương đoạt lấy, tựa như hết thảy của cậu đã định trước là thuộc về đối phương, áp lực của nụ hôn này càng ngày càng nặng, một cái xoay người hai tay Hein đã chống hai bên tai Tiêu Nham, thân thể anh bao phủ phía trên Tiêu Nham, hoàn toàn đặt cậu ở dưới thân, hôn môi mãnh liệt lần thứ hai đột kích, mỗi một tấc không gian trong khoang miệng Tiêu Nham đều bị đối phương chinh phục chiếm hữu không chút kẽ hở, cậu có một loại ảo giác chết chìm trong nụ hôn của đối phương.
"Biết vì sao tôi lại muốn hôn em ở đây không." Hein rời khỏi khoang miệng Tiêu Nham, môi anh nhẹ nhàng chạm vào cánh môi cậu.
Tiêu Nham vẫn như cũ không thể kềm chế mà trợn tròn mắt nhìn đối phương, bọn họ cách nhau rất gần, ánh mắt Hein tựa như muốn nhuộm màu mắt cậu thành cùng loại lam sắc với mình.
"Bởi vì chỉ ở đây, tôi mới xác định hết thảy phản ứng của em không liên quan đến virus X."
Khí tức mềm nhẹ dọc theo khóe môi Tiêu Nham xâm lấn cơ thể cậu, trong nháy mắt những hình ảnh tựa như bị dừng lại, tư duy như thủy triều bắt đầu khởi động, không thể vãn hồi.
Ngay giữa lúc thất thần, hình ảnh của Hein biến mất tựa như ảo giác.
Tiêu Nham mảnh liệt tỉnh lại, liền thấy Casey lạnh mặt ngồi đối diện với cậu.
"...Ca...Casey..." Tiêu Nham có một loại cảm giác từ trong đại mộng tỉnh lại, nhưng dù cố gắng hồi tưởng như thế nào cũng không thể tìm được cho dù là một mảnh nhỏ trong trí nhớ, ngoại trừ rung động yên lặng lan tràn đầy lồng ngực.
"Lau miệng của cậu đi! Ngủ cũng thật ngon ha? Lúc lên mạng thì tinh thần chấn hưng!"
"Ha... Ha ha..." Hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ xem mình nằm mơ cái gì, Casey trước mắt mới là phiền toái lớn! Tiêu Nham thầm nghĩ, xong rồi xong rồi, bị Casey bắt tại trận mình đang trong quá trình nghiên cứu mà ngủ đến tối trời tối đất, chỉ sợ không được yên tĩnh rồi.
"Báo cáo hạng mục của cậu đâu?" Casey đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Nham, khí thế kia khiến sau lưng Tiêu Nham một mảnh lạnh lẽo.
"... Xế chiều hôm nay tớ nhất định sẽ giao cho cậu!"
Tiêu Nham thề son thề sắt.
Casey hừ lạnh một tiếng, "Được lắm, để tớ xem cậu muốn "bịa đặt" như thế nào."
Tiêu Nham hối hận, bản thân không nên dưới cơn xúc động nói cái gì buổi chiều giao báo cáo hạng mục, bởi vì cậu ngoại trừ một trái tim luôn hướng tới tự do, trong óc thật sự là rỗng tuếch.
Casey đi rồi, Tiêu Nham ôm đầu, cậu tình nguyện đi ra ngoài đối diện với tang thi hơn a~~~
Đợi đã, đối diện tang thi... Cho dù nhóm nghiên cứu viên bọn họ không dũng mãnh như bộ đội đặc chủng, nhưng khi thật sự không còn biện pháp bọn họ phải đi ra ngoài tiến hành nghiên cứu thì sao?
Lần thứ hai liên kết với đầu cuối, Tiêu Nham tiến vào không phải là kho số liệu của virus X nữa, mà là nguyên gốc của virus X, virus "Comet" danh tiếng lừng lẫy. Loại virus này thiên biến vạn hóa, trình tự gien cực kỳ phức tạp, Tiêu Nham xem lướt qua, trong lòng cũng đã có ý tưởng.
Xế chiều hôm đó, Casey đi vào một văn phòng canh phòng nghiêm mật, thực hiện một động tác chào theo nghi thức quân đội với người đàn ông trầm ổn đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc.
"Báo cáo!"
"À, Trung tá Casey, tôi đã xem báo cáo nghiên cứu gần đây của cậu, tiến triển vô cùng."
"Thưa ngài! Được ngài khen ngợi tôi cảm thấy thập phần vinh hạnh! Trong tay tôi chính là báo cáo hạng mục của nghiên cứu sinh Tiêu Nham, thỉnh ngài xem qua."
Casey đứng trước mặt đối phương nhẹ nhàng thao tác một chút, hình ảnh ba chiều mở lên, biểu tình vân đạm phong khinh của người đàn ông lúc ban đầu dần dần nghiêm túc hẳn lên, ngón tay hoạt động lật xem báo cáo cũng từ không chút để ý trở nên dồn dập, cẩn thận đọc từng chút một, đến khi báo cáo kết thúc, ngón tay ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Thật lâu sau, ông rốt cục mở miệng.
"Rất có ý tưởng sáng tạo, nhưng cậu cảm thấy cậu ấy có thể tìm được kết quả sao?"
"Thưa ngài, trong thế giới của học giả không có gì là nhất định, bất kỳ loại "khả năng" nào cũng có thể trở thành hiện thực."
Người đàn ông nhắm mắt lại, lập tức dùng thanh âm vô cùng hữu lực hạ lệnh, "Phê chuẩn hạng muc! Tất cả những điều kiện hay yêu cầu của Tiêu Nham, viện khoa học trung ương đều sẽ hỗ trợ!"
"Như vậy việc bổ sung nhân viên nghiên cứu thì sao?"
Khóe môi người đàn ông chậm rãi cong lên, "Nhân viên nghiên cứu hạng mục này chỉ có một mình Tiêu Nham, tất cả tiến trình nghiên cứu dưới sự theo dõi của cậu, cậu trực tiếp báo cáo với tôi."
"Không giúp cậu ấy tăng cường thêm các trợ thủ nghiên cứu hay sao?" Casey ngây ngẩn cả người.
"Tốc độ tiến nhập hệ thống đầu cuối của cậu ấy không phải là ba triệu tỷ hay sao? Tôi muốn nhìn xem nếu chỉ có một mình cậu ấy có phải cũng có thể hoàn thành nghiên cứu của mình hay không!"
"Vâng!" Casey hành lễ, rời khỏi văn phòng.
Xế chiều hôm đó, Tiêu Nham có được sự cho phép tiến vào kho số liệu cao cấp.
Vẻ mặt nghiêm túc của Casey xuất hiện trên màn hình ba chiều của cậu, Tiêu Nham thấy phía dưới tên của cậu có một hạng mục nghiên cứu, hạng mục này thậm chí còn bị mã hóa.
"Nếu cậu lấy hạng mục này ra để chơi đùa, cậu nhất định phải chết."
Ánh mắt Casey nhìn sâu vào mắt Tiêu Nham, từng bước một tiến đến gần, rõ ràng cậu ta còn lùn hơn nửa cái đầu so với Tiêu Nham, lại tựa như chỉ cần vun tay là có thể bóp nát cậu.
Đừng có trừng tớ hoài như vậy chứ!
Tiêu Nham ở trong lòng gào thét, gần đây đối mặt với Casey, cậu luôn luôn có loại cảm giác suy nhược thần kinh.
Trong nháy mắt liên kết với đầu cuối, cậu ý thức được bản thân đang tiến nhập vào hệ thống trung tâm, là thánh địa trong giấc mơ của tất cả các nghiên cứu viên, một đại dương tri thức khác biệt hoàn toàn với bên ngoài xuất hiện trước mắt cậu, điều cậu cần chính là chuẩn bị sẵn sàng mà nhảy vào.
Tư duy cậu bị dẫn dắt, không tự giác mà đắm chìm vào nó.
Một ngày này đối với Tiêu Nham mà nói tựa như một cái chớp mắt. Khi cậu thoát khỏi thiết bị đầu cuối, thậm chí có loại cảm giác lung lay sắp ngã.
Trong viện nghiên cứu vẫn như cũ có rất nhiều người còn đang làm việc, nhưng mà Tiêu Nham đã kiên trì không nổi, cậu cần ăn cơm.
Trên đường đi tới nhà ăn, Tiêu Nham nhìn thấy hai cán bộ mặc áo khoác màu trắng của viện nghiên cứu từ đối diện đi tới.
Khi Tiêu Nham đi lướt qua người bọn họ, đi vào cửa nhà ăn, chợt dừng lại cước bộ, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía bóng dáng của hai người kia.
Bọn họ đi đường nện bước hoàn toàn khác biệt với những học giả suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu, mà quan trọng nhất là, luôn rất có lòng tin với trí nhớ của bản thân, nhưng giờ phút này Tiêu Nham như thế nào cũng không nhớ nổi đã từng gặp qua họ. Mà khí tràng toát ra quanh thân bọn họ, khiến Tiêu Nham nhớ tới bộ đội đặc chủng nhiều hơn.
Nếu quả thực là người của bộ đội đặc chủng, căn bản không cần mặc thành bộ dáng của nghiên cứu viên.
Chân mày cau lại, cõ lẽ đoạn thời gian trước mình và tiểu đội của Hein ở cùng một chỗ quá lâu, trải qua rất nhiều việc nguy hiểm, cho nên bản thân cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.
Tiêu Nham tiến vào nhà ăn ngồi xổm ở một góc, mở thiết bị liên lạc, kết nối với Casey, thấp giọng nói, "Casey, cậu nghe đây, lập tức rời nơi đó! Hoặc là trốn ở chỗ ở chỗ nào bí mật đi!"
Cho dù là bản thân nghĩ nhiều bị Casey cười nhạo cũng tốt, trong lòng Tiêu Nham có một loại dự cảm điềm xấu rất mãnh liệt.