"Cậu ấy là bạn của tôi, tôi không muốn cậu ấy bị anh độc hại. Mặt khác, chỉ còn thời gian 17 phút, báo cáo thứ 83 của anh đã hoàn thành rồi sao?"
"Aizzz... Cô cứ nhắc tôi cái hiện thực tàn khốc này hoài..." Maya tự kỷ mà sờ sờ mái tóc dài của mình, "Tôi cuối cùng vẫn cứ cảm thấy hôm nay sếp đang ghen tị với tôi. Loại đồ vật không có giá trị thực thế gì như loại công văn này, sếp hiếm khi tích cực như vậy."
"Ghen tị anh cái gì?" Liv cười lạnh nói, "Với cái não tàn của anh sao?"
Maya nhướng đuôi lông mày, tràn đầy tự tin nói, "Tôi cảm thấy là với mái tóc dài của tôi!"
Liv triệt để hết chỗ nói.
Căn cứ số 14 rất nhàm chán, bởi vì thật ra nó là một căn cứ chuyên dùng để nghiên cứ, ngoại trừ quân đội đóng giữ chính là phân viện nghiên cứu.
Tiêu Nham vẫn luôn ngủ thẳng đến khi thời gian cơm trưa sắp chấm dứt mới lê lết đến nhà ăn. Là nghiên cứu sinh còn sống duy nhất, hiện tại ngay cả một người có thể nói chuyện giải buồn với mình cũng không có, chỉ có thể chờ đợi một đoàn nghiên cứu khác dùng phi hành khí trung chuyển đến nơi này mới có cơ hội rời đi.
Trong phòng ăn chỉ còn lại vài người ít ỏi, không khí quá mức yên tĩnh khiến Tiêu Nham cảm thấy khó chịu.
Bỗng nhiên, có người từ phía sau che lại hai mắt Tiêu Nham, thanh âm mang theo ý cười kề sát vào vành tai cậu, "Đoán xem tôi là ai?"
"Liv?" Tiêu Nham hồ nghi ngẩng đầu lên, Liv không giống loại người sẽ vui đùa thế này, nhưng thanh âm này tuyệt đối là Liv.
"Nhớ tôi không?"
Thanh âm đối phương kéo dài, hô hấp của Tiêu Nham không khỏi ngừng lại. Cậu có thể cảm giác được đối phương hơi hơi cúi người xuống, hơi thở mang theo hương rượu phủ lên giữa môi răng của cậu.
"Cô không phải là Liv."
Tiêu Nham chế trụ cổ tay của đối phương, ý đồ đẩy tay đối phương ra, trong không khí truyền đến tiếng cười trầm thấp mà trêu tức, "Như vậy, cậu cảm thấy tôi là ai?"
"Thiếu tá Maya."
"Tôi đã cho là mình bắt chước thanh âm của Liv đạt tới cảnh giới hoàn mỹ rồi chứ."
Bàn tay phủ lấy ánh mắt Tiêu Nham lúc này mới buông ra, đối diện cậu là một người đàn ông mặc một thân trang phục tác chiến vô cùng anh tuấn, mái tóc được buộc ra sau đầu, lộ ra cái trán bóng loáng, từ ngũ quan mà nhìn thì đúng là Maya, anh vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là toát ra một loại khí chất lão luyện mà lợi hại.
Anh nâng một chân lên, ngồi trên bàn cơm, cúi đầu nhìn Tiêu Nham, "Này, nhìn cậu có vẻ rất nhàm chán nhỉ, có muốn hẹn hò với tôi hay không?"
Y phục tác chiến bó sát người hiển lộ hoàn toàn đường cong thân thể tinh tráng của Maya, so với vẻ ngoài của anh cũng chẳng kém hơn chút nào, khi anh giơ tay đặt trên chóp mũi của Tiêu Nham, cậu có thể nhìn thấy cơ bắp trên bả vai rắc chắc của anh, bản thân cư nhiên đã từng tưởng tượng người này thành một vưu vật gợi cảm, Oh My God, quả thật là rất thái quá mà!
"Không... Không cần..." Tiêu Nham nâng khay ăn lên chuẩn bị đứng dậy, Maya lại đè bả vai của cậu xuống, thoạt nhìn chẳng dùng chút khí lực nào, lại khiến Tiêu Nham không thể động đậy.
"Bé cưng à, hết thảy những điều Liv nói về tôi, chỉ là lời đồn mà thôi."
Tiêu Nham nhìn quanh bốn phía, phát giác vài vị cán bộ vốn còn trong nhà ăn cư nhiên đều đã rời đi hết rồi, trong cậu lập tức lạnh lẽo thành một mảnh, Maya rất rõ ràng không có ý tốt với cậu.
"Giờ phút này, tôi biết đó không phải là lời đồn." Tiêu Nham không mở hai mắt ra, cậu biết mình phải rời xa phạm vị của Maya, nếu không một khi người này nổi lên tâm tư xấu gì, tự chủ của bản thân lại rất kém, căn bản không có biện pháp chống đỡ dụ dỗ của anh.
"Tin tưởng tôi, quen với tôi tuyệt đối là một loại thể nghiệm khó quên nhất trời đời cậu." Môi Maya ngậm lấy vành tai của Tiêu Nham, nhẹ nhàng cắn xuống.
Loại cảm giác run rẩy này khiến Tiêu Nham co rụt bả vai, tim đập gia tốc, tiếng hít thở cũng trở nên ngày càng rõ ràng.
Cậu biết Maya lại giở trò cũ, cũng phỏng đoán bản thân rất nhanh sẽ xuất hiện loại ảo giác khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng cậu chỉ có thể ở trong lòng tức giận gào thét —— Có biết là không được ép buộc người khác chấp nhận câu dẫn của mình hay không hả hả hả!
Vừa lúc đó, một cỗ lực lượng cường ngạnh nâng cánh tay phải của Tiêu Nham lên, một tay túm lấy cậu kéo ra, bàn ăn ngã lăn ra trên mặt đất phát ra thanh âm vang dội.
Suy nghĩ phiêu diêu bên ngoài trong nháy mắt trở về vị trí cũ, Tiêu Nham phát giác bản thân đã đứng cách xa bàn ăn, mà Maya vẫn còn nửa ngồi trên bàn cơm lộ ra biểu tình kinh ngạc, lập tức hết sức trịnh trọng đứng dậy, ánh mắt của anh lướt qua bả vai Tiêu Nham, không còn vẻ ngả ngớn vừa rồi, thập phần nghiêm túc nói, "Sếp."
Bả vai Tiêu Nham hơi hơi chấn động, cảm giác đau đớn khi xương bả vai vỡ vụn trong đầu đột nhiên hiện về khiến trái tim cậu nhất thời run rẩy, cậu không dám quay đầu lại, thẳng đến khi thanh âm lạnh như băng vang lên.
"Thiếu tá Maya, bãi đáp số 62 bị công kích, ba nghiên cứu sinh loại A đang chờ cứu viện."
"Tôi lập tức xuất phát!" Maya thực hiện nghi lễ chào quân đội, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời đi.
Một khắc trước Tiêu Nham còn không biết phải thoát khỏi người này như thế này, ngay sau đó người này lại có thể không chút lưu luyến mà biến mất.
Thở ra một hơi, Tiêu Nham thật sự cảm thấy may mắn.
Từ từ đã... Phía sau cậu còn có một phiền toái lớn —— Hein Burton!
"Đi theo tôi." Còn chưa kịp nhìn rõ mặt Hein, anh đã xoay người đi trước.
Lại là loại ngữ điệu mệnh lệnh này, cho dù anh đeo quân hàm Đại tá, nhưng mà tôi là nghiên cứu sinh của viện khoa học trung ương đó! Tôi và anh căn bản không cùng một lực lượng quân đội!
Nhưng Tiêu Nham dĩ nhiên không có lá gan hét ra tiếng, cậu theo phía sau của Hein đi trong thông đạo, thần kinh cả người đều khẩn trương hẳn lên.
Anh muốn gọi cậu đi làm cái gì?
Đây là lần đầu tiên Tiêu Nham nhìn bóng dáng thong thả bước đi của Hein, mỗi một bước đều tràn ngập lực độ mà lại tao nhã khó có thể hình dung, anh đứng trước cửa một gian phòng thí nghiệm, dùng vân tay mở cửa ra.
Tiêu Nham không xác định mình có thể theo đi vào hay không, cậu không chỉ không có tư cách nghiên cứu viên, thậm chí ngay cả nghiên cứu sinh loại A cũng không phải.
"Cùng một mệnh lệnh tôi không muốn nói lần thứ hai."
Tiêu Nham chấn động, nhanh như chớp chạy vào phòng thí nghiệm.
Khi toàn bộ ngọn đèn đều sáng lên, lúc này Tiêu Nham mới phát giác đây cũng không phải là một phòng thí nghiệm mà là một phòng tu sửa vũ khí. Vô số vũ khí lạnh chuyên dụng của bộ đội đặc chủng được đựng trong kho vũ khí sát vách tường, thậm chí chỉ cần dùng đầu ngón tay chạm vào chúng nó, hình ảnh không gian 3 chiều liền hiện ra, hiển thị đầy đủ tên gọi, người sử dụng, cùng với số liệu tổn thương của vũ khí đó. Nhưng mặc dù có đôi chỗ tổn hại, nhưng số binh khí này đã chém giết vô số tang thi, dưới ánh đèn màu trắng trong phòng tu sửa vẫn chiết xạ ra vô số tia sáng lạnh lẽo bén nhọn.
"Sửa chữa chúng nó."
"Hả?" Tiêu Nham ngây ngẩng cả người.
Không có lời vô nghĩa dư thừa, Hein rời khỏi phòng tu sửa.
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, Tiêu Nham cơ hồ chửi bậy ra tiếng.
Làm cái gì vậy chứ! Tôi đang nghỉ ngơi mà! Tôi vì sao phải sửa chữa đám vũ khí này! Không phải đã có chuyên gia sửa chữa vũ khí lạnh hay sao! Vì sao lại là tôi? Chuyện quan trọng như vậy anh tự mình làm vẫn hơn đi tin tưởng một tân binh ngay cả phòng tu sửa cũng là mới bước vào lần đầu tiên như tôi chứ!!!
A!!! Tiêu Nham ôm cái đầu đang muốn phát điên của mình, ngẫu nhiên truy cập một vài tư liệu liền phát hiện số vũ khí bị hư tổn lưu trữ trong này cũng đã hơn một ngàn cái.
Tiêu Nham cầm lấy một cái phi tiêu xoay, bắt đầu tưởng tượng Hein nhảy lên không, phóng cái phi tiêu xoay này ra, bắn ra những góc cạnh sắc nhọn trong không khí, trong nháy mắt khi chạm vào những con tang thi đang giương nanh múa vuốt kia, toàn bộ linh kiện đều rơi rớt lả tả... Bởi vì trình độ của chuyên viên sửa chữa vú khí lạnh Tiêu Nham đây thật sự rất nát vụn! Đây là cảnh tượng buồn cười cỡ nào chứ!
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Nham cậu chỉ cần duỗi thẳng cổ chờ Hein cắt đầu cậu xuống thôi. Không... Có lẽ càng khoa trương hơn, Hein sẽ lưu loát mà rút từng đoạn xương của Tiêu Nham ra, để cậu tự tai nghe được tiếng vang khi xương cốt của mình bị bẻ gãy!
Tiêu Nham bắt đầu khẩn trương hẳn lên, cậu không muốn chết, một chút cũng không muốn chết! Cho nên cậu phải tập trung tinh thần chữa trị hơn một ngàn kiện binh khí này, hoàn toàn không còn chút tỳ vết nào!
Khi một người quyết định phải làm tốt một chuyện gì đó, lực chú ý của người đó sẽ vô cùng kinh người.
Binh khí cậu lựa chọn sửa chữa đầu tiên là loại phi tiêu xoay, loại phi tiêu này dùng mật độ cao chế thành, nếu như là hai trăm năm trước đừng nói đến việc rèn ra được thứ kim loại này, cho dù tinh luyện thôi cũng đã vô cùng khó khăn rồi, nhưng theo sự biến chuyển từng ngày của khoa học kỹ thuật, các loại hợp chất kim loại được ứng dụng rộng rãi để chế tạo vũ khí và cơ thể nhân tạo cho con người. Đương nhiên cái tên "phi tiêu xoay được chế tạo bằng titan mật độ cao" này vừa dài lại vừa tục khí, nhóm bộ đội đặc chủng hình như thường gọi nó là "Ngân dực". (cánh bạc)
Chủ nhân của mười hai cái "Ngân dực" mà Tiêu Nham đang sửa chữa đúng là Liv. Nhớ tới tư thế oa hùng của Liv khi sử dụng chúng nó, nếu có thể vì cô làm chút việc, cho dù là một chút, Tiêu Nham cũng sẽ làm đến mười phần nhiệt tình.
Đầu tiên, vấn đề lớn nhất của đám "Ngân dực" này chính là không thể thuận lợi thu hồi theo thiết bị định vị. Thiết kế ban đầu của "Ngân dực" chính là bên trong có một trang bị định vị tinh xảo, sau khi được phóng ra, người sử dụng chỉ cần đè xuống cái nút trong ngăn chứa vũ khí, "Ngân dực" sẽ thu hồi lưỡi dao sắc bén của mình mà trở lại ngăn chứa vũ khí. Trải qua một hồi phân tích, Tiêu Nham phát hiện trang bị định vị bị hư tổn, cậu sửa chữa vấn đề này, mà còn điều chỉnh thời gian vận hành của mỗi một lưỡi dao sắc bén của "Ngân dực", tăng cường lực phá hoại của nó.
Hệ thống mô phỏng hiển thị sau khi được sửa chữa, tính công kích của "Ngân dực" được nâng cao 5%, Tiêu Nham vì thành quả của mình mà cảm thấy có chút đắc ý nho nhỏ.
Tiêu Nham không biết chính là, mỗi một phòng thí nghiệm đều có trang bị phòng quan sát, Trung tá Raven ôm cánh tay đứng ở trước cửa thủy tinh, như có điều suy nghĩ nói, "Cậu nên biết bộ tư lệnh quân đội đã hạ mệnh lệnh, sau này khi bộ đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ, viện khoa học trung ương sẽ phái kỹ thuật binh theo đồng hành."
"Cho nên?" Thanh âm tựa như máy móc không có chút tình cảm của Hein Burton vang lên.
"Cho nên nhiệm vụ tiếp sau, tôi phải điều một kỹ thuật bình đi cùng với cậu."
"Tôi sẽ không phụ trách an toàn của bọn họ."
Trung tá Raven dùng đầu ngón tay gõ gõ lên thủy tinh, cười xấu xa nói, "Tiêu Nham thì thế nào?"
Hein đã đi tới trước cửa liền dừng cước bộ, hàng mi rũ xuống phản phất như dòng thác từ trên vách núi đổ rơi xuống, "Cậu ấy chỉ là một nghiên cứu sinh."
"Tất cả nghiên cứu sinh đều là quân nhân dự bị, huống chi loại thái độ "Tôi sẽ không phụ trách an toàn của bọn họ" này của cậu khiến cho kỹ thuật binh của cả căn cứ căn bản không muốn cùng đội của cậu đi chấp hành nhiệm vụ. Nhưng nếu là Tiêu Nham, cậu đã cứu cậu ấy lần đầu tiên, như vậy lần thứ hai, lần thứ ba cậu sẽ không mở to mắt nhìn cậu ấy chết."
Raven còn chưa nói hết, Hein đã đi ra ngoài.
"Này —— Đại tá Hein! Tôi rất thưởng thức thằng nhóc này, nhớ phải mang cậu ta còn sống trở về đó!"
Xế chiều hôm đó, trong khi bộ đội đặc chủng tiến hành huấn luyện, liên tiếp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thiếu tá Maya.
"Sếp! Cánh tay của tôi —— Cánh tay ——"
Maya quỳ rạp trên đất vô cùng khó coi, hai tay bị bẻ ngoặc về phía sau đã bị trật khớp, mà đầu gối trái của Hein lại hung hăng đè trên cột sống của anh, chỉ cần dùng lực một chút nữa liền bị nghiền nát.
Người đàn ông lạnh như băng cúi đầu nhìn, biểu tình trên mặt không có chút nào biến hóa, tinh chuẩn mà vô tình.
"Tôi sắp chết rồi —— Sếp ơi! Sắp chết thật đó!" Nước mắt của Maya đã treo trên khóe mắt.
Mark ngồi xổm ở ngoài sân chống cằm nói, "Gần đây Maya cứ bị sửa chữa hoài, là bởi vì mái tóc tao bao (ờ đại loại là sang chảnh, hơi lẳng lơ xíu) của cậu ta sao?"
Liv khẽ hừ một tiếng, "Anh ta có thể không muốn sống, nhưng tuyệt đối không thể không cần mái tóc của mình."
"Aizzz... Tóc tai cái gì, cậu ta cũng có phải thanh niên trẻ trung gì nữa đâu!" Mark lắc lắc đầu, "Nếu không muốn sếp tiếp tục thu thập cậu ta, thật sự nên đề nghị cậu ta cắt mái tóc kia đi."
"Có lẽ không phải là nguyên nhân tóc tai đâu..." Liv thở dài, bởi vì chân trái của Maya cũng bị Hein làm cho trật khớp, tiếng kêu thảm thiết của anh còn thăng lên một cấp, Liv dùng ngón tay che lại lỗ tai của mình.